Con Cám

Chương 25: Không muốn sống nữa à?


Chương 25: Không muốn sống nữa à?

Ra về, như mọi ngày tôi vẫn ngồi đằng sau cho Mồng Tơi chở. Sau tết, bọn tôi thường đi học cùng nhau, dù sao nhà hai đứa sát bên, chỉ cách nhau hai căn, đi cùng cũng tiện. Mới đầu mẹ tôi tỏ vẻ không hài lòng cho mấy nhưng lại không nói ra, tôi vẫn cứ nhắm mắt làm ngơ xem như không biết.

Tôi vẫn thừa biết mẹ mình không thích Tơi, mà có lẽ không chỉ mỗi mẹ, mấy bà, mấy bác trong xóm cũng thế. Mẹ vẫn luôn nói bóng nói gió về việc hai đứa chơi chung nhưng từ đầu đến cuối tôi chỉ đáp cho có lệ. Dù sao tôi cũng không muốn đánh mất người bạn này.

Bề ngoài Mồng Tơi trông có vẻ vô tư, không để tâm đến những lời nói của người khác về mình, nhưng hơn ai hết, tôi biết nó lại là một đứa khá nhạy cảm. Dường như nó biết mẹ tôi không thích nên mỗi buổi sáng chẳng dám đậu xe trước cửa, chỉ dám đứng cách nhà tôi một khoảng.

"Ra chơi chiều nay mày chạy đi đâu mà vào trễ thế?" Người đằng trước lên tiếng khiến tôi dừng toàn bộ suy nghĩ.

Im lặng một lát, tôi đáp: "Tao ở thư viện giải bài tập, lúc đấy có bài khó nên cố gắng giải cho xong."

Nó nghe rồi khẽ "ừm" một tiếng sau đó thì im lặng.

Suốt hai tiết toán vừa rồi, tôi chẳng học hành được gì, trong đầu liên tục suy nghĩ rất nhiều chuyện nhưng mọi thứ lại rối tung, chỉ biết chắc chắn một chuyện: Tôi thất tình rồi.

Tạm biệt Mồng Tơi, tôi mở cửa bước vào nhà. Mẹ tôi đang nấu ăn trong bếp, tôi chào mẹ rồi bỏ cặp xuống, sang bên cạnh phụ mẹ nấu ăn.

Bố tôi là bác sĩ, lại thường xuyên bận rộn nên rất ít khi có mặt trong các bữa ăn. Mỗi bữa chỉ có hai mẹ con ăn cùng nhau nên không khí có phần trầm lắng. Chưa kể, mỗi lần đến giờ cơm, mẹ tôi cứ luôn miệng dò hỏi điểm kiểm tra, thành tích học tập khiến tôi phát phiền nhưng lại chẳng dám nói ra. Kể cả việc tham gia đội tuyển Olympic Toán học lần này cũng vậy, tôi không muốn tham gia một chút nào. Nhiều lúc tôi chỉ ước mình có thể mạnh mẽ như Mồng Tơi, có thể thẳng thắn nói ra suy nghĩ của bản thân với bố mẹ, nhưng tiếc rằng tôi lại là một đứa yếu đuối, nhu nhược.

Từ lâu, mọi người trong nhà đã chọn sẵn con đường tương lai của tôi, họ muốn tôi học y, sau này làm bác sĩ như bố, hoặc cũng có thể theo học sư phạm rồi làm một giảng viên như mẹ cũng không tồi. Tôi không muốn, dù là giảng viên hay bác sĩ, tôi đều không muốn. Tôi muốn học thanh nhạc, tôi muốn ca hát. Thế nhưng ước muốn của tôi, đến cuối cùng cũng chỉ là một ước mơ viễn vông xa vời.

Suy nghĩ suốt cả một đêm, cuối cùng tôi cũng đưa ra quyết định, tôi sẽ tỏ tình. Mặc dù biết không có khả năng thành công, nhưng tôi vẫn muốn một lần nói ra suy nghĩ của bản thân. Chẳng phải có câu nói thế này sao: Tỏ tình chính là cho người khác cơ hội để từ chối. Dù sao tôi cũng chuẩn bị sẵn tâm lí để thất bại rồi, nên dù kết quả như thế nào tôi vẫn sẽ vui vẻ chấp nhận.

Sáng hôm sau, Tơi vẫn chở tôi đến trường như thường lệ. Nhiều lần tôi định mở miệng nói về việc sẽ tỏ tình, nhưng cuối cùng lại thôi. Dù sao kết quả vẫn là không thành công, im lặng còn hơn.

Mọi bữa, trên đường đi nó nói rất nhiều, nhưng kể từ buổi chiều của ba ngày trước, nó cứ im im như vậy, cái gì cũng không nói khiến tôi rất khó chịu. Đúng rồi, là khó chịu. Cảm giác như nó xảy ra chuyện gì đó mà tôi lại chẳng hề hay biết rất khó chịu.

Đỗ xe xong, chúng tôi cùng nhau lên lớp. Từ nhà xe mà muốn đi về dãy phòng học thì phải đi ngang sảnh lớn của trường. Đúng lúc bọn tôi đi ngang thì Dennis từ ngoài cổng bước vào. Hai người kia vừa chạm mặt nhau liền đồng thời ngoảnh mặt sang nơi khác như không có chuyện gì xảy ra. Tôi vội chào Dennis một tiếng rồi đuổi theo sau Mồng Tơi.

Vì tuần sau thi nên tôi được miễn một số tiết học trên lớp để xuống thư viện ôn bài. Bài tập thì ngày một nhiều, chưa kể đến việc lúc nào cũng tiếp xúc với các dạng toán nâng cao khiến đầu óc tôi muốn nổ tung. Cũng may mọi người trong đội tuyển nói chuyện khá sôi nổi nên áp lực cũng giảm bớt phần nào.

Tôi đợi cho đến ra chơi buổi chiều, có nửa số học sinh trong trường được nghỉ buổi chiều hôm nay để hẹn Dennis ra. Chiều thứ tư và thứ sáu sẽ có nửa số lớp trong trường thay phiên nhau nghỉ, nói cách khác, chiều thứ tư lớp 12 và một nửa lớp 11 (gồm có lớp tôi) không phải đi học và tương tự chiều thứ sáu nửa còn lại và lớp 10 sẽ được nghỉ.

Hiện tại khu lớp 10 ở tầng trên cùng rất vắng, ngay sau khi thấy Dennis vào thư viện tôi liền hẹn anh lên đó với lí do có chuyện muốn nói. Mặc dù không hiểu gì nhưng anh vẫn đi theo tôi lên tầng hai.

Vốn dĩ đêm qua đã hạ quyết tâm rằng sẽ nói ra nhưng đợi đến lúc đứng trước mặt nhau như thế này tôi chẳng biết nên nói như thế nào cả. Ngay cả ý định từ bỏ cũng có.

Thấy tôi cứ mãi chần chừ, Dennis liền hỏi: "Em có gì muốn nói sao?"

Tôi hít một hơi thật sâu để lấy can đảm, sau đó mở miệng: "Cũng không có gì đặc biệt, thật ra em muốn nói với anh rằng em..."

Chữ "thích" chưa kịp nói ra liền lập tức im bặt. Tôi mở to mắt ngạc nhiên nhìn người đang ở cách đó không xa, tai đeo tai nghe, ánh mắt buồn chán nhìn xuống sân sau của trường. Điều đáng kinh ngạc là người này lại thản nhiên ngồi trên lan can, hai chân đung đưa phía dưới, chỉ cần ai đó từ đằng sau đẩy nhẹ cũng mất mạng như chơi.

Nhận ra vẻ khác lạ của tôi, Dennis cũng nhìn theo rồi đen mặt lại. Ngay khi tôi định chạy đến lôi cái con người ngu xuẩn kia xuống thì Dennis đã nhanh hơn một bước, chạy nhanh đến ôm ngang người lôi xuống.

Bị kéo bất ngờ nên Mồng Tơi vội la lên sau đó ôm cổ người sau lưng. Sau khi thấy rõ mặt người đó, nó vội buông tay ra, bày ra bộ mặt tức tối.

"Không muốn sống nữa à?" Đột nhiên Dennis nổi giận, lớn tiếng với Mồng Tơi.

Lần đầu tiên tôi trông thấy bộ dạng tức giận của anh, có chút sợ.

Mồng Tơi bị mắng, đơ mặt ra vài giây rồi sau đó cũng tức giận: "Kệ mẹ tôi, liên quan đéo gì tới anh?"

Dennis giận dữ, mắng một câu: "Đồ điên!", sau đó sầm mặt đi xuống cầu thang.

Mồng Tơi tức giận nói theo bóng lưng anh: "Tôi bị điên đó! Liên quan đéo gì tới anh?"

Tôi lúng túng đứng một bên, hình như nó chưa nhìn thấy tôi. Đáng lí ra khi đang tỏ tình bị cắt ngang thế này phải bực mình mới phải nhưng không hiểu sao tôi lại có cảm giác nhẹ nhõm. Từ thái độ tức giận của Dennis ban nãy cũng biết anh quan tâm đến nó thế nào, mà nghĩ đi nghĩ lại tôi cũng không muốn sau này chúng tôi gặp nhau lại ngượng ngập, lúng túng. Thế nên tôi nghĩ bản thân mình nên tự giác từ bỏ thôi.

Tôi lên tiếng gọi nó: "Tơi!"

Nó giật nảy mình, ngạc nhiên: "Mẹ ơi, mày chui từ đâu ra thế?"

Tôi đen mặt nhìn cái đứa thấy trai quên bạn như nó sau đó bắt đầu mắng: "Lần sau đừng trèo lên đó nữa, nguy hiểm chết đi được."

Nó ra bộ lấy lòng: "Rồi, không trèo thì không trèo, có được hay chưa?" Rồi sau đó lại hỏi: "Mà mày lên đây làm gì? Không ở dưới đấy ôn bài à?"

Tôi cố làm ra vẻ thản nhiên: "Lên tỏ tình, bị mày cắt ngang."

Nó "à" một tiếng, vẻ mặt hơi thiếu tự nhiên, sau đó im lặng.

Tôi quan sát vẻ mặt của nó, so với cảm giác buồn thúi ruột gan hôm qua thì chẳng hiểu sao hôm nay lại tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Chắc hẳn vì hôm qua mới biết sự thật nên tôi nhất thời không thể chấp nhận được.

"Mày không hỏi tao tỏ tình với ai à?"

Nó bày ra bộ mặt khinh thường: "Mày thích Dennis, lúc nãy ở đây có hai người, mày không tỏ tình với người ta, chẳng lẽ lại tỏ tình với tao à?"

Tôi cười cười, hỏi nó: "Thế mày không hỏi tao có thành công hay không à?"

Nó hơi im lặng rồi bĩu môi: "Khỏi cần hỏi cũng biết. Nhìn tên kia tức giận như vậy, chắc vì lúc nãy đang vui vẻ lãng mạn bị tao phá hỏng nên mới nổi giận với tao..." Rồi nó lại thở dài: "Haizz, dù sao cũng xin lỗi vì đã phá đám, chúc mừng mày."

Con điên này! Trí tưởng tượng phong phú vừa thôi! Ý nó là bọn tôi đang hạnh phúc, vì nó cắt ngang nên Dennis nổi giận?

Hết nói nổi!

"Tao thất tình rồi, chúc mừng cái gì!"

Mồng Tơi nhìn tôi bằng ánh mắt ngờ vực: "Nhìn mặt mày giống mấy đứa thất tình à? Nếu vậy mắc gì tên kia lại nổi đoá với tao?"

"Tại sao mày không nghĩ tới lí do vì sao Dennis lại nổi giận, không phải vì lo lắng cho mày thì vì cái gì?"

Nó cười khẩy: "Lo lắng? Thôi đi, anh ta mà thèm lo lắng cho tao à? Mắc mớ gì tên đó lại quan tâm đến tao cơ chứ?"

Tôi không chịu được cái bộ dạng này của nó liền nói thẳng: "Vì Dennis thích mày!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status