Bảo bối giá trên trời

Chương 622: CẢM GIÁC BỊ CÔ LẬP



Hôm nay tôi đến đây làm chủ. Trần Vân Lộ, bây giờ cô cút ra khỏi cửa nhà họ Hoắc đi. Nhà họ Hoắc chúng tôi không chào đón loại con dâu như cô."

Ông cụ nói oang oang một tràng đuổi bà đi, khiến cho Trần Vân Lộ cảm thấy mặt mình như bị lửa thiêu đốt đến mức đau rát.

Bà còn chưa đuổi được Cảnh Hi đi, kết quả bây giờ chính mình lại bị đuổi khỏi nhà họ Hoắc.

"Ba..."

Trần Vân Lộ gọi ông cụ, ông cụ quay mặt qua một bên không để ý đến bà nữa.

Bà không có cách nào thuyết phục được cụ, đúng lúc này người làm đẩy Hoắc Chấn đi vào. Trần Vân Lộ thấy chồng của mình đến, vui mừng như vớ được cọng rơm cứu mạng vậy.

"Hoắc Chấn, ông đến đúng lúc lắm. Ba muốn đuổi tôi, ông mau nói giúp tôi vài câu đi!"





Chồng bà lúc nào cũng cưng chiêu bà, nghe lời bà. Chỉ cần Hoắc Chấn nói đỡ cho bà, ông cụ cũng không thể thật sự đuổi bà đi được.

"Bà đi đi!"

Hoắc Chấn không những không nói giúp bà mà còn đứng về phe của bố và con trai mình: "Vân Lộ, mặc dù bình thường chuyện gì tôi cũng nghe bà, thế nhưng tôi không thể trơ mắt nhìn bà chia rẽ nhà họ Hoắc được.”

“Càng không thể chấp nhận chuyện bà chia rẽ ba người nhà chúng nó.”

“Nếu như bà vẫn nhất quyết không chịu chấp nhận Cảnh Hi, thậm chí không chút luyến tiếc chia năm xẻ bảy cái nhà này.”

“Thế thì vì sự yên ổn của nhà họ Hoắc, cách duy nhất chính là một mình bà rời khỏi đây."

".." Trần Vân Lộ có lẽ cũng không ngờ rằng, lúc này ngay cả Hoắc Chấn cũng phản bội bà, không nói giúp bà nữa.

Bà đưa mắt nhìn quanh bốn phía, thấy tất cả mọi người ở đây đều đang dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn mình. Ngay lúc này, bà đột nhiên cảm nhận được thế nào là bị mọi người cô lập.





Đúng vậy, bị cô lập hoàn toàn.

Vì sao bà lại ra nông nỗi này chứ?

"Vân Thâm... chồng... ba..."

Bà gọi một lượt, thế nhưng không ai quan tâm bà cả. Hoắc Chấn gọi quản gia vào, ra lệnh: "Mấy người đưa bà Trần đây ra khỏi nhà này đi."

Quản gia dẫn người giúp việc vào mời bà đi khỏi nhà. Trần Vân Lộ biết rõ, lời ông cụ nói ra chắc như đinh đóng cột, e là thật sự muốn đuổi bà ra khỏi nhà họ Hoắc.

Trong lòng Trần Vân Lộ đã hối hận rồi, thế nhưng không tìm ra được lí do để ở lại, chỉ đành rời khỏi ngôi nhà ấy.

Không có ai Bi cảm với bà, cũng chẳng ai cầu xin giúp bà. Bọn họ cảm thấy, nếu như Trần Vân Lộ không thế tự nhận ra sai lầm của mình, không thành tâm hối lỗi, thì chẳng ai giúp nổi bà cả.

Nhà họ Hoắc thiếu đi Trần Vân Lộ, không những không cảm thấy thiếu mất thứ gì mà ngược lại còn thấy bầu không khí đã trở nên nhẹ nhõm hơn nhiều.

Hứa Hi Ngôn đã được hai trưởng bối chấp thuận và ủng hộ, tiếp theo chính là bàn bạc chuyện kết hôn.

Hoắc Tuân chủ trương muốn tổ chức đám cưới theo kiểu truyền thống, Hoắc Chấn thì tùy ý mấy đứa nhỏ.

Buổi chiều, Hoắc Vân Thâm và Hứa Hi Ngôn ngồi ở bàn đá uống trà nói chuyện. Bây giờ xem như đã ổn rồi, không ai ngăn cản hai người họ bên nhau nữa.

Chướng ngại từ phía Trần Vân Lộ giờ đã không còn, việc mà bọn họ cần nghĩ bây giờ là sau này làm sao để sống hạnh phúc.

Trên bãi cỏ cách đó không xa, Lục Khiêm Thành đang dạy cho Anh Bảo cách dùng ná để bắn chim.

Tay của Anh Bảo nhỏ, lực cũng yếu, không kéo nổi cái ná lớn của Lục Khiêm Thành. Cô bé chu miệng lên, nói: “Anh Khiêm Thành, cái ná của anh to quá, em không kéo được!"

Lần đầu tiên thấy có người khen ná của mình to, Lục Khiêm Thanh rất thích chí. Cậu bé nghĩ nghĩ rồi tìm cái ná nhỏ hồi trước mình từng dùng đưa cho Anh Bảo: "Vậy em dùng cái nhỏ này đi."

"Vâng."

Hai đứa bé ngắm chỗ này chỗ nọ, chơi đùa vui vẻ.

Không bao lâu sau, Đường Phi Mặc cũng đến nhập cuộc.

“Anh Bảo, xem anh mang gì đến cho em này?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.7 /10 từ 286 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status