Phu nhân không dễ chọc

Chương 103



Đầu Võ Hạ Uyên nổ “ong” lên mộ iếng, anh a nói cái gì?

rương ấn Phong ngồi ở bên giường, nhẹ nhàng hôn lên gương mặ Võ Hạ Uyên mộ cái, lặp lại lần nữa: “Chúng a có con.”

Con à… ay Võ Hạ Uyên không ự chủ được đặ phía dưới bụng, khóe mắ nóng lên, cô đã ừng mấ đi mộ đứa con, cảm hấy đau khổ uyệ vọng nhưng bây giờ lại hêm mộ đứa, Võ Hạ Uyên ranh hủ hời gian xoa xoa gương mặ mình, ngượng ngùng nói: “hậ có lỗi, có chú kích động.”

“Không sao” rương ấn Phong nắm chặ ay Võ Hạ Uyên: “Hôm nay đã rấ muộn rồi, rước iên ở chỗ này mộ đêm, ngày mai chúng a đi bệnh viện”

Võ Hạ Uyên dịu dàng đối mặ với rương ấn Phong: “Được”

rương hiên Định cau mày nhìn chăm chằm hai người, ánh mắ hiểu rõ nhưng lại có gì đó không cam lòng giãy giụa, lại có hứ gì đó yên ĩnh cô đơn, cuối cùng anh a không nói mộ lời mà rời khỏi phòng ngủ.

rần Anh hư nhìn bóng lưng của anh a, như có điều suy nghĩ.

***

‘Vào đêm, rương ấn Phong nằm bên cạnh Võ Hạ Uyên, ở đầu giường có mộ chiếc đèn nhỏ đang sáng lên.

Ánh mắ Võ Hạ Uyên rầm ĩnh, mộ lá sau nhịn không được nói: “Đã nhìn em gần nửa iếng rồi, vẫn còn chưa nhìn đủ sao?”

“Làm hế nào cũng nhìn không đủ.”

rương ấn Phong nhẹ nhàng vỗ về bụng dưới của Võ Hạ Uyên, cảm giác có mộ sinh mạng hoàn chỉnh, đứa bé này là lễ vậ ố nhấ mà ông rời ban ặng cho anh: “Hạ Uyên, chúng a cùng nhau cố gắng, hạ sinh đứa con bình an, bình an lớn lên, anh nhấ định có hể cho con những hứ ố nhấ.”

rong lòng Võ Hạ Uyên hấy ấm áp: “Được.”

Võ Hạ Uyên hích ngủ, vừa mới xúc động vì quá khứ đã lại rấ nhanh ngủ hiếp đi, ngược lại là rương ấn Phong dường như đã nhịn mộ đêm, sáng sớm hôm sau mang heo Võ Hạ Uyên rời khỏi nhà cũ, đi hẳng đến bệnh viện.

Sau mộ lượ kiểm ra rườm rà, bác sĩ cau mày hỏi “Cậu rương, có phải lúc rước cô Võ đã ừng bị sảy hai?”

rong lòng rương ấn Phong giậ mình: “Vâng.”

“Lần sinh non kia đã có ổn hương rấ lớn ới cô Võ” Bác sĩ chắc chắn: “Mặc dù đã cách mộ hời gian dài, nhưng ình rạng khôi phục không được khách quan cho lắm.”

“Nói rõ mộ chú.”

“rong hời gian mang hai sẽ phản ứng ương đối kịch liệ” Bác sĩ nhìn về phía rương ấn Phong: “ấ cả các phương diện đều phải ăng cường chú ý, nhấ là cảm xúc của người phụ nữ có hai, nếu như lại xuấ hiện dấu hiệu sinh non hì có hể sẽ ảnh hưởng đến người mẹ”

Khớp xương rên mu bàn ay của rương ấn Phong nhô lên, vẻ mặ bình ĩnh nhẹ gậ đầu: “ôi đã biế.”

rương ấn Phong ghi nhớ những lời nói này, chờ đón Võ Hạ Uyên vào, anh cười nói: “Bác sĩ nói con rấ khỏe mạnh, về sau em phải giữ âm rạng luôn vui vẻ, phải luôn chiếu cố ố cho mình.”

“Ừm!” Võ Hạ Uyên vô cùng vui vẻ.

Mộ bên khác, rên sân bay quốc ế Cần hơ, mộ người phụ nữ mặc quần áo rang nhã kéo rương hành lý ừ ừ đi ới, cô a nhìn khung cảnh quen huộc, rong lòng âm hầm nói ra “ôi đã rở về.”

Võ Hạ Uyên có hai luôn luôn đau hắ lưng, mỗi ngày rương ấn Phong phải ự mình xoa bóp cho cô hai iếng, ngày qua háng lại hai người ế hủy rường lưu, ấm áp vô cùng.

rên ghế nằm rong phòng ngủ, rương ấn Phong xoa bóp bả vai cho Võ Hạ Uyên xong, cúi đầu nhìn hì hấy người phụ nữ đã ngủ, anh nhịn không được đưa ay ra xoa nhẹ gương mặ Võ Hạ Uyên, mộ giây sau điện hoại kêu “inh inh”, là mộ số lạ nhưng nhìn hấy có chú quen huộc, rương ấn Phong ấn mở sau đó vẻ mặ có chú hay đổi.

Phía rên chỉ có mộ câu ngắn gọn: “ấn Phong, em đã rở về rương ấn Phong suy nghĩ, gõ in nhắn: “Hoan nghênh rở về.

Bên kia rả lời rấ nhanh: “Có rảnh không? Cùng nhau ăn mộ bữa cơm.”

rương ấn Phong: “Chờ mộ chú đi, vợ của ôi đang mang hai, ôi muốn ở nhà chăm sóc cô ấy”

Lần này cách mộ lúc lâu điện hoại mới kêu lên: “Vậy chúc mừng anh”

Nhìn hấy câu nói này, rương ấn Phong ắ điện hoại đi.

Anh không nghĩ ới Đỗ Minh Châu còn có hể về nước.

Năm năm rước, bỗng nhiên Đỗ Minh Châu ừ hôn, cô a nói cô a yêu mộ người đàn ông, cô a cầu xin rương ấn Phong buông ha cho cô a, bây giờ lại quay rở về, rương ấn Phong chỉ cảm hấy buồn cười, anh không phải là không hể với ới Đỗ Minh Châu nhưng chỉ là đã quen huộc với mộ người như vậy, dù sao cũng có mộ chú ình cảm, nhưng đương nhiên sau khi Đỗ Minh Châu yêu cầu như vậy, anh cũng quyế định buông ay. Hiện ại người phụ nữ này rở về, ại sao lại liên hệ với anh?

rương ấn Phong cũng không phải là đồ ngốc, đừng nghĩ dùng những hủ đoạn kia lên người anh. Ngựa ố không ăn hì xong, nếu như muốn coi anh là lốp xe dự phòng hì sợ là Đỗ Minh Châu không có ư cách này.

Huống chỉ… Ánh mắ rương ấn Phong nhìn về phía Võ Hạ Uyên, lập ức rở nên vô cùng dịu dàng, giống như là chứa ánh sáng nhỏ vụn vặ, huống chỉ anh rấ yêu Võ Hạ Uyên, anh chưa ừng để ý đến mộ người như vậy, rấ muốn đưa ấ cả hế xác lẫn inh hần ra.

Ngoại rừ hích ngủ và đau hắ lưng, hay đối lớn nhấ của Võ Hạ Uyên chính là hích ăn, cơ bản không lúc nào dừng miệng, nhưng rương ấn Phong lại không cho phép cô đi vào phòng bếp, ăn mấy ngày nhưng Võ Hạ Uyên hấy có chú không hú vị, sau đó rương ấn Phong nhìn ra nên đưa cô đi đến nhà hàng có danh iếng ố nhấ ở Cần hơ.

Hiện ại Võ Hạ Uyên kị lạnh và kị hải sản, rương ấn Phong không cho cô xem hực đơn, đảo qua đọc nhanh như gió, gọi đầy mộ bàn.

“Đây nhấ định là đứa bé rai” Võ Hạ Uyên vừa ăn vừa cau mày: “Khẩu vị hậ lớn.”

rương ấn Phong bậ cười: “Rố ràng là em ham ăn”

Vừa dứ lời, rương ấn Phong cảm giác được mộ ánh mä nhìn lên người mình, anh hơi quay đầu hì nhìn hấy Đỗ Minh Châu yểu điệu đứng dưới ánh đèn.

Võ Hạ Uyên cũng chú ý ời: “Đó là ai?”

rương ấn Phong cũng không muốn giấu diếm: “Đỗ Minh Châu.”

Võ Hạ Uyên lập ức cảm hấy không ngon miệng nữa.

Đỗ Minh Châu ự nhiên hào phóng đi đến, dáng dấp cô a đẹp vô cùng, khí chấ hoàn mỹ, lúc cười lên khiến cho người a yêu hích, Võ Hạ Uyên vừa vụng rộm quan sá cô †a vừa so sánh với mình, đồng hời buồn bực phá hiện Đỗ Minh Châu nhìn chắm chằm vào rương ấn Phong, ánh mắ chưa ừng rời khỏi.

“Em không hích cô a nhìn anh.” Võ Hạ Uyên nhỏ giọng lầm bầm, nếu đổi hành lúc.

rước hì cô uyệ đối không nói những lời này, nhưng hời gian mang hai vô cùng mẫn cảm, luôn luôn không kìm nén được.

“Nhìn cô a làm gì, anh chỉ nhìn em.”

rương ấn Phong kẹp mộ miếng hị bò cho Võ Hạ Uyên.

Lúc này Võ Hạ Uyên mới hấy dễ chịu mộ chú, rương ấn Phong khinh hường nói dối, anh mới vừa dùng giọng điệu vô cùng bình ĩnh, đối với chuyện cũ kia hì anh đã xóa bỏ hoàn oàn.

“ấn Phong, hậ là rùng hợp” Đỗ Minh Châu dịu dàng mở miệng, ánh mắ của cô a rấ sáng, không muốn bỏ lỡ bấ kỳ biểu hiện nào của rương ấn Phong.

rương ấn Phong lạnh nhạ: “hậ là rùng hợp, không ngờ lại gặp mặ ở chỗ này.”

Đỗ Minh Châu vén óc rối bên ai: “Có phiền nếu em ngồi chung mộ chỗ với hai người không?”

rương ấn Phong đang muốn ừ chối hì nghe hấy Võ Hạ Uyên nói iếp: “Được, bảo phục vụ hêm mộ cái ghế đi.”

Đỗ Minh Châu sững sờ, giống như bây giờ mới để ý ới Võ Hạ Uyên: “Chắc hẳn vị này là cô Võ?”

Nghe rõ ràng là hỏi hăm, Võ Hạ Uyên mỉm cười gậ đầu: “Đúng vậy.”

“Người ở ngoài còn đẹp hơn so với rên ảnh” Đỗ Minh Châu khen ngợi, đây là câu nói hậ, dù Đỗ Minh Châu lại không muốn nhưng cũng phải hừa nhận Võ Hạ Uyên là mộ cô gái vô cùng xinh đẹp, chỉ mộ bộ rang phục bình hường đơn giản, óc búi nhẹ nhàng nhưng cả người vẫn đẹp phá sáng như vậy.

“Cảm ơn” Võ Hạ Uyên lễ phép đáp lại.

rương ấn Phong có chú cau mày, anh không hích người khác điều ra Võ Hạ Uyên.

“Cho ôi mộ phần mì Ý hải sản.” Đỗ Minh Châu dặn dò người phục vụ.

Võ Hạ Uyên vừa hơi ngẩng đầu, rương ấn Phong lập ức rầm giọng: “Không cho phép.”

“Chỉ mộ miếng nhỏ hôi…” Võ Hạ Uyên hấp giọng “Không được.” Hôm đó bác sĩ đã dặn dò ở bên ai nên rương ấn Phong không dám coi hường “Là bởi vì nguyên nhân mang hai sao?”

Đỗ Minh Châu có chú khó khăn nói ra câu này: “Kỳ hậ ăn mộ chú cũng không làm sao.”

“ôi không muốn liều lĩnh nguy hiểm.”

rương ấn Phong bình ĩnh nói Đỗ Minh Châu choáng váng, là suy đoán kia của cô a sao? Bởi vì quá để ý cho nên không muốn mạo hiểm mộ chú nào sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status