Con Cám

Chương 23: Cãi nhau


Chương 23: Cãi Nhau

***

Nhưng rất nhanh lí trí đã kéo tôi thoát khỏi trạng thái ngu ngốc ấy. Tôi im lặng nhìn gương mặt đã quay về trạng thái lạnh nhạt như ban đầu.

Dường như ai kia chưa bao giờ mỉm cười, dường như đó chỉ là tưởng tượng của riêng tôi.

Đột nhiên lại thấy ấm ức trong lòng, cũng chẳng biết lí do là gì. Cứ như trong mối quan hệ này, chỉ mỗi tôi là người chịu thiệt.

Tôi nói bằng giọng mỉa mai: "Tôi cần anh giúp chắc? Dẹp lòng thương hại của anh đi, tôi đây đéo cần anh thương hại."

Minh Thiên không nói gì cả nhưng lại nhìn tôi chăm chăm. Không hiểu sao giờ phút này tôi lại cảm thấy sợ hãi trước con mắt kì lạ ấy, cái màu xám tím lạnh lẽo của nó như hàng vạn lưỡi dao sắt nhọn có thể sẵn sàng xé nát tôi bất cứ lúc nào. Thế nhưng bản tính cố chấp không cho phép tôi sợ hãi, tôi lại nhìn vào đôi mắt ấy, cười khẩy: "Ấy, anh đừng nhìn tôi bằng con mắt đó... vì mắt anh nhìn dị lắm!"

Con người tôi có một tật xấu chính là nói chuyện lúc nào cũng độc mồm độc miệng, nói chuyện không suy nghĩ kĩ càng gì cả, cứ nghĩ gì là tuôn ra đó, chẳng phân biệt phải trái đúng sai, nhất là trong các trường hợp bản thân đang nổi cơn điên như thế này. Mặc dù không ít lần hối hận vì cái mồm của mình nhưng để sửa đổi hoàn toàn thì rất khó. Thật ra từ khi lên lớp 11, cái miệng của tôi đã biết kiềm chế một chút nhưng hôm nay lại mất kiểm soát.

Ngay khi thấy Minh Thiên chậm lại bước chân, cho đến khi anh đứng yên tại chỗ và lạnh lùng nhìn tôi, tôi biết mình điên thật rồi. Nhưng không chỉ có tôi điên.

Đột nhiên Minh Thiên bật cười và đương nhiên tôi biết nụ cười ấy chẳng có chút ấm áp nào. "Haha...Mồng Tơi, em đang lấy oán báo ơn à?"

Trong trí nhớ của tôi, mặc dù không tiếp xúc được bao lâu nhưng với tôi mà nói, Minh Thiên tựa như mặt trời, một mặt trời luôn khiến người ta cảm thấy ấm áp. Thế nhưng tôi lại không hề biết rằng hoá ra cũng có lúc "mặt trời" lại "lạnh" như vậy.

Trời dần tắt nắng, đột nhiên trở nên âm u hẳn đi, tựa như không khí giữa hai người chúng tôi lúc này.

Tôi cũng lạnh lùng cười khẩy: "Báo ơn? Ơn của anh sao? À phải rồi, vẫn nên nói một tiếng cảm ơn đến anh nhỉ. Cảm ơn anh vì đã để tôi phải chờ như một con ngu dù rằng cuối cùng chẳng nhận được cái đéo gì cả. Cảm ơn anh đã cho tôi nếm thử cảm giác bám đuôi người ta như một con chó. Và cảm ơn anh vì đã cho tôi biết cảm giác thế nào là bị bỏ rơi. Bấy nhiêu đây có đủ để tôi báo ơn anh chưa, hay anh lại tiếp tục muốn "ban ơn" cho tôi?"

Tôi có cảm giác như giọng nói của mình lạc cả đi, nhưng vẫn cứ nói. Câu nói cuối cùng âm lượng có hơi cao một chút, như một lời chất vấn. Chất vấn anh rằng: đối xử với tôi như thế đã đủ hay chưa?

Dù vẫn đang trong tiết năm, còn chưa đến giờ ra về nhưng trời đã bắt đầu tối dần. Phía xa xa lấp ló những đám mây đen. Sẽ nhanh thôi, những đám mây ấy sẽ nhanh chóng kéo đến đây và rải mưa xuống khu vực này. Và rồi sẽ dội ướt mọi thứ, kể cả cái đứa đầu óc không còn tỉnh táo là tôi. Chúng tôi cũng không còn chạy nữa mà đứng yên tại chỗ, nơi này là góc khuất, tôi cũng chẳng lo bị thầy Hiệu trưởng bắt.

"Bản thân em nực cười thật đấy!" Lần đầu tiên tôi thấy dáng vẻ lạnh lùng châm chọc này của Minh Thiên.

Rồi chẳng biết tại sao tôi lại có cảm giác như trái tim bị ai đó khoét một lỗ thật sâu, thật sâu... cái cảm giác bức bối khó chịu kia lại tưởng chừng như đang ùa về. Nhưng hơn hết là cảm giác uất ức, tức giận.

Tôi nực cười?

Hành động chờ anh trở lại, đau buồn vì bị anh bỏ rơi, lo lắng rằng vì tôi nên anh mới chịu phạt... rất nực cười?

À phải rồi, ngay cả tôi còn cảm thấy nó rất là nực cười thì không thể trách anh được.

"Ha, đúng vậy! Tôi rất nực cười. Rõ ràng trong lòng anh tôi chẳng là cái thá gì cả nhưng tôi vẫn hành động điên khùng như thế. Có phải anh cảm thấy rất nực cười không? Vậy thì anh cứ cười đi, cứ cười cho nhiều vào, cười đến khi nào cổ họng nát bấy thì thôi!"

Vừa dứt lời, cơn mưa cũng ồ ạt đổ xuống. Rõ ràng ban nãy trời nắng là thế, sẽ chẳng ai nghĩ rằng có một cơn mưa tầm tã sẽ sớm trút xuống nơi này. Từng hạt mưa thấm vào da thịt tôi, nước mưa lạnh lẽo lướt qua khuôn mặt, cuốn theo vài giọt nước nóng hổi chảy ra từ khoé mắt...

Khoảng cách cả hai không quá xa cũng chẳng quá gần. Hai người cứ để mặc cho nước mưa làm ướt người vẫn không nhúc nhích mà lẳng lặng gương mắt nhìn nhau.

"Em đang trách tôi?" Minh Thiên vẫn không chút cảm xúc, bước từng bước đến gần tôi. Cho đến khi hoàn toàn che khuất mọi tầm nhìn của tôi, anh lại lên tiếng, vẫn là giọng nói trầm thấp ấy, dưới cơn mưa, giọng nói kia mang theo lạnh lẽo hệt như những giọt nước đang chảy ướt khắp người tôi, thấm vào da thịt tôi. "Hoàng Mồng Tơi, em rất nực cười, bản thân em thật buồn cười đó em không biết sao? Em lấy tư cách gì để trách tôi đây? Người bảo tôi tránh xa em ra chính là em, người kêu tôi đừng làm phiền em nữa chính là em. Vậy thì em nói đi, em lấy lí do gì để trách cứ tôi?"

Ha, đến giờ phút này anh còn bịa ra một lí do hết sức vớ vẩn như thế để cáo tội tôi sao?

Tôi gương mắt nhìn người trước mắt. Đây là người tôi đã chờ sao?

Nhìn xuyên qua những giọt mưa đang trút xuống, khuôn mặt anh vẫn luôn đẹp như thế, dù cho hai mắt màu xám tím ấy chứa đầy mệt mỏi, dù cho bờ môi nhợt nhạt anh vẫn đang mím chặt. Không biết có phải tôi nghe nhầm hay không, giọng nói của Minh Thiên lại chứa đầy tuyệt vọng như vậy. Thế nhưng anh lại đặt điều như thế, lí do này tôi không thể chấp nhận được.

"Hay lắm, anh không đi làm biên kịch phim cũng uổng phí tài năng! Mà cũng đúng thôi, tôi lấy tư cách gì trách anh đây? Dù sao thì trong mắt anh tôi cũng chẳng là cái đinh gì!" Tôi nở nụ cười châm chọc. Có lẽ từ trước đến nay tôi đã sai hoàn toàn. Cái gì mà tốt bụng, ấm áp, dịu dàng? Rõ là dối trá!

Giờ phút này có lẽ cả hai bắt đầu nổi chứng ương bướng chẳng ai muốn nhường ai. Nghe lời châm chọc của tôi, Minh Thiên cũng giở giọng mỉa mai: "Tôi cảm thấy có một đồng nghiệp như em cũng không tệ. Còn nữa, em bảo trong mắt tôi không có em, vậy em nhìn lại xem trong mắt em có tôi hay không? Hay chỉ có tên ngồi bên cạnh?"

Khi không lại dở chứng!

Tên ngồi cạnh trong lời anh rốt cuộc là Khoa hay Trung đây?

Mặc kệ là ai, Minh Thiên vẫn khiến tôi một lần nữa nổi cáu: "Đúng đấy! Trong mắt tôi anh còn không bằng một cục ghèn! Mắt tôi chỉ toàn có thằng ngồi cạnh thôi, liên quan đến anh chắc?"

Minh Thiên vẫn đứng thẳng lưng, để mặc cho nước mưa dội ướt người, giọng nói không chút cảm xúc: "Ha, đương nhiên là chẳng liên quan gì đến tôi cả."

"Vậy sao? Ban nãy anh có nói tôi bảo anh đừng làm phiền tôi? Vậy thì tôi cúi đầu cầu xin anh hãy làm như thế, cứ tránh xa tôi càng xa càng tốt, tốt nhất là đừng để tôi trông thấy mặt anh, vì kể từ bây giờ nhìn anh rất ngứa mắt!"

Nói năng hùng hồn là thế nhưng trong lòng lại rất khó chịu lẫn bức xúc, nước mắt lại một lần nữa bị nước mưa cuốn trôi.

Không biết có phải anh phát hiện mắt tôi đỏ hay không hoặc giả là vì lời nói của tôi, nói tóm lại, Minh Thiên khi ấy đã nhìn tôi thật lâu nhưng cũng rất nhanh lại trở về điệu bộ châm chọc: "Yên tâm đi, dù sao thì sang tuần sau tôi cũng sẽ tự động cuốn gói khỏi nơi này." Nói rồi Minh Thiên quay lưng bỏ đi nhưng vừa bước được vài bước lại quay đầu: "À, còn về đôi mắt này. Nếu có thể, chẳng ai muốn mình trở nên lạc loài như thế này đâu."

Đợi cho đến khi bóng lưng ấy hoàn toàn bị nước mưa che khuất, tôi bật khóc. Không gào khóc thảm thiết, chỉ có những tiếng nấc bật ra từ cổ họng. Khó chịu thật đấy! Mặc dù mọi thứ đều diễn ra như lời tôi nói nhưng tại sao tôi lại muốn khóc như vậy? Hơn ai hết, tôi hiểu rõ những lời lẽ khó nghe mà tôi nói ra chỉ đơn thuần là những câu giận dỗi mà thôi dù rằng tôi biết người ta sẽ chẳng vì tôi mà dỗ dành.

Chuông tan học vang lên. Tôi biết giờ khắc này chắc hẳn bản thân sẽ rất chật vật, nhớp nháp do toàn thân dính mưa. Tôi lại không muốn ai trông thấy bộ dạng này của mình, đang không biết làm sao thì bắt gặp con Trúc. Nó cầm ô đứng đó, sau lưng trước ngực đều mang ba lô, một của nó và một của tôi. Trông thấy tôi, nó sốt sắng chạy đến, lo lắng nhìn tôi hỏi han một lượt. Cuối cùng, thấy hai mắt tôi đỏ hoe, không nói không rằng vứt ô sang một bên, đưa tay ôm chầm lấy tôi.

Hành động của nó khiến tôi rất muốn chửi: Địt mẹ mày vứt ô đi thì ướt hết cặp của tao thì sao? Muốn ôm thì vứt cái cặp ra, mày ôm như thế không thấy cấng bụng à? Mặc dù chỗ này ít người nhưng ôm nhau như vậy còn ra thể thống gì? Đờ mờ người ta đang nhìn kìa, còn tưởng hai đứa đóng phim les đó!

Thế nhưng tôi vẫn không đẩy nó ra, để mặc cho nó ôm tôi, mặc cho hai đứa cùng ướt. Cuối cùng, như bị bao uất ức dồn nén, tôi oà khóc trong lòng nó.

***
Mà Minh Thiên sau khi rời đi thì cũng chẳng dễ chịu gì, anh đứng ở sân sau thật lâu, cứ đứng dưới cơn mưa tầm tã như thế như muốn để nước mưa cuốn trôi mọi mệt mỏi của ngày hôm nay.

Sau khi bình tĩnh hơn, đột nhiên anh thấy hơi hối hận. Lí ra anh không nên nặng lời với Mồng Tơi dù rằng đúng là bản thân anh cũng muốn em ấy tránh xa anh nhưng... thôi bỏ đi.

Minh Thiên cũng chẳng định quay lại an ủi hay xin lỗi. Buổi sáng anh hành động như thế vì không kịp suy nghĩ, hiện tại anh không muốn chuyện như vậy lại xảy ra. Làm vậy cũng là vì muốn tốt cho Mồng Tơi, bản thân anh không thể hứa hẹn hay mang lại cho em ấy bất cứ điều gì, cứ để cho Mồng Tơi ghét anh cũng tốt, cũng chính là đáp ứng yêu cầu của Mồng Tơi-tránh xa em ấy ra.

***
Sau khi đọc lại truyện một lần nữa, mình đã quyết định thay đổi tình tiết một chút :))
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status