Ấn Công Đức

Chương 635 : Chương 635ĐÁP XUỐNG



Chương 635ĐÁP XUỐNG

Lý Chiêu Chiêu có tư chất tốt, thiên phú cực cao.

Hiện tại tu vi của Chiêu Chiêu đã là Địa Tiên hậu kỳ, còn cao hơn cả sư phụ như hắn một bậc.

Sư huynh La Phi Diệp cũng đã bị nàng ta vượt qua. Hiện tại La Phi Diệp ở cảnh giới Địa Tiên sơ kỳ, hoàn toàn có thể bị Lý Chiêu Chiêu đánh cho tơi bời.

Gần đây La Phi Diệp đang bế quan trong mật thất để đột phá lên cảnh giới Địa Tiên tầng bốn.

Lý Chiêu Chiêu đã đi tới thành Hỏa Dung gần đây để mua đồ luyện khí, vẫn chưa quay lại.

Liễu Loạn Ngữ lấy phù truyền tin liên hệ với Lý Chiêu Chiêu.

Phù truyền tin vừa mới sáng lên, giọng nói đầy hào hứng của Lý Chiêu Chiêu đã truyền tới: “Sư phụ, con đang định tìm người đây!”

“Con đi đổ thạch rồi!”

Khi còn nhỏ ở châu Vân Lai, Lý Chiêu Chiêu từng đi đổ thạch với Tô Lâm An, được một bảo vật, sau này thì hơi nghiện. Nếu gặp chỗ đổ thạch, chỉ cần có linh thạch trong túi là nàng chắc chắn sẽ tới góp vui. Nói theo cách của nàng thì chỉ cần nhìn thấy đổ thạch là linh thạch trong túi sẽ bắt đầu muốn nhảy ra ngoài.

Đáng tiếc ở thượng giới, phần lớn giao dịch được thực hiện bằng niệm châu, cơ hội đổ thạch của nàng không nhiều.

“Con đổ được bảo vật rồi, là đá Thiên Vẫn chứa thẻ bài Thiên Cơ!”

Lý Chiêu Chiêu nói với giọng vui sướng: “Trong đó có trận pháp truyền thừa!”

Nàng nói rất nhanh, Liễu Loạn Ngữ cắt ngang mấy lần mà không thành công.

“Mặc dù hiện tại bài Thiên Cơ xuất hiện ở khắp nơi, nhưng số lượng không nhiều...”

“Con còn nói to như vậy, không sợ bị cướp mất sao?”

Liễu Loạn Ngữ nói rất nhẹ nhàng, nhưng vẻ mặt hắn lại hoàn toàn trái ngược, vô cùng nặng nề.

“Truyền thừa trong thẻ Thiên Cơ này không giống với những thứ khác. Sau khi khắc dấu thần thức vào đó thì không ai cướp được. Kẻ nào cướp đoạt sẽ bị trời phạt, bị sét đánh đấy!”

Gần đây Lý Chiêu Chiêu vẫn lang thang ở bên ngoài, hiểu rõ thế sự hơn Liễu Loạn Ngữ rất nhiều.

“Bảo con tìm nguyên liệu luyện khí, con đã tìm được chưa?” Liễu Loạn Ngữ trách cứ: “Chuyện chính không làm lại chạy đi đổ thạch!”

“Con kiếm được tương đối rồi.”

Giọng nói của Liễu Loạn Ngữ đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Tương đối là thế nào? Phải rồi! Ta còn cần một thứ nữa, Kim Ô Huyền Vũ, con đi ra ngoài tìm xem.”

“Kim Ô Huyền Vũ? Đó chẳng phải là bảo vật mà châu Vũ Hoa mới có sao? Rời khỏi châu Vũ Hoa thì lông chim đó sẽ hóa thành tro, con tìm cho người thế nào được.”

Thực ra bình thường Lý Chiêu Chiêu không phải người nói nhiều, sau cơn hưng phấn thì nàng lại trở về vẻ điềm tĩnh thường ngày. Nàng trầm ngâm thoáng chốc: “Sư phụ, người làm khó con rồi.”

“Con cứ tới đó trước, tìm được thì ta sẽ tới.”

Liễu Loạn Ngữ cười lớn: “Ta chuẩn bị những nguyên liệu khác xong đã. Hơn nữa, ta phải ở cạnh sư nương của con.”

“Cách xa một ngày thôi là toàn thân ta đã thấy không thoải mái.”

“Được rồi được rồi, con mau đi đi.”

“Dạ.”

Châu Hoa Vũ là nơi xa nhất lại tương đối an toàn mà Liễu Loạn Ngữ có thể nghĩ tới.

Thiên hạ tuy lớn, nhưng đắc tội với Nam Cung Ly thì gần như không có đường thoát. Có điều dù sao cũng phải liều một trận, còn hơn là chờ ở đây cùng chết.

Đuổi Lý Chiêu Chiêu đi rồi, Liễu Loạn Ngữ lại tới mật thất.

Hắn có chìa khóa mật thất. Sau khi mở cửa, hắn thấy La Phi Diệp đang ngồi khoanh chân dưới đất, xung quanh tràn đầy linh khí. Trên đỉnh đầu La Phi Diệp còn có sương trắng bao quanh, hiển nhiên là đang trong thời khắc mấu chốt để đột phá cảnh giới.

La Phi Diệp còn đặt một móc treo hình củ cải trên đầu gối, có lẽ sợ đột phá thất bại nên cầu nguyện cho an lòng.

Cho tới nay, La Phi Diệp vẫn luôn bị sư muội đuổi theo sát, rồi sau đó lại bị vượt qua, áp lực trong lòng không hề nhỏ.

Liễu Loạn Ngữ nhìn là hiểu, bây giờ không thể cắt ngang.

Nếu không rất có khả năng sẽ tẩu hỏa nhập ma. Hơn nữa, dù may mắn không sao thì La Phi Diệp cũng không dễ bị lừa, thằng bé này sẽ không rời đi. Liễu Loạn Ngữ thở dài, Tiểu Diệp Tử, con bế quan không đúng lúc rồi.

Hắn đóng cửa mật thất, quay về bên cạnh Nam Ly Nguyệt.

Nam Ly Nguyệt đã tỉnh lại. Vốn dĩ nàng dùng thuốc xong thì cơ thể đã hồi phục rất nhiều, nhưng nàng vẫn muốn bò dậy, nên trong lúc vùng vẫy cơ thể lại bị thương. Lúc này nàng đang nằm rạp dưới đất, ho ra máu.

Liễu Loạn ngữ vội vàng ngăn nàng:

“Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi, nàng đừng cử động nữa.”

“Khang Khang, Khang Khang bị hắn đưa đi rồi!’

“Ta biết, ta biết.”

“Ta biết ngay là hắn không có ý tốt.”

Nam Ly Nguyệt nước mắt đầm đìa.

“Sắc mặt hắn không tốt, nhìn như đã bị thương nặng. Đã bị thương còn cưỡng ép đưa Khang Khang đi làm gì?”

Đối với Nam Cung Ly, giá trị lợi dụng của Khang Khang nằm ở chỗ nó bất tử.

Nhờ cơ duyên tình cờ mà có được xương bất tử, nên rõ ràng chỉ còn lại xương cốt nhưng Khang Khang vẫn sống sót.

“Ta biết.” Liễu Loạn Ngữ vẫn nói nhẹ nhàng.

Giọng của hắn rất dịu dàng, tay khẽ vuốt đầu Nam Ly Nguyệt để nàng bình tĩnh lại.

Nàng không giãy giụa nữa, cũng không còn gào khóc, chỉ im lặng rơi lệ.

Đúng vậy, bọn họ đều biết. Cũng vì thế nên càng tuyệt vọng.

Đối phương là nghi chủ, một suy nghĩ là có thể khiến bọn họ tan thành mây khói. Vậy nên, biết thì sao chứ, biết rõ Khang Khang gặp phải nguy hiểm, nhưng chẳng phải nàng vẫn bị uy áp đè ở đây, căn bản không thể nhúc nhích.

Biết được đã đủ khiến người ta tuyệt vọng. Không biết lại càng khiến trái tim nàng như bị nứt ra.

Thời gian đã qua lâu như vậy, rốt cuộc Khang Khang sống hay chết, người làm mẹ như nàng cũng không thể nào biết được.

Nàng còn cầu xin ai được đây?

“An An, An An...”

Thực ra nàng cũng không biết An An còn sống hay không. Cho tới nay nàng vẫn lén lút nghe ngóng nhưng không thăm dò được tin tức hữu ích nào. Chẳng qua nàng vô thức cảm thấy, chắc chắn Tô Lâm An có thể sống ung dung giữa vùng trời đất này.

Ở một nơi nào đó, sống vui vẻ và hạnh phúc.

Hiện tại Nam Cung Ly là người đứng đầu thiên hạ. Nam Ly Nguyệt đã biết điều này có ý nghĩa gì, và cũng biết thực lực của An An không hề mạnh như vậy.

Nàng cũng không muốn gọi Tô Lâm An tới nộp mạng.

Chỉ là trong lúc tuyệt vọng, nàng đã gọi cái tên ấy, hệt như làm vậy thì nàng mới có được một chút sức mạnh để không hoàn toàn sụp đổ.



Tô Lâm An lại nghe thấy tiếng gọi của Nam Ly Nguyệt, lần này còn rõ hơn lần trước. Nàng còn có thể cảm nhận được nỗi tuyệt vọng chất chứa trong tiếng gọi ấy.

Hiện tại nguyên thần của nàng đã hồi phục gần hết, trạng thái tinh thần cực tốt nên nàng không hề do dự, lập tức phóng thần thức ra, định xem thử tình hình của Nam Ly Nguyệt ở phía bên kia hư không.

Chỉ có điều, nghĩ dễ hơn làm. Giới hạn mà nàng có thể nhìn thấy vẫn chỉ là hư không mênh mông.

Cho tới lúc này, nàng vẫn không thể thi triển niệm lực ở ngoại vực. Nàng vừa đến ngoại vực, toàn bộ niệm lực cũng lập tức không thi triển ra được.

Giờ không biết có phải do quy tắc Thiên đạo yếu bớt và tín đồ ở trấn Thanh Thủy đã xuất hiện hay không mà nàng lại có thể sử dụng một chút niệm lực. Thần thức của nàng không thể nhìn xa đến vậy. Nàng ngẫm nghĩ, lại bắt đầu thử dùng đến niệm lực.

Niệm lực tới từ tín đồ, đó là sức mạnh cường đại mà nàng có được từ tín ngưỡng của tín đồ.

Nó giống như một dòng khí màu trắng ngà trong cơ thể nàng, không dồi dào như linh khí nhưng cũng có thể phát huy được uy lực cực lớn. Hơn nữa, đây chỉ là hạt giống. Vào thời khắc quan trọng, nàng còn có thể lấy được nhiều sức mạnh hơn từ các tín đồ, cuồn cuộn không ngừng. Giống như khi ở châu Vân Lai, người dân trấn Thanh Thủy đã dâng lên một phần thọ nguyên để giúp nàng đẩy lùi quân địch.

Hiện tại, nàng đang truy tìm bản nguyên thông qua niệm lực. Thần thức không tới được, nhưng có lẽ niệm lực có thể giáng lâm!

Nàng như đang đãi một hạt cát giữa biển rộng.

Sau hồi lâu, cuối cùng Tô Lâm An cũng có thể nhìn thấy một số hình ảnh giữa làn sương mù. Tầm nhìn của nàng bị hạn chế rất lớn, không thể quan sát được toàn cảnh giống như thần thức. Nàng chỉ có thể nhìn thấy một mảng đỏ rực, cũng không biết rốt cuộc tình hình thế nào.

Không phải muốn tìm Nam Ly Nguyệt sao, Nam Ly Nguyệt ở đâu? Lẽ nào tìm nhầm người rồi? Tô Lâm An đang ngờ vực thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói trầm thấp:

“Nhìn tổ gia gia đáng sợ quá”

“Phải làm sao, mình hơi sợ.”

Giọng nói này...

Tô Lâm An sửng sốt trong chốc lát, sau đó mừng rỡ như điên. Đây là giọng của Khang Khang.

“Củ cải đại tiên, mẹ đang làm gì vậy, con nhớ mẹ.”

Tô Lâm An cảm thấy góc nhìn của mình như đang xoay chuyển, tiếp đó, nàng nhìn thấy một đứa bé mập mạp.

Góc nhìn của nàng hướng từ dưới lên trên, có thể nhìn rõ hai ngấn cằm của đứa bé.

Mặc dù nhìn làn da của nó có vẻ không khác gì người thật, nhưng Tô Lâm An là tông sư luyện khí, liếc mắt cái là nhận ra làn da của nó là do luyện chế. Hơn nữa đôi mắt nó còn được làm từ ngọc lưu ly thượng đẳng, sáng long lanh, khi nhìn thẳng vào có thể thấy cả bóng hình mình trong đó.

Tô Lâm An nhìn thấy rất rõ. Thông qua niệm lực, nàng đã giáng lâm vào một cái cái móc treo hình củ cải, giờ đang bị Khang Khang túm trong tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status