Giường anh chia em một nửa

Chương 90 : Chương 90 ĐƯỢC, TÔI CHỜ (2)

Chương 90 ĐƯỢC, TÔI CHỜ (2)

Nửa phút sau, lại thêm một tin nữa, lần này là tin nhắn thoại.

Trần Ân Tứ nghiêm mặt lại, lòng thầm nghĩ, tên khốn này lấy đâu ra tự tin gửi tin nhắn thoại cho cô, nên nhớ ngay cả tin nhắn chữ của anh cô còn lười đọc.

Điện thoại trong tay lại rung lên, Tần Kiết gửi thêm một tin nhắn thoại đầy tự tin nữa. Trần Ân Tứ thầm hừ khẩy, nếu tên khốn này còn quấy rầy cô nữa, cô sẽ cho anh ta vào danh sách chặn.

Điện thoại lại rung lên bần bật, tên khốn ấy vẫn tiếp tục quấy rầy cô.

Trần Ân Tứ: “...”

Nửa phút sau, Trần Ân Tứ lấy tai nghe bluetooth ra nhét vào tai, mở đoạn tin nhắn thoại.

Tần Kiết: “Mời em ăn cơm nhé?”

Tần Kiết: “Ăn gì tùy em chọn?”

Tần Kiết: “Được không?”

Không biết có phải do bên Tần Kiết còn có người khác, mà anh hạ giọng xuống nhỏ hơn, không trong trẻo như lúc bình thường, ngược lại còn thêm khàn khàn, lọt vào tai cô qua tai nghe bluetooth, mang theo sự quyến rũ khôn tả.

Đầu ngón tay đang cầm điện thoại của Trần Ân Tứ không hiểu sao lại run lên, một lúc sau, cô lạnh lùng cúi đầu xuống bắt đầu gõ chữ.

Trần Ân Tứ: “Ngại quá, người mời tôi ăn cơm nhiều lắm, không rảnh.”

Tần Kiết vẫn trả lời bằng tin nhắn thoại, giọng nói chậm rãi nhẹ nhàng: “Vậy tôi xếp hàng trước.” Không chờ Trần Ân Tứ đáp lại, Tần Kiết lại gửi thêm một tin nhắn nữa: “Còn cách nào khác không? Có thể châm chước chen hàng không?”

Hừ... Tên đểu này đang cầu xin cô à?

Trong lòng Trần Ân Tứ bỗng bình tĩnh lại, cô gõ chữ cũng dần nhanh hơn.

Trần Ân Tứ: “Xin lỗi, không chấp nhận chen hàng.”

Trần Ân Tứ: “Tôi cũng không nhận lời bừa bãi đi ăn cơm với người khác, anh có kiên nhẫn thì chờ, không có kiên nhẫn thì thôi.”

Trần Ân Tứ: “Đúng rồi, nhắc trước với anh một tiếng, dù anh kiên nhẫn chờ được, tôi cũng không muốn đi ăn với anh, dù sao tiên nữ bé nhỏ cũng có niềm kiêu ngạo của tiên nữ bé nhỏ.”

Lần này Tần Kiết gửi tin nhắn văn bản: “Được, tôi chờ.”

Trần Ân Tứ không trả lời tin nhắn của Tần Kiết, thầm nhủ, vậy anh cứ thong thả mà chờ.

Tần Kiết cũng không nhắn cho cô nữa, Trần Ân Tứ nhìn trân trối cuộc trò chuyện trên màn hình, giây lát sau, cô cất điện thoại đi.

Lại quay đầu, nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa xe, Trần Ân Tứ cảm thấy dường như mình đã hòa vào thành phố này, không còn cô độc như ban nãy nữa.

Xe nhanh chóng dừng lại trước “Ngô Đồng Thự”.

Trần Ân Tứ trả tiền xong xuống xe, đúng lúc này điện thoại trong tay rung lên, sau khi vào thang máy, cô mới mở ra xem.

Tần Kiết: “Không còn giận nữa chứ?”

Trần Ân Tứ không muốn trả lời Tần Kiết.

Có điều khi thang máy đang lên đến tầng cô ở, cô vẫn ấn bàn phím.

Trần Ân Tứ: “Liên quan đếch gì đến anh.”

Thang máy mở ra, Trần Ân Tứ đi đến nhà mình, quét vân tay, sải bước vào nhà. Lúc thay giầy, màn hình lại sáng lần nữa.

Vẫn là một tin nhắn thoại. Vì đang ở nhà, Trần Ân Tứ ấn mở luôn, đầu tiên là tiếng phì cười rất nhẹ, sau đó là giọng nói trầm thấp của Tần Kiết vang lên: “Quả nhiên là sắp đến ngày.”

Sắp đến này? Ngày gì?

Trần Ân Tứ chớp mắt, không hiểu ý Tần Kiết, cô gõ dấu hỏi chấm gửi đi.

Trần Ân Tứ: “?” .

Tần Kiết im hơi lặng tiếng.

Trần Ân Tứ đi đôi dép bông xù vào phòng vệ sinh, lúc ngồi trên bồn cầu, cô nhìn thấy vệt màu đỏ trên quần lót mình.

Quả nhiên là sắp đến ngày...

Lời của Tần Kiết lại văng vẳng trong tai Trần Ân Tứ, một giây sau, làn da của cô gái đang ngồi trên bồn cầu dần dần đỏ ửng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 71 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status