Con Cám

Chương 24: Anh thích Mồng Tơi sao?


Chương 24: Anh thích Mồng Tơi sao?

Kể từ buổi chiều hôm đó, dù có ai hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì, tôi đều im lặng không trả lời, kể có là con Trúc tôi cũng không hó hé nửa câu. Chuyện hôm đấy như chưa từng xảy ra vậy, tôi vẫn cứ đến lớp, học hành, sinh hoạt như bình thường. Chỉ là dạo này tôi đột nhiên lại lười mở miệng, lại có người bảo tôi dần trở thành Dennis thứ hai.

Dennis? Minh Thiên?

Nếu có người hỏi tôi có cảm giác như thế nào về người này thì câu trả lời chính là không rõ. Phải, tôi không rõ bản thân suy nghĩ thế nào về con người này, chỉ đơn thuần biết rằng bản thân không muốn nghe, không muốn nhắc, không muốn nghĩ tới. Đỡ một cái là dạo này tôi không còn phải nghe con Trúc lảm nhảm về hai chữ "Dennis".

Tuần sau con Trúc thi, và tuần sau cũng đồng nghĩa với việc tôi không còn phải hít thở chung một bầu không khí với ai kia nữa.

Tôi cứ lặng người nhìn ra cửa sổ rồi suy nghĩ miên man như thế, đến mức thầy gọi tên mãi mà chẳng hay. Kết quả lại như những lần trước, tôi lại "được" lưu tên vào sổ đầu bài. Từ hôm đó đến nay là hai ngày, trong suốt hai ngày ngắn ngủi tên tôi đều nằm trong sổ.

*** (Trúc)

Chiều hôm nay, tôi vẫn nhờ Dennis chỉ bài như thường lệ. Tôi để ý dạo này Mồng Tơi với Dennis có vẻ là lạ, hình như hôm trời mưa đã xảy ra chuyện gì đó. Hôm ấy Mồng Tơi khóc rất dữ, nhưng sau, dù tôi có gặng hỏi đến mấy thì nó vẫn im lặng giấu kín. Hai ngày nay, ngày nào tôi cũng lên thư viện ôn toán, sẵn tiện câu nào không hiểu thì hỏi Dennis vì dù sao anh lúc nào cũng ngồi ở đây.

Nếu là khi trước, chỉ cần nghe tôi kể chuyện về Mồng Tơi anh đều im lặng lắng nghe, lâu lâu nghe kể về mấy chuyện ngốc nghếch của nó trong lớp, tôi để ý thấy khoé môi anh khẽ cong dù rằng ngoài mặt vẫn như không quan tâm, ánh mắt anh khi ấy dịu dàng đến lạ. Nhưng kể từ hôm ấy, chỉ cần nghe hai chữ "Mồng Tơi", Dennis đều có vẻ lẳng tránh hoặc cố ý đổi chủ đề khác.

Đến hôm nay, tôi rốt cuộc vẫn không nhịn được liền hỏi: "Anh với Tơi xảy ra chuyện gì sao? Mấy bữa nay trông nó cứ thẫn thờ mãi, nhìn có vẻ buồn buồn..."

Lại thấy anh im lặng như đang trầm tư gì đó, rồi bỗng dưng bật cười: "Buồn? Anh nghĩ em ấy vui còn không kịp."

Thật ra tôi không chỉ thấy Mồng Tơi có vẻ buồn buồn mà tôi còn trông thấy nét buồn trong mắt của người đối diện. Dù rằng anh đang cười giễu đầy vẻ mỉa mai nhưng thực chất ánh mắt ấy vẫn luôn nhuốm một nỗi buồn mà tôi chẳng thể nào hiểu rõ.

Dù không muốn thừa nhận nhưng thật lòng tôi cảm thấy rất khó chịu. Tôi luôn có cảm giác tình cảm của Dennis dành cho Mồng Tơi rất đặc biệt, nó không phải tình bạn, tất nhiên cũng chẳng phải tình thân hay chỉ là yêu mến đơn thuần. Nó là tình yêu.

Dennis thích Mồng Tơi. Dù chẳng biết tình cảm ấy đã đâm chồi từ bao giờ, dù cho ngoài mặt anh vẫn luôn hờ hững không quan tâm nhưng tôi đoán tình cảm của anh sâu nặng hơn ai hết.

Chẳng trách lúc trước tôi hẹn Dennis lên thư viện ôn bài anh lại đồng ý nhanh đến vậy, lí do chỉ có một, chính là vì tôi là bạn thân của Mồng Tơi. Tôi cảm thấy giữa tôi và Dennis còn có một mối liên hệ là Mồng Tơi, vậy nên trong mọi cuộc trò chuyện của chúng tôi, tôi luôn vô tình nhắc về nó. Dù rằng chẳng bao giờ anh chủ động nhắc đến nhưng theo những gì tôi để ý thấy, anh luôn đặc biệt thích nghe những câu chuyện về nó, dù cho câu chuyện ấy thật sự nhảm nhí. Mà tôi lúc đó vẫn đang thấy vui vẻ vì được gặp anh, cứ thế những câu chuyện hằng ngày của nó đều được tôi kể cho Dennis. Lần nào nghe xong sắc mặt của anh cũng đều rất dịu dàng.

Vậy mà tôi lại luôn nghĩ rằng anh không gần gũi với ai nữa, kể cả là Mồng Tơi nhưng lại nói chuyện với tôi là vì trong lòng anh ắt hẳn tôi cũng có một vị trí đặc biệt. Thế nhưng sự thật lại không phải như những gì tôi mong ước...

"Anh thích Mồng Tơi sao?" Dù có thể đoán trước được câu trả lời nhưng tôi vẫn muốn nghe đáp án của anh.

Ngón tay đang lật sách của Dennis chợt dừng, nhưng cũng rất nhanh trang sách kia được lật qua. Tôi vẫn cứ chờ, chờ đợi câu phủ nhận từ anh. Dù có thể sẽ khiến bản thân trở thành một đứa xấu xa, nhưng tôi vẫn ích kỉ thầm cầu xin anh đừng thích Mồng Tơi.

Thế nhưng câu trả lời của anh đã minh chứng cho suy đoán của tôi là đúng. Anh thích Mồng Tơi, chẳng trả lời dài dòng, chỉ đơn giản một chữ "ừm" thật nhẹ phát ra từ anh nhưng lại giống như tảng đá đè nặng lòng tôi.

Vậy còn tôi thì sao? Tình cảm của tôi biết làm thế nào bây giờ?

Có cái gì đó đang siết lấy cõi lòng tôi, dù đã đoán được kết quả nhưng anh thẳng thắn thừa nhận như vậy vẫn thật khiến tôi đau lòng. Tôi vẫn luôn mong chờ một câu phủ nhận từ anh, thế nhưng sự thật là vậy, anh thích Mồng Tơi. À, nói đúng hơn là anh yêu nó.

Cố gắng ổn định lại cảm xúc, tôi lại hỏi: "Thích như thế nào?"

Anh gương mắt nhìn tôi rồi sau đó trả lời: "Rất thích."

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, muốn tìm xem có chút gì đó không nhưng ngoài sự bình tĩnh ra thì chẳng còn gì khác. Tôi đang mong chờ cái gì vậy?

Lúc ấy tiếng chuông vào học vang lên, tôi vội vàng nói lời tạm biệt rồi sau đó gần như chạy khỏi thư viện.

Tôi nhớ tới tờ giấy đầy chữ "MT" mà Mồng Tơi viết trong khi đang ngẩn ngơ vào lúc ra chơi hồi sáng. Khi đó tôi hỏi nó "MT" là gì, nó hơi giật mình, ngẩn người suy nghĩ hồi lâu rồi bảo đấy là tên nó, Mồng Tơi. Nhưng bây giờ thì tôi biết rồi, "MT" nghĩa là "Minh Thiên", là tên khác của Dennis. Tôi vẫn luôn biết về cái tên này nhưng chưa bao giờ dám gọi. Thú thật là tôi khá ghen tị với Mồng Tơi vì có thể gọi anh bằng một cái tên đặc biệt khác mà chẳng ai gọi. Lại có khi tôi ngồi cạnh Mồng Tơi, thấy nó trong lúc vô tình lại vẽ ai đó, dường như phát hiện ra bản thân mình đang vẽ gì, nó vội gạch nát tờ giấy rồi vo lại đem vứt. Mặc dù không nhìn rõ nhưng tôi lại có linh cảm chính là Dennis. Sự việc hôm nay lại lần nữa chứng minh linh cảm của tôi hoàn toàn chính xác.

Tôi bật khóc trong phòng vệ sinh nhưng chẳng dám khóc to vì sợ có người biết. Cả một mớ cảm xúc lẫn lộn, ngoài khóc ra tôi chẳng biết nên làm thế nào.

Hình như mấy năm trước tôi cũng từng khóc như thế này. Đấy là vào năm lớp 8, khi ấy tôi vẫn còn chơi thân với con Hà.

Năm ấy lớp tôi có cậu bạn lớp trưởng rất được mọi người yêu thích, trong đó bao gồm cả tôi. Cậu ta tên Gia Long.

Long là một người rất hoạt bát, luôn năng nổ, tính tình hoà đồng, hài hước lại có vẻ ngoài ưa nhìn nên rất được lòng bạn bè thầy cô.

Thật ra khi ấy tôi biết Long có cảm tình với mình và cũng âm thầm đáp lại cậu ấy. Thế là chẳng lâu sau đó chúng tôi chính thức hẹn hò. Một bên là lớp trưởng, một bên là lớp phó học tập, tôi và Long được mọi ngời xem là cặp đôi đẹp nhất lớp.

Nghĩ lại thì tình cảm khi ấy của chúng tôi còn khá non nớt, lại thường xuyên cãi nhau vì những chuyện không đâu, đỉnh điểm là hôm tôi bắt gặp Long đi xem phim với Hà. Sau hôm đó bọn tôi chia tay vì Long bảo quen tôi rất mệt mỏi, tôi chỉ biết có học và học, không ngó ngàng gì cậu ta. Những lúc buồn hai đứa ấy lại tâm sự với nhau và dần dần có cảm tình. Hôm ấy con Hà bảo nó đang buồn nên Long quyết định dắt nó đi xem phim. Lúc đó tôi rất tức giận, nó buồn thì cũng có thể tâm sự với tôi, tôi cũng sẵn sàng đi chơi với nó, mắc gì lại than vãn với bạn trai tôi? Nhưng chuyện cũng đã xảy ra, tôi cũng rất mệt mỏi nên nói lời chia tay sau năm tháng chúng tôi quen nhau, kết thúc mối tình đầu không mấy tốt đẹp của mình.

Sau đó tôi với Hà chính thức cạch mặt. Sau đó Hà và Long công khai đến với nhau.Thật ra qua khoảng thời gian lâu như vậy tôi cũng không còn ghét Hà nữa, chỉ là chúng tôi không cách nào quay lại như trước đây, chỉ có thể xem nhau như người dưng nước lã. Dù sao cũng chơi thân với nhau cả khoảng thời gian dài, nói không để ý đến nó là nói dối.

Tôi cứ khóc như thế chẳng biết buồn cho mình hay buồn cho ai. Tôi còn nhớ có lần mình hỏi Mồng Tơi rằng có thích Minh Thiên không, lúc ấy nó lắc đầu, quả thực khi ấy trong lòng tôi vui mừng biết bao, cảm giác đè nặng trong lòng cũng được buông bỏ. Thế nhưng hôm nay cái "nặng" ấy lại lần nữa đè lên tôi.

Tôi ở trong phòng vệ sinh tròn mười lăm phút, dù sao cũng là tiết toán, cô cũng sẽ không so đo với tôi. Tôi rửa mặt, ổn định lại tinh thần rồi bước về lớp.

Đúng như tôi nghĩ, thấy tôi vào lớp, cô không la mắng gì mà bảo tôi nhanh vào chỗ. Tôi đi ngang bàn Mồng Tơi, lại thấy nó đang chăm chú nhìn ngoài cửa sổ, đúng lúc nghe Trung bảo: "Mày cứ nhìn thằng cha người Tây đó mãi thế?"

Sau đó lại nghe nó nổi cáu: "Tao thèm vào! Tao đang ngắm kiến, ngắm kiến đó hiểu không?"

Lại đúng lúc nghe giọng cô quát: "Mồng Tơi, khép cái mồm của em vào!"

Tôi nhìn lướt qua cửa sổ, phát hiện lớp của Dennis đang học thể dục bên dưới.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status