Giường anh chia em một nửa

Chương 118 : Chương 118

Chương 118 KỂ CHO CHỊ NGHE TRUYỆN CƯỜI NHÉ, EM MUỐN NHẬN BỘ PHIM NÀY

Trần Ân Tứ đáp “ừ”, song ánh mắt vẫn nấn ná trên cuốn kịch bản có tên “Sinh mệnh”.

Mấy giây sau, Trần Ân Tứ hỏi bâng quơ: “Sao Lâm Tĩnh Xu lại bị đánh trượt ạ?”

Lục Tinh: “Lâm Tĩnh Xu xuất thân là ngôi sao nhí, từ nhỏ đều ở đoàn làm phim cả ngày, vốn chẳng học văn hóa gì, vả lại kịch bản này vốn rất chất lượng, trong đó có nhiều kiến thức chuyên nghành, đạo diễn và biên kịch hỏi Lâm Tĩnh Xu mười câu thì cô ta không trả lời được chín câu, ngay lúc ấy biên kịch lắc đầu không chấp nhận Lâm Tĩnh Xu, nghe ekip của Lâm Tĩnh Xu buôn dưa là, khi ấy Lâm Tĩnh Xu tức quá, ngay hôm sau cô ta đăng kí một lớp đại học buổi tối luôn.”

Lục Tinh cảm thấy cách làm này của Lâm Tĩnh Xu không chỉ đáng yêu mà còn buồn cười, không kìm lòng được bật cười mấy tiếng.

Cười xong, cô mới nhận ra Trần Ân Tứ bình thường chỉ cần nghe đến chuyện xấu của Lâm Tĩnh Xu thể nào cũng không tiếc lời chê bai mỉa mai, vậy mà lần này lại im lặng đến kì lạ.

Lục Tinh thôi cười: “Ân Ân, em có vấn đề.”

“Không, em...” Nhận ra mình suýt nữa buột miệng nói suy nghĩ trong lòng, Trần Ân Tứ liền im bặt.

... Em đang nghĩ, hình như em còn không bằng Lâm Tĩnh Xu.

Lâm Tĩnh Xu khi tự ái còn biết đường đi học buổi tối, còn cô, từ sau khi bị cả cư dân mạng mắng chửi, cô cũng trở nên tầm thường hơn.

Trước đây cô không thế này, rõ ràng cô muốn bản thân mình ngày một xuất sắc hơn... Nhìn mà xem, người đó từ sau khi chia tay với cô, anh càng ngày càng giỏi giang, tại sao cô lại ra nông nỗi này?

Trần Ân Tứ chớp mắt, hoàn hồn, nở nụ cười rạng rỡ với Lục Tinh, sau đó đánh trống lảng: “Tinh Tinh, kể cho chị nghe truyện cười nhé, em muốn nhận bộ phim này.”

Lục Tinh đang cầm cốc cà phê bị sặc.

Một lúc sau Lục Tinh mới cố gắng lấy lại được bình tĩnh: “Không phải em đang kể truyện cười, em đang nằm mơ giữa ban ngày thì có.”

Trần Ân Tứ gật đầu: “Có lẽ là thế.” “Nhưng...” Trần Ân Tứ nâng ngón tay lên, khẽ chạm vào hai chữ “Sinh mệnh”: “Không cố gắng, sao biết giấc mơ có thành hiện thực không?”

Lần này Lục Tinh hoàn toàn hóa đá: “Ân Ân, em nghiêm túc à?”

Trần Ân Tứ khẽ “ừ” một tiếng.

Lục Tinh: “Em chắc chắn muốn nhận bộ phim ‘Sinh mệnh’ này?”

Lục Tinh: “Em chắc chắn em không nói cho vui?”

Lục Tinh: “Em chắc chắn em vẫn tỉnh táo chứ?”

Lục Tinh: “Em chắc chắn...”

“Em chắc chắn.” Trần Ân Tứ ngắt lời Lục Tinh: “Em muốn nhận bộ phim ‘Sinh mệnh’, em không nói chơi, em rất tỉnh táo.”

Lần này đến lượt Lục Tinh nổi điên.

“Trần Ân Tứ, chúng ta phải tỉnh táo lại, dù em đặt mục tiêu cao như thế, chị rất vui, nhưng em phải hiểu rõ bản thân mình, chị cảm thấy kịch bản Tổng Giám đốc Tần giới thiệu thích hợp với em hơn, chúng ta phải đi từng bước một, sau này em nổi tiếng hơn, hình tượng được cải thiện hơn, chúng ta sẽ nhận được những bộ phim chất lượng cao như thế này, chúng ta...”

“Trần Ân Tứ, dù chị chưa tiếp xúc với đoàn làm phim ‘Sinh mệnh’, nhưng từ những gì chị đã tìm hiểu, chị biết họ yêu cầu rất hà khắc với diễn viên, họ cần diễn viên, chứ không cần minh tinh, càng không cần thần tượng hay idol...”

“Chính vì họ yêu cầu quá cao, nên đến bây giờ vẫn chưa xác định được diễn viên chính, Ân Ân, có mục tiêu là tốt, có ước mơ cũng là tốt, nhưng chúng ta không thể nằm mơ giữa ban ngày...”

Trần Ân Tứ không kích động như Lục Tinh, nét mặt cô không mang theo bất kì cảm xúc nào: “Em muốn làm diễn viên.”

Em muốn làm diễn viên.

Em không muốn cứ sống thế này nữa.

Nghĩ vậy, Trần Ân Tứ lại nói tiếp, ánh mắt càng thêm kiên quyết hơn ban nãy: “Em muốn làm diễn viên.”

“Mùa hai của ‘Học làm nông dân’, em không tham gia nữa, tất cả hợp đồng quảng cáo, gameshow các thứ em đều không cần, thời gian này, em phải học.”

“Trước khi ‘Sinh mệnh’ công khai tuyển diễn viên, em phải chuẩn bị thật kĩ càng, dù thù lao đóng phim không có một xu, em cũng phải diễn bộ phim này.”

Trần Ân Tứ gần như không cho Lục Tinh cơ hội khuyên nhủ, cô nhìn chằm chằm vào mắt Lục Tinh, tiếp tục nói: “Tinh Tinh, mấy năm qua, em rất tôn trọng ý kiến của chị, nhưng lần này, chị nghe em một lần được không? Dù cuối cùng chỉ là nằm mơ giữa ban ngày, vậy hãy để em hoàn thành giấc mơ này.”

Những gì Lục Tinh muốn nói mắc kẹt ở cổ họng. Rõ ràng chuyện mà Trần Ân Tứ nói vô cùng viển vông, nhưng không hiểu sao, cô ấy lại cảm thấy nhiệt huyệt dâng trào... không hiểu sao cũng muốn “điên” cùng cô một lần.

Văn phòng chìm vào im lặng, Lục Tinh bỗng lên tiếng: “Được, vậy chúng ta sẽ hoàn thành giấc mơ giữa ban ngày này.”

Trần Ân Tứ mỉm cười: “Tinh Tinh, quả nhiên chị là người yêu tiên nữ bé nhỏ nhất mà.”

Lục Tinh “hừ” một tiếng, trong lòng cô chợt nhớ đến một câu hát:

... Những giấc mơ bạn mạo hiểm lao vào, hãy để tôi cùng điên cuồng với bạn (*).

(*) Trích lời bài hát “Những giấc mơ bạn mạo hiểm đó”.

Năm giờ chiều, Tần Kiết nhận được một tin nhắn: “Anh Kiết, anh có hàng chuyển phát nhanh gửi đến quán cà phê của em.”

Tần Kiết đang họp, nhìn lướt qua nội dung tin nhắn, rồi đặt điện thoại xuống.

Đến khi tan làm đã mười giờ đêm.

Tần Kiết ra khỏi công ty, sau đó lái xe về nhà, đi được nửa đường anh mới nhớ ra tin nhắn đó, liền quay đầu xe ở giao lộ phía trước.

Anh lấy gói hàng xong liền rời khỏi quán cà phê, vừa vào trong xe thì nhận được cuộc gọi của Tần Nam: “Thiếu gia, tan làm rồi à?”

Tần Kiết đáp “vâng”, đặt gói chuyển phát nhanh lên ghế phụ, nói thêm câu nữa: “Sao thế ạ?”

Tần Nam: “Không sao cả, chỉ muốn thông báo với cháu, kịch bản mà cháu nhờ cô đưa cho tiên nữ bé nhỏ ấy... à, không, là bạn gái cũ của cháu, đều bị từ chối rồi.”

Tần Kiết: “... Kịch bản cô đưa tệ lắm đúng không?”

“Sao lại bảo cô đưa kịch bản tệ? Trong tay cô có kịch bản nào tệ hả?” Tần Nam bực mình, “Tại sao cô bé từ chối kịch bản của cô, trong lòng cháu không rõ à? Chắc chắn không phải vì cô, cũng không phải vì kịch bản, mà là vì cháu! Ha ha, hồi xưa bảo cháu kết hôn, cháu lại chạy mất dạng, bây giờ vui chưa, dâng kịch bản ngon nghẻ đến tận mặt người ta, người ta còn không thèm, đương nhiên, người ta không khinh cô, cũng không khinh kịch bản của cô, mà đang khinh cháu đấy.”

Tần Kiết im lặng một lúc, cô gắng lấy lại thể diện cho mình: “Có lẽ... Cô ấy có dự định khác.”

Tần Nam cũng châm chọc lại mà chẳng hề nể nang: “Dù có dự định khác, thì cũng là muốn tránh xa cháu.”

Tần Kiết không nói được gì: “...”

Tuy Tần Nam tức giận bởi Tần Kiết nói “Kịch bản cô đưa tệ lắm đúng không”, nhưng giận thì giận, bà vẫn rất yêu thương đứa cháu này: “Hay là... cô dùng ít mánh lới, ép cô bạn gái của cháu... à, không, là bạn gái cũ của cháu vào đường cùng, cô bé chắc chắn sẽ đến cầu xin cô... đến lúc đó cô lại nghĩ cách để cô bé đi cầu xin cháu?”

Tần Kiết khẽ phì cười: “Mrs. Tần, cô tưởng đang diễn phim truyền hình à?”

Tần Nam: “Tình tiết trong phim truyền hình nào đặc sắc bằng ý tưởng của cô? Cháu đừng vòng vo với cô nữa, cô hỏi cháu một câu, cháu muốn làm thế không?” Tần Kiết im lặng.

Tần Nam tưởng anh ngầm đồng ý với cách làm này của bà, thì Tần Kiết bỗng lên tiếng: “Không cần.”

“... Cháu không nỡ.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 71 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status