Bảo bối giá trên trời

Chương 617



Vừa bước vào phòng tắm, Hoắc Vân Thâm đã không thể đợi nữa xé quần áo của Hứa Hi Ngôn, mạnh mẽ chiếm lấy cô.

Trên lớp kính pha lê mờ mờ ảo ảo phản chiếu hai hình bóng đang dây dưa nóng bỏng, không biết đã tắm bao lâu, chỉ biết hai người ra khỏi phòng tắm lại quay sang phòng ngủ tiếp tục chiến đấu.

Đêm hôm nay, họ giống như được trở về năm năm trước, triền miên không biết mệt mỏi, trao tình yêu đang cuộn trào mãnh liệt cho người kia.

Bất kể là có hiểu lầm cũng được, mâu thuẫn cũng được, chỉ cần hai người có thể tin tưởng đối phương, thì sẽ không có khó khăn nào không thể vượt qua.

Đối với Hoắc Vân Thâm mà nói, làm rõ hiểu lầm trong mối quan hệ của anh và Đường Thời Tuyết chỉ là khó khăn đầu tiên, vẫn còn một cửa ải khó khăn lớn nhất đang đứng trước mặt hai người.

Đó là mẹ của anh.





Mẹ anh bảo ngày mai anh mang Anh Bảo về nhà họ Hoắc, đó cũng là lúc nên ngả bài.

Hôm nay sảnh lớn nhà họ Hoắc chào đón một ngày quan trọng.

Trần Vân Lộ dậy sớm chỉ đạo người giúp việc quét dọn sân nhà, chuẩn bị nguyên liệu thức ăn, chuẩn bị để trưa nay cháu gái của bà sẽ về nhà.

Hoặc Chấn ngồi trên ghế dựa, yên lặng nhìn vợ mình đang bận rộn.

Tình hình của ông đã ổn định nhưng lại bị di chứng liệt nửa người.

Có điều đối với ông, đây không hẳn là chuyện xấu. Dù ông vẫn chưa thể đi đứng được nhưng đứa con trai Vân Thâm của ông đã có thể đứng lên.

Có thể nói, là ông trời đã thương tình nhà họ Hoắc này.

Chờ đến khi Trần Vân Lộ ngồi xuống bên cạnh mình, ông nói: “Cháu gái về nhà nên nhìn bà vui chưa kìa.”





Trần Vân Lộ mỉm cười, phe phẩy cây quạt tròn trong tay: “Sao không được, cháu gái của tôi vê sao tôi không vui vẻ được chứ.”

“Vậy rốt cuộc là bà đang tính toán chuyện gì vậy?”

Hoắc Chấn đã nghe nói cháu gái của ông là con của con trai ông với con gái của Cảnh Như Nguyệt. Ông biết vợ mình ghét hận Cảnh Như Nguyệt thế nào, bây giờ ông lo là bà sẽ làm khó làm dễ cho Cảnh Hi.

“Ông chờ đi! Trưa nay tôi sẽ gọi Thời Tuyết qua, đến lúc đó để hai đứa bồi dưỡng tình cảm, nếu Thời Tuyết thích Anh Bảo, Anh Bảo cũng thích Thời Tuyết thì mọi chuyện đã được giải quyết rồi.”

Hoắc Chấn tức giận nói: “Bà đừng có phá hoại đôi uyên ương nữa được không? Con trai bà thích ai bà vẫn chưa rõ sao? Tại sao bà cứ một hai phải bày nhiều trò như vậy? Bà không mệt sao?”

“Tôi không mệt, cái này gọi là một lần vất vả suốt đời nhàn nhã. Chỉ cần cưới một đứa con dâu mà tôi vừa ý, từ nay về sau tôi sẽ kê cao gối ngủ mà không phải lo lắng cái gì, còn nếu cưới đứa con gái của người tôi ghét, chỉ cần nghĩ đến là tôi đã bị tức chết rồi.

“Haiz...” Hoắc Chấn cũng không còn cách nào khác với bà vợ cố chấp của mình, chỉ mong là đến lúc đó con ông sẽ có cách xử lý công bằng chuyện này.

“Tôi đi gọi điện cho Thời Tuyết đây, nhắc con bé hôm nay nhớ đến.”

Trần Vân Lộ nhớ đến chuyện quan trọng, cầm điện thoại di động gọi cho Đường Thời Tuyết.

Trong phòng khách sạn, Đường Thời Tuyết bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Cô ta cố chịu cơn đau đầu, với tay sờ lên tủ ở đầu giường, thấy tên người gọi trên màn hình liền tỉnh táo ngay lập tức.

Cô ta muốn ngồi dậy nghe điện thoại nhưng lại cảm giác cả người đau nhức, xốc chăn lên thì thấy cả người mình không mảnh vải che thân.

Trời ơi, đêm qua đã xảy ra chuyện gì vậy?

Di động vẫn còn rung, Đường Thời Tuyết tạm thời bình tâm lại, nghe điện thoại trước.

Là mẹ của Hoắc Vân Thâm - Trần Vân Lộ gọi đến, nhắc cô ta trưa nay nhớ ghé nhà họ Hoắc ăn cơm, còn nói Hoắc Vân Thâm cũng về.

Nghĩ đến Hoắc Vân Thâm...

Đầu óc hỗn độn mơ màng của Đường Thời Tuyết vẫn nhớ hôm qua lúc say rượu thì Hoắc Vân Thâm quay lại tìm cô ta, sau đó mang cô ta đi.

Vậy thì người hôm qua quan hệ với cô ta, chắc chắn là Hoắc Vân Thâm.

Chắc chắn là cô ta ở quán bar một mình làm anh không yên tâm nên mới quay lại tìm cô ta, cô ta biết anh sẽ không bỏ mặc mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.7 /10 từ 286 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status