Bảo bối giá trên trời

Chương 670: TÌNH ĐỊCH NHƯ THẾ



Đôi mắt của Mặc Ngự Thiên nhìn cô chăm chú, giọng nói dịu dàng chân thành.

Không ai biết được rằng vị đại ca khét tiếng này cũng có lúc nhút nhát sợ sệt, đặc biệt là khi đối điện với người con gái mình thích, lại dè dặt cẩn thận từng li từng tí như vậy.

“Anh Mặc, anh không cần khách sáo thế đâu.”

Lúc trước Hứa Hi Ngôn đã từng giúp đỡ rất nhiều người, từ trước đến nay cô không hề mong mình sẽ nhận được gì, chỉ là vì muốn làm một chút chuyện ý nghĩa thôi.

“Có phải là em thấy chân tôi như vậy... Cho nên chúng ta không thể làm bạn được đúng không?”

Bỗng Mặc Ngự Thiên ngơ ngác hỏi cô, vẻ mặt hơi tự ti.

“À không, chúng ta vẫn là bạn mà.”

Tất cả những người có cơ thể không được hoàn thiện, dù ít hay nhiều đều sẽ thấy tự ti. Cô là một người bình thường, cần có một tấm lòng bao dung và thấu hiểu.

Hứa Hi Ngôn không ghét bỏ đối phương bị tàn tật, nếu cô là người như vậy thì lúc trước cô sẽ không chọn ở bên cạnh Hoắc Vân Thâm.

“Cảm ơn. Vậy thì hôm khác gặp lại.”

Mặc Ngự Thiên mỉm cười thật nhẹ, cúi người ôm hờ và kề mặt với cô.

Từ góc độ nào đó thì cái ôm này cũng hơi mập mờ, cảm giác như là hơi quá thân mật.

Đúng lúc này, Hứa Hi Ngôn bỗng cảm nhận được bên tai mình có một luồng gió, sau đó có một tiếng “bốp” vang lên. Một cú đấm giáng thẳng lên mặt Mặc Ngự Thiên làm cơ thể anh ta lảo đảo phải tựa vào thân xe.

Mặc Ngự Thiên đứng lên lau vết máu ở khóe miệng, ngẩng đầu dùng đôi mắt sắc như chim ưng nhìn người mới tới.

“Chồng...”

Hứa Hi Ngôn phát hiện người đánh hắn là Hoắc Vân Thâm, trong lòng kinh hoảng.

Thôi xong rồi thôi xong rồi, chắc chắn là ông chồng nhà cô hiểu lầm rồi đúng không?

Bây giờ Hoắc Vân Thâm đang đứng giữa hai người, có vẻ căng thẳng nặng nề. Tay anh nắm chặt, đôi mắt tràn đầy sát ý như đang cảnh cáo, cực kỳ khác với Hoắc Vân Thâm dịu dàng như gió xuân của bình thường. Sau cú đấm ấy, anh lại dùng một tay ôm Hứa Hi Ngôn vào lòng, thông báo chủ quyền.

Đôi mắt đào hoa nay sắc bén lạnh lẽo như gió mùa đông, nhìn đối phương chằm chằm, giọng nói vừa như cảnh cáo vừa như đang chất vấn: “Thật xin lỗi, anh đây có thể giải thích hộ một chút, anh bắt cóc vợ tôi là có ý đồ gì?”

Hoắc Vân Thâm đã nhận ra đối phương chính là Tổng Giám đốc của tập đoàn Thiên Vực gần đây đang ở lại Bái Kinh. Hắn tự nhiên tiếp cận Hứa Hi Ngôn, chắc chắn là phải có mục đích gì đó.

Xem ra là hiểu lầm thật rồi. Hứa Hi Ngôn ngẩng đầu vội vàng giải thích: “Chồng ơi anh hiểu lầm rồi. Để em giới thiệu chút, anh này là Mặc Ngự Thiên, hồi trước lúc em ở nước E có quen anh ta. Anh ta là bạn cũ của em, hồi nãy là anh ta lái xe đưa em về.”

“Bạn cũ? Phải không?”





Giọng của Hoắc Vân Thâm hơi ganh tị, anh không ngờ Hứa Hi Ngôn lại quen Mặc Ngự Thiên từ trước.

Quen lúc nào nhỉ?

Không lẽ còn sớm hơn anh quen cô nữa à?

Lúc nói câu này, anh ôm chặt Hứa Hi Ngôn vào lòng.

Hành động của anh giống như đang bảo vệ báu vật của nhà mình, không muốn bị người khác ngấp nghé, muốn giấu cô thật kín.





“Đúng vậy, giáo viên Yim là bạn tri âm của tôi.” Mặc Ngự Thiên giải thích thêm.

Bỗng nghe Mặc Ngự Thiên gọi cô là “giáo viên Yim”. Hoắc Vân Thâm cúi đầu ngạc nhiên nhìn cô, sao Mặc Ngự Thiên lại biết cái tên Yim của cô?

Hai người không chỉ là bạn cũ, mà còn là bạn tri âm?

Hay thật, xem ra đúng là tình dịch mà!

Anh đánh giá Mặc Ngự Thiên thật cẩn thận, bỗng cảm thấy có một loại nguy hiểm đang ập đến. Bất kể là về vẻ đẹp hay về khí chất thì hắn đều được xem như là một tình địch nặng ký.

Tình địch như thế, sợ là mục đích xuất hiện không tốt rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.7 /10 từ 286 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status