Chiến thần hào môn

Chương 382



Chương 382

Đặc biệt, khi thấy mười căn biệt thự đều do một người mua, mà còn thanh toán hết trong một lần, hẳn không nhịn được mà thét lên.

“Mua hết rồi!”

Hắn hoàn toàn không dám tin, giọng run rẩy: “Ai, ai mua vậy?”

Khi thấy ghi chú đăng ký quyền tài sản là Lâm Vũ Chân, cả người hắn đều muốn nhảy lênz— ậ “Tổng giám đốc Lâm!”

Hắn liền đưa tay lau mồ hôi trên trán, “Đó là tổng giám đốc Lâm của tập đoàn Lâm thị!”

Đây không phải chuyện nhỏ!

Lâm Vũ Chân của tập đoàn Lâm thị đến mua nhà của họ, trưởng bộ phận như hắn lại không ở đây để tiếp đón, nếu để ông chủ biết thì hẳn chết chắc rồi.

Đó là Lâm Vũ Chân đó!

Không quan tâm những thứ khác, hắn lập tức cầm đơn đặt hàng nhanh chóng lên xe đi tìm ông chủ.

Nếu không phải nhờ tập đoàn Lâm thị tăng cường xúc tiến đầu tư, ông chủ của họ hoàn toàn không có cơ hội vào Đông Hải mở rộng ngành bất động sản, họ luôn muốn tìm cơ hội để cảm ơn Lâm thị, cảm ơn Lâm Vũ Chân, nào ngờ Lâm Vũ Chân ngược lại đến ủng hộ kinh doanh bất động sản của họ.

Chuyện trọng đại như vậy cần nhanh chóng báo cáo mới đượ!

c Lúc này.

Trên xe, Lâm Vũ Chân vẫn hơi hoang mang.

Lần trước hỏi Giang Ninh có bao nhiêu tiền, Giang Ninh nói không biết, chỉ nói đủ xài.

Trong chớp mắt ném ra mười mấy triệu hơn, chỉ là đủ xài?

Cả nhà ở một căn biệt thự đã đủ lớn rồi, vậy mà Giang Ninh mua những mười căn.

Mua mười căn thì thôi đi còn mua một mảnh đất trống, chỉ vì muốn để Tô Mai trồng hoa trồng rau?

Nếu cô còn muốn nuôi cá thì sao, có phải Giang Ninh cũng muốn đào một cái ao cho cô luôn không.

“Chồng à, anh tốn tiền vì nhà bọn em như vậy, em cảm thấy bản thân thật sự không trả nổi đâu”

Giang Ninh vẫn nhìn thẳng phía trước: “Cho nên em chỉ có thể dùng thân báo đáp thôi”

Lâm Vũ Chân thở nhẹ một hơi: “Hình như thật sự chỉ có thể như vậy rồi”

Không được, cô phải cố gắng làm cho Lâm thị ngày càng phát triển, cố gắng kiếm tiền, tranh thủ vượt qua Giang Ninh, giàu hơn hắn!

Để hắn cũng thử cảm giác bị người khác dùng tiền làm †ê dại như thế này, hừ!

Sau khi đưa Lâm Vũ Chân lên lầu, Giang Ninh lập tức đi ra ngoài, Lâm Vũ Chân thật sự không biết hắn muốn làm gì, bắt đầu cắm cúi vào làm việc của mình.

Khu làm việc của tòa nhà lớn.

Giang Ninh đi thẳng đến vị trí của thư ký tiểu Triệu, đưa tay gõ lên mặt bàn.

Tiểu Triệu đang cúi đầu bận rộn ngẩng đầu thấy Giang Ninh đến, bất lực kéo mở hộc tủ, lấy một gói bim bim khoai tây ra.

“Anh Ninh, gói cuối cùng rồi, để lại chút cho tôi được không?”

“Ai cần đồ ăn vặt của cô”

Giang Ninh trợn trắng mắt thuận tay giật gói bim bim, bóc ra vừa ăn vừa nói, “Kêu những nhân viên trẻ tuổi có biểu hiện xuất sắc gần đây của các phòng ban đến phòng làm việc của sếp Lâm”

“Hả?”

“Nhanh lên, nếu không tôi sẽ ăn hết khoai tây chiên đấy”

“Dạt”

Thoắt cái.

Có tám người đang đứng trong phòng làm việc của Lâm Vũ Chân, đều là nhân viên trẻ tuổi có biểu hiện xuất sắc gần đây của các phòng ban.

Họ không biết Giang Ninh kêu họ đến đây làm gì.

Có chút căng thẳng, cũng có chút lo lắng.

Ai cũng biết, ông chủ thật sự của tập đoàn Lâm thị này chính là Giang Ninh.

Cũng biết Giang Ninh rất dễ nói chuyện, rất quan tâm nhân viên, nhưng đồng thời cũng rất lớn mạnh, lớn mạnh đến khiến người khác kính sợt “Sự phát triển của tập đoàn Lâm thị chỉ dựa vào hai người chủ tịch và tổng giám đốc nhất định không được”

Giang Ninh nói thẳng, “Quản lý cấp cao của các phòng ban, nhân lực cũng không đủ cho nên cần nhiều người đứng ra hơn”

“Trở ngại khu vực Đông Nam đã được dọn sạch rồi, sau khi Lâm thị đứng vững ở tỉnh thành, bước tiếp theo chính là bố trí ở khu vực Đông Nam, các cô cậu đều biết chứ?”

Tám người đều gật đầu.

“Sếp Lâm phải làm chuyện quan trọng hơn, không thể đích thân làm từng chuyện như vậy được, cho nên có rất nhiều chuyện tôi muốn giao cho các cô cậu”

Nghe vậy, hơi thở của tám người đều trở nên gấp gáp.

Đây là trọng trách đó!

Trọng trách mở rộng lãnh thổi Không chỉ áp lực lớn, độ khó còn cao, có thể tính là một thử thách nhưng cũng có nguy hiểm.

“Anh Ninh, chúng em… có làm nổi không?”

Một người trong số đó bình thường cũng có nói chuyện với Giang Ninh nên gan lớn hơn một chút, mở miệng hỏi.

“Có làm nổi không thì phải hỏi bản thân các cô các cậu”

Giang Ninh mỉm cười, nhìn Lâm Vũ Chân rồi mới phản ứng lại, “Nói chung sếp Lâm nói với tôi rồi, các cô cậu nhất định có thể làm được”

“Thị trường Đông Nam ở đó, các cô cậu tự chọn điểm dừng của các thành phố, tôi chỉ cung cấp cho các cô cậu hai thứ”

Ngón tay của Giang Ninh gõ nhẹ trên mặt bàn, “Một, hoàn thành mở rộng một thành phố, tiền thưởng các cô cậu tự báo một con số, mấy triệu cũng được, thứ hai, nhân đôi lương hàng năm”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 30 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status