Ấn Công Đức

Chương 95 : Chương 95HỒI PHỤC



Tô Lâm An xưa nay chẳng mấy khi để ý đến suy nghĩ của người khác, cũng quên béng mất bây giờ cơ thể nàng dùng là của Nam Ly Nguyệt. Dù sao, nói nàng xấu, nàng tuyệt đối không nhận!

Tô Lâm An không thèm nhìn Khâu Khê Minh nữa mà mỉm cười nói với Liễu Loạn Ngữ: “Xem không hiểu trận đồ trên đỉnh luyện đan à? Sao phải nín nhịn làm gì, hỏi ta này.”

Liễu Loạn Ngữ nghĩ cũng phải, liền gật đầu nói: “Ngươi chữa trước đi. Khi nào ngươi không cần dùng thuốc, ta sẽ tới tìm ngươi.”

Khâu Khê Minh nhăn trán. Chẳng lẽ khẩu vị của tên Liễu Loạn Ngữ này thực sự nặng đến vậy sao? Nàng ta nhìn gương mặt đó lâu thêm một chút còn cảm thấy buồn nôn nữa là. Nghĩ vậy, không biết tại sao, dường như lòng ái mộ nàng ta dành cho Liễu Loạn Ngữ lại phai nhạt không ít.

Cũng chẳng phải phai nhạt thực sự, mà là...

Mà là trách kẻ buồn nôn kia thôi. Nàng ta cũng chẳng phải loại người trông mặt mà bắt hình dong, nhưng Hồng Nhan Khô thực sự quá ác độc. Mà điều quan trọng nhất là, người phụ nữ kia lại coi đó là nét đẹp, còn tự xưng mình là A Mỹ. Loại suy nghĩ này, Khâu Khê Minh cảm thấy bản thân mình không thể chấp nhận nổi.

Thôi thì không nhìn cho đỡ đau mắt.

Bước trị liệu tiếp theo là phải uống thuốc, Khâu Khê Minh kê đơn thuốc, vừa viết vừa bảo: “Việc điều dưỡng cơ thể ngươi cũng chẳng cần đích thân ta luyện đan. Những đan dược này, luyện đan sư của Đan Tâm Lâu chúng ta đều có thể luyện được, ngươi cứ trực tiếp đi tìm họ. Đợi nền tảng cơ thể ổn rồi, ta sẽ luyện một lò thuốc cho ngươi.”

Viết xong đơn thuốc, nàng ta liền ném cho Liễu Loạn Ngữ. Lúc này, trong lòng nàng ta cũng chẳng vui vẻ gì. Tờ giấy mỏng tang kia được rót thêm linh khí rồi ném mạnh qua tựa như một phiến đá xanh, cứ thế đập thẳng vào mặt Liễu Loạn Ngữ.

Một đại sư luyện khí như Liễu Loạn Ngữ, trên người không thể không có pháp bảo hộ thân. Một luồng sáng trắng bùng lên, pháp bảo phòng ngự lập tức được khởi động, va chạm vào tờ giấy kia phát ra một tiếng nổ lớn. Đến khi hắn nắm được tờ giấy trong tay, nó đã sắp nát bét, nét chữ viết trên đó cũng đã lẫn lộn mơ hồ.

“Đây là loại đan dược tôi luyện cái gì vậy? Tôi Linh, Tôi Cốt, Tôi Thể hay Tôi Thần đan...”

Liễu Loạn Ngữ ngẩng lên muốn hỏi lại, nhưng đã không thấy Khâu Khê Minh đâu nữa. Hắn tìm người để hỏi, lại được tin đại sư đã tiếp tục bế quan luyện đan, khiến hắn nôn nóng vô cùng. Chẳng lẽ lại phải thẽ thọt khúm núm cầu xin nàng ta?

“Vì ngươi mà ta mất hết thể diện rồi đấy. Nếu chữa xong mà ngươi không đưa ra được thứ gì có ích...” Hắn nhìn chằm chằm vào Tô Lâm An đầy vẻ hung hãn, uy áp tỏa ra dọa Lý Chiêu Chiêu bên cạnh sợ xanh mặt.

Cô bé không hề nhát gan, nhưng khí thế này quả thực quá mạnh, xương cốt trên thân thể nhỏ bé của cô bé sắp không trụ nổi nữa.

Tô Lâm An hừ khẽ một tiếng, đi đến bên cạnh Liễu Loạn Ngữ với dáng vẻ như mấy tên du côn, giật lấy đơn thuốc từ trong tay hắn. Sau khi nhìn lướt nhanh qua, đơn thuốc vốn rất yếu ớt kia liền tan nát.

“Ngươi!”

“Ta nhớ hết rồi, đó là Tôi Thể đan.”

“Nhớ rồi? Ngươi vừa mới nhìn thôi mà!” Liễu Loạn Ngữ không tin.

Tô Lâm An hí hửng trong lòng.

Ánh mắt nàng nhìn Mục Cẩm Vân trước đây, giờ cuối cùng cũng nhìn thấy được từ kẻ khác.

Tư chất tốt càng khiến những kẻ dốt đặc cán mai trông như tên ngốc.

Nàng nở nụ cười cao thâm khó lường, “Bởi vậy những thứ ta biết, ngươi không hiểu đâu. Con người ta không nhiều ưu điểm, nhưng tư chất không thể chê vào đâu được, còn...”

Còn xinh đẹp nữa! Điều này tạm thời không nói tới, tránh khiến tên Liễu Loạn Ngữ kia lại xanh mặt.

“Có nhiều loại đan dược có chữ ‘Tôi’ ở đầu như thế, sao lại là Tôi Thể được?” Liễu Loạn Ngữ đè nén cảm xúc khó chịu trong lòng xuống, tiếp tục truy hỏi.

“Bây giờ ta mới là Luyện Khí kỳ tầng hai, cơ thể xương cốt yếu như vậy, không tôi luyện thân thể cho mạnh mẽ sao có thể chịu đựng được các vị thuốc cao cấp hơn. Cái này còn phải nghĩ nữa sao?” Nàng bĩu môi, “Động não nhiều hơn chút đi.”

Liễu Loạn Ngữ nghĩ cũng thấy phải. Đạo lý này không hề sai, nhưng sao lời nói lại khó nghe đến vậy?! Một Luyện Khí kỳ như ngươi rốt cuộc to gan lớn mật đến cỡ nào mà dám ăn nói với một người Nguyên Anh kỳ như vậy? Đến sự tôn trọng cơ bản cũng không có?

Hừ, hắn cũng lười “mở mang” kiến thức với bà già xấu xí này.

Liễu Loạn Ngữ quay đầu nhìn Lý Chiêu Chiêu, lại dụ dỗ: “Làm đồ đệ của ta đi.”

Lý Chiêu Chiêu lập tức lắc đầu.

Ánh mắt cô bé nhìn Liễu Loạn Ngữ giống như đang nhìn một tên ngốc.

Sư phụ thông minh biết bao nhiêu. Sư phụ còn nói ngươi phải động não nhiều vào đấy! Ta vốn cũng chẳng đặc biệt thông minh gì, còn thua xa sư phụ, nhưng nếu ở cùng một tên ngốc như ngươi, cuộc sống sau này chắc chẳng sung sướng gì.

Liễu Loạn Ngữ: “...”

Ánh mắt ghét bỏ của nhóc con chết tiệt này, sao cứ khiến người ta cảm thấy sai sai nhỉ.

Hắn nhếch miệng nói, “Nếu ngươi đã nhớ rồi thì tự đi mua.” Nói xong, hắn đưa một túi linh thạch ra, “Tiêu tiết kiệm chút.”

Nhưng Tô Lâm An không nhận linh thạch của hắn.

Lúc trước bọn họ lấy đồ trong quán của hắn, mặc dù cuối cùng cũng trả lại bằng linh thạch, nhưng không nói năng gì đã cầm đi là không đúng. Một người gánh ấn Công Đức trên lưng như nàng, phải hành thiện tích đức. Nếu không phải bất đắc dĩ, nàng cũng sẽ không làm như vậy. Nay trên người đã có tiền thì không thể tiếp tục chiếm lợi từ kẻ khác nữa.

Liễu Loạn Ngữ cũng biết bọn họ có linh thạch nên không nói thêm nữa, chỉ bảo: “Vậy đi mua đi, ta phái người đi theo các ngươi.”

Hắn vừa dứt lời, đã nghe thấy một giọng nói: “Nô tỳ nguyện đi theo.”

Diệu Thanh hành lễ, chủ động nói.

Lần này, nàng ta có thể danh chính ngôn thuận mua dược thảo đan dược thay A Mỹ.

Liễu Loạn Ngữ thấy Diệu Thanh có tu vi Kim Đan kỳ liền gật đầu đồng ý. Thế là sau đó, Diệu Thanh đưa hai thầy trò nàng đến phòng cho khách của Đan Tâm Lâu. Sau khi sắp xếp nơi ở cho hai người, nàng ta mới đi ra ngoài, trong tay cầm theo cả đơn thuốc vừa được viết lại.

Chờ Diệu Thanh rời đi, Tô Lâm An liền dùng linh thạch tăng thêm một tầng trận pháp trên cơ sở trận pháp của phòng cho khách. Sau đó nàng cũng chẳng rảnh rỗi gì, vừa dùng cơ thể của Nam Ly Nguyệt để tu luyện, vừa tu luyện bằng cơ thể rối gỗ, còn phải tranh thủ chút thời gian chỉ điểm cho Lý Chiêu Chiêu. Một công ba việc như vậy mà không xảy ra vấn đề, chứng tỏ nguyên thần của nàng phục hồi ngày càng tốt.

Thời gian trôi qua rất nhanh.

Thoáng cái đã nửa năm trôi qua. Trong khoảng thời gian này, Nam Ly Nguyệt tỉnh lại mấy lần. Bà cũng biết tình hình hiện giờ của cơ thể mình, càng hiểu rõ khi bà hôn mê, tiên linh có thể khống chế được cơ thể của mình.

Trong khoảng thời gian tiên linh khống chế cơ thể, tu vi của bà đã khôi phục lên Trúc Cơ kỳ, tu vi của Chiêu Chiêu cũng đạt tới Ngưng Thần kỳ. Không chỉ tu vi đều tiến xa, mà hai thầy trò họ đều đã đứng vững trong Đan Tâm Lâu. Mọi người ở đây đều rất khách khí với họ. Điều này khiến Nam Ly Nguyệt có chút khó tin.

Cái gì cũng thay đổi, cơ thể bà cũng được điều dưỡng tốt hơn nhiều, những vết thương trên kinh mạch hồi phục đến bảy tám phần, vận chuyển linh khí cũng thông thuận hơn. Duy chỉ có một thứ không hề thay đổi, đó là khuôn mặt của bà.

Khuôn mặt trúng độc Hồng Nhan Khô.

Nam Ly Nguyệt đã chẳng còn để ý đến dung mạo của mình từ lâu, dù đau bà cũng không để ý đến nó nữa. Thế nhưng gương mặt không bao giờ lành lặn lại được này cũng giống như vết thương sâu trong lòng bà, mãi mãi không thể kết vảy. Gia đình của bà, con trai của bà...

Bà dẫn sói vào nhà, hại cha mẹ, hại cả Nam Ly gia.

Bây giờ, bà có thể trả thù sao?

Hai tay khẽ ôm lấy mặt, ngón tay cong lại, từ giữa những kẽ ngón tay của Nam Ly Nguyệt nước mắt tuôn ra như mưa.

Lúc này Tô Lâm An đã vào trong cơ thể rối gỗ. Nam Ly Nguyệt vừa tỉnh, nàng liền rời khỏi cơ thể bà. Lúc này, thấy Nam Ly Nguyệt khóc, nàng nói: “Đợi tu vi đạt đến Kim Đan kỳ, chúng ta đi tìm chút đồ chữa lành mặt cho ngươi.”

Ở đây có linh thạch, có dược liệu, việc khôi phục tu vi về Kim Đan kỳ thực sự cũng không quá khó, dù sao trước kia bà đã từng đạt tới. Nhưng cơ thể bà bị tổn thương quá nghiêm trọng, khôi phục đến Kim Đan kỳ chắc cũng đã là mức cao nhất, sau này khó mà tiến thêm được nữa.

Án Thanh Ngọc của Liễu Loạn Ngữ chắc cũng luyện chế được kha khá. Đợi đến khi hoàn thành, án Thanh Ngọc ấy sẽ là pháp bảo phi hành cao cấp. Nửa năm này nàng đã dò hỏi rõ ràng, mặc dù từ đây đến trấn Thanh Thủy còn khá xa, nếu dùng tốc độ trước kia thì khoảng nửa năm còn quá sức, nhưng nếu dùng án Thanh Ngọc, chỉ ba ngày là đủ.

Đến lúc đó lấy rễ của củ cải ra, chắc chắn gương mặt của Nam Ly Nguyệt có thể lành lại, chưa biết chừng cơ thể cũng sẽ được chữa khỏi hoàn toàn, đột phá Nguyên Anh cũng không phải việc khó.

Mấu chốt chính là củ cải kia! Nếu nàng trở về đó có thể đi vào củ cải, vậy cũng sẽ có cách mở viên đá Thiên Vẫn kỳ lạ mà nàng vẫn mang theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status