Ấn Công Đức

Chương 636 : Chương 636MƯU ĐỒ



Chương 636MƯU ĐỒ

Cái móc treo củ cải ấy được làm rất tinh xảo và nhỏ nhắn, được bện thành từ lá hương bồ đã qua luyện chế. Những khớp nối đều rất mềm dẻo, có thể gấp khúc tùy ý. Có lẽ do nó chỉ là một chiếc móc treo, tác dụng quan trọng hơn cả là để trang trí nên còn được móc thêm một chiếc chuông đỏ. Lúc này chiếc chuông đang bị Khang Khang nắm chặt, không kêu lên được.

Trước đây Tô Lâm An từng có trải nghiệm dùng con rối làm cơ thể, nên lần này nàng thích nghi rất nhanh. Hơn nữa nàng giang lâm bằng niệm lực, thần thức không có tác dụng, thế nên trước mắt, việc kết nối với Khang Khang có chút vấn đề.

Nàng chỉ biết thần thức có thể truyền âm, còn niệm lực cần thi triển thế nào thì nàng lại không rõ cho lắm.

Niệm lực được dùng phổ biến ở thượng giới. Thời gian Tô Lâm An ở thượng giới không lâu, hoàn toàn có thể coi là khách qua đường.

Nàng chưa từng học mấy phương pháp tu luyện bằng niệm châu, càng không nắm được những pháp quyết pháp thuật tương quan. Lúc này nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn.

Cũng may ngay sau đó, Khang Khang lại xoay cái móc treo củ cải lại. Cậu bé còn giơ tay lên, gác lên mép thùng gỗ. Không bị thùng gỗ che mất, Tô Lâm An đã có thể nhìn thấy cảnh tượng phía trước.

Nam Cung Ly đang ngồi trong một trận pháp.

Trận pháp được vẽ bằng phù văn màu đỏ, khắc trực tiếp lên sàn nhà. Do hắn ta ngồi khoanh chân nên phần trung tâm của trận pháp bị cơ thể hắn ta che mất, chỉ có phần rìa lộ ra. Nàng không thể sử dụng thần thức nên tạm thời không nhận ra trận pháp có tác dụng gì.

“Tổ gia gia...”

Khang Khang lại gọi, Nam Cung Ly vẫn không hề có phản ứng.

Hắn nhắm nghiền mắt, làn da trắng bệch, má hóp lại, quầng mắt thì xám xịt. Cả người hắn trông cứng đờ, nhìn đã thấy không bình thường.

“Rốt cuộc là sao đây!” Khang Khang lẩm bẩm một mình.

Nó vừa nói vừa thử đưa tay ra ngoài, nhưng vừa mới đưa tới mép thùng gỗ thì dường như ngón tay của nó chạm phải thứ gì đó, phát ra một tiếng “bụp”. Nó vội vàng rụt tay lại, đưa đầu ngón tay bị gọt tróc da vào miệng rồi mút.

“Không để mình ra ngoài, cũng không nói chuyện với mình, thả mình ở trong cái thùng này, rốt cuộc là để làm gì?”

Thân thể Khang Khang được luyện chế ra, chỉ có khung xương là của chính nó. Thật ra đầu ngón tay bị thương cũng không đau, nhưng nó rất đau lòng. Dù sao đây cũng là thân thể nó mong đợi rất lâu mới được luyện chế thành công, nhìn không khác thật là bao, nó luôn rất yêu quý.

Khang Khang đã ở trong cái thùng rỗng này cả một ngày, trước mặt chính là tổ gia gia đang trong trạng thái bất thường, nó bỗng cảm thấy hoảng loạn vô cớ. Nó không ngồi yên nổi, gõ tay lên thùng gỗ tạo thành tiếng cộc cộc. Sau khi lăn lộn một hồi, Khang Khang lại dồn sự chú ý vào móc treo củ cải.

Nó nghịch cái móc treo củ cải, ném qua ném lại, còn thử vứt ra khỏi kết giới. Kết quả là cái móc treo không bay ra được mà bị bắn ngược trở lại.

Cái thằng nhóc con này, không có lòng tôn kính với Củ cải đại tiên gì cả.

Tô Lâm An bị nó lắc tới lắc lui đến mức đầu óc choáng váng.

Chẳng qua, dù nàng choáng đầu thì cũng thấy yên tâm đôi chút. Ít nhất thì, tạm thời Khang Khang còn chưa gặp nguy hiểm tới tính mạng.

Từ đôi câu nói của Khang Khang, Tô Lâm An đã có vài suy đoán.

Nam Cung Ly bắt Khang Khang đi từ chỗ Nam Ly Nguyệt. Nam Ly Nguyệt không giữ được Khang Khang nên tuyệt vọng cầu cứu. Tính từ lúc nàng nghe được tiếng kêu đầu tiên của Nam Ly nguyệt đến nay đã qua gần mười canh giờ. Trong thời gian này, Khang Khang chỉ bị nhốt trong thùng gỗ chứ chưa hề phải chịu tổn thương gì. Mặt khác, từ sau khi Khang Khang bị bắt đi, Nam Ly Nguyệt không hề biết đã có chuyện gì xảy ra.

Sau khi Thiệu Lưu Tiên chết, Nam Cung Ly đã là người đứng đầu thượng giới.

Hắn có thể có vấn đề gì mà phải dùng tới Khang Khang?

Tô Lâm An có phần thấu hiểu nội tâm của những cường giả này. Bọn họ đạt tới cảnh giới như hiện giờ, thứ mong cầu cũng chỉ có trường sinh. Nghĩ vậy, Tô Lâm An đã biết Nam Cung Ly có ý gì.

Lẽ nào hắn muốn chuyển xương trường sinh của Khang Khang sang người mình!

Tô Lâm An càng nghĩ càng thấy có khả năng. Đứa bé ngốc nghếch này còn đang nghịch củ cải, nàng rất muốn nói với nó, xương cốt của ngươi sắp bị dỡ mất rồi kìa. Nhưng nhìn lại thì, thật ra tâm trạng của Khang Khang cũng rất sa sút, e rằng lúc này nó cũng đang lo sợ, thấp thỏm không yên. Tô Lâm An cũng không biết an ủi nó thế nào.

Nàng chỉ có thể hy vọng Nam Ly Cung còn cần chuẩn bị thật lâu nữa, như vậy có lẽ nàng vẫn kịp tới cứu.

Không bao lâu sau, Nam Cung Ly đứng dậy.

Khi hắn ta ngồi thì nhìn có vẻ hơi tái nhợt và cứng ngắc. Sau khi hắn ta đứng dậy, do cơ thể dùng sức, chẳng ngờ máu thịt trên người lại rơi xuống, như thể chúng không sinh trưởng trên người hắn ta mà chỉ như lớp bùn nhão được trét lên.

Hắn ta tiến lên vài bước, máu đã chảy thành vũng dưới chân, còn có không ít da thịt rớt xuống trận pháp, hòa tan vào trong phù văn trận pháp màu đỏ.

Tim Tô Lâm An giật thót.

Không ngờ Nam Cung Ly lại bị thương nặng như vậy. Ở giới tu chân, ai có thể khiến hắn bị thương thành thế này?

Hiển nhiên Khang Khang đã bị bộ dạng của Nam Cung ly dọa cho đơ người. Có điều nó trời sinh lương thiện, chỉ bị khiếp sợ trong thoáng chốc rồi đã hoàn hồn lại, lo âu nhìn Nam Cung Ly:

“Tổ gia gia, ai khiến người bị thương thành thế này?”

“Người đã dùng đan dược chưa?”

“Người mau trị thương đi!”

Khang Khang sốt ruột khuyên nhủ, trên mặt lộ rõ vẻ lo lắng.

Nam Cung ly không hề đáp lời nó. Hắn ta lại tiến lên hai bước, tiếp đó ngã thẳng xuống đất. Cũng đúng lúc này, một phân thân của hắn ta đi từ ngoài vào, dìu hắn tới bên thùng gỗ rồi đặt vào trong thùng.

Thùng gỗ rất lớn, hai người ở trong đó cũng không chật.

Khang Khang co lại một góc để nhường ra một khoảng lớn. Đợi đến khi Nam Cung Ly dựa vào vách thùng gỗ, nó hơi do dự chút rồi lại nhích tới gần, cẩn thận nói: “Tổ gia gia, người không sao chứ?”

“Người có đau không?”

Nam Cung Ly mở mắt nhìn nó, ánh mắt hiện rõ vẻ âm trầm.

Khang Khang bị nhìn chằm chằm, toàn thân ớn lạnh. Nó vô thức lùi lại phía sau, đến khi lưng đụng vào vách thùng gỗ mới chợt giật mình.

Mà lúc này, phân thân bắt đầu đổ thuốc vào thùng gỗ. Hắn ta cầm một chiếc hồ lô. Hồ lô chỉ lớn chừng bàn tay, thế nhưng thuốc đổ ra lại đầy được cả chiếc thùng gỗ to lớn. Khang Khang không cao, ban đầu thì nó ngồi trong thùng, sau thấy nước thuốc càng lúc càng dâng cao, nó buộc phải đứng dậy. Lưng nó dựa sát vào vách thùng gỗ, nơm nớp lo sợ nói: “Tổ gia gia, người muốn tắm sao?”

Nó lắp bắp: “Con, con cọ lưng giúp người.”

Cho tới lúc này, Nam Cung Ly mới lộ ra một nụ cười cổ quái: “Khang Khang, ngươi là một đứa bé ngoan.”

“Ngươi giúp tổ gia gia chút việc đi.”

Khang Khang vội vàng gật đầu: “Tổ gia gia người nói đi, con nhất định giúp người.”

Nam Cung ly nói: “Được, có câu nói này của ngươi là đủ rồi.”



Tô Lâm An nhạy bén phát hiện ra, câu nói này có tác dụng ngôn linh, chẳng khác nào có sức mạnh của khế ước. Nam Cung Ly là nhân vật có niệm lực mạnh nhất trong thiên địa này. Mà trong việc sử dụng niệm lực, có một mối quan hệ khế ước là - cầu nguyện và hứa hẹn. Ví như khi tín đồ cầu nguyện với thần tiên thì sẽ hứa hẹn trả giá gì đó nếu nguyện vọng của mình được thực hiện. Điều này có điểm tương tự với khế ước thần hồn do quy tắc thiên đạo ràng buộc ở hạ giới. Lúc này, Nam Cung Ly tùy ý dẫn dắt một câu đã khiến Khang Khang mơ hồ lập khế ước với hắn.

Nam Cung ly nói xong thì nhắm mắt lại. Phân thân của hắn ta ở phía ngoài bắt đầu điều khiển mọi thứ.

Lửa bùng lên dưới đáy thùng, đun nóng nước thuốc bên trong.

Rất nhanh, nước thuốc đã sủi ùng ục.

Thân thể của Khang Khang được luyện chế từ vật liệu thượng đẳng, rất khó hư hao. Lúc này nó vẫn không hề cảm thấy đau, chỉ có điều tâm trạng thì ngày càng sợ hãi.

Nó nhìn thịt trên người tổ gia gia rớt xuống thùng gỗ, sắp bị thuốc luộc chín hết cả. Rốt cuộc tổ gia gia định làm gì? Nỗi sợ hãi bao trùm khắp người Khang Khang, khiến nguyên thần của nó hơi mất ổn định.

Đây là định dùng phương thức mềm mỏng để ép nguyên thần của Khang Khang ra khỏi xương cốt sao?

Giới phàm nhân có một câu, đặc biệt rất đúng với trẻ con, đó là sợ đến hồn lìa khỏi xác. Dùng phương pháp này khiến nguyên thần tự thoát ra ngoài thì sẽ không gây tổn hại tới thân thể.

Nhưng có rất nhiều cách để dọa Khang Khang, tại sao hắn ta lại chọn cách này?

Chẳng lẽ, hắn ta không thể chủ động tấn công, cũng không thể khiến Khang Khang sinh ra tâm lý kháng cự?

Nam Cung Ly cần Khang Khang phối hợp chứ không phải cưỡng ép chiếm lĩnh.

Tốt nhất là Khang Khang có thể hiến tế một cách cam tâm tình nguyện, thế thì việc này mới không bị coi là trái với ý trời, không bị trời phạt.

Ha ha, Nam Cung Ly lo lắng nhiều thật. Trên thực tế, hiện giờ ông trời đã chẳng lo nổi nữa. Trời sắp sụp rồi, quy tắc cũng đang lần lượt bị phá vỡ, đâu còn quan tâm nổi những điều này.

Hắn muốn Khang Khang hồn lìa khỏi xác, Tô Lâm An đương nhiên phải nghĩ cách ngăn cản. Hiện tại, những việc nàng có thể làm được không nhiều. Nàng điều động chút niệm lực ít ỏi của mình để bảo vệ Khang Khang, giúp tinh thần của nó ổn định lại.

Khang Khang cảm nhận được sự ấm áp truyền tới từ cái móc treo củ cải trong tay.

Nó vô thức siết chặt móc treo củ cải hơn.

Lúc này, nó thật sự đã tin lời của mẹ. Nắm chặt củ cải, thật giống như trong lòng có thêm càng nhiều dũng khí hơn, khiến nó như đã nắm được giữ hy vọng khi đối mặt khó khăn và nguy hiểm.



“Tô Lâm An, An An, phu nhân...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status