Phu nhân không dễ chọc

Chương 135



“Hạ Uyên” rương ấn Phong đưa ay giữ lại bả vai đang run rẩy của Võ Hạ Uyên, giọng nói hơi rầm xuống: “Không sao đâu.”

Mà hái độ này của rương ấn Phong.

không biế đã cho mộ số người ám chỉ như hế nào liền có mộ nam mộ nữ ao ra khỏi đám đông. Người phụ nữ rực iếp ôm lấy hăng nhóc mập mạp vào rong lòng ngực, sau đó khóc cùng với con rai. Còn người đàn ông hì lại dùng mộ vẻ mặ vô cùng căm phẫn mà chấ vấn Võ Hạ Uyên: “Cô lấy ư cách gì mà dám đánh con rai của ôi?”

“Không biế nói chuyện” Võ Hạ Uyên nói iếp: “Lý do này có đủ hay không?”

Võ Hạ Uyên nói xong liền gắ gao nhìn chòng chọc người đàn ông, hỏi: “Loại lời nói ‘con ma ốm như hế này là do anh dạy sao?”

rên mặ người đàn ông có chú lúng úng, sau đó vung ay lên: “Cô đừng có lôi chuyện này ra với ôi, ôi hỏi cô, cô có ư cách gì mà đánh con rai của ôi?”

Người phụ nữ heo sau khóc lóc kể lể: “Nó chỉ là mộ đứa nhỏ hôi mà, lại còn nhỏ như vậy, coi như có nói sai cái gì hì bao dung bỏ qua mộ chú cũng không được sao? Vì sao phải xuống ay nặng như vậy chứ?”

***

Võ Hạ Uyên hí sâu mộ hơi, vừa định đáp rả hì lại bị rương ấn Phong kéo về phía sau, khí hế lạnh đến hấu xương lập ức ập đến. Người đàn ông mới vừa rồi còn đang làm ầm ï không hể không lui về phía sau hai bước, rên mặ lộ ra vẻ sợ hãi “Muốn đánh hì đánh đấy, các người muốn như hế nào?” rương ấn Phong dùng giọng điệu hờ ơ nói “Anh rương” iếng nói của người đàn ông kia rở nên hơi run rẩy, hế nhưng vẫn cố dùng dáng vẻ danh chính ngôn huận mà nói: “ôi biế rằng rước kia ngài rấ lợi hại, nhưng ôi cũng chỉ có mộ đứa con rai này. ôi đã làm bố của nó hì nhấ định phải đòi lại được công bằng cho nó!”

Anh a đang muốn nói về “rước kia”, muốn vạch ra ranh giới giữa rương ấn Phong và những vinh quang rong quá khứ.

Võ Hạ Uyên di chuyển âm mắ nhìn về phía đám người đang yên lặng heo dõi kia, rái im đều đã rở nên nguội lạnh ừng chú mộ. Rố cuộc hì cô cũng nhận ra rằng mọi truyện không đơn giản như mình nghĩ, hì ra đây mới chính là hoàn cảnh hậ sự của rương ấn Phong. Những người kia chỉ chứng kiến sự sụp đổ của mộ huyền hoại hôi hì vẫn chưa đủ, bọn họ còn muốn giễu cợ, muốn giẫm đạp lên nó hì mới có hể hỏa mãn lòng hư vinh hảm hương của mình.

hậm chí Võ Hạ Uyên còn nghỉ ngờ đôi vợ chồng này chính là do có người nào đó sắp đặ rước, vì muốn làm cho rương ấn Phong khó xử rước mặ mọi người. Nếu không đổi lại là rước kia, đừng nói là đánh con rai của bọn họ, nói khó nghe mộ chú hì coi như đánh đến mức bại liệ hì sẽ có người nào dám đứng ra nói nói mộ chữ “không” sao?

Khinh người quá đáng!

“Công bằng?” rương ấn Phong râm giọng nói: “ôi nhớ cậu là người họ Viên đúng không?”

“Đúng hì làm sao?” Nhắc ới dòng họ nhà mình hì người đàn ông kia càng hêm ự in rương ấn Phong nhếch khóe miệng: “Vậy hì hãy dùng oàn bộ ương lai nhà họ.

Viên của cậu để đòi lại cái gọi là công bãng cho cậu đi.”

Người đàn ông kia lập ức ái mặ.

Không ai có hể nghỉ ngờ ính xác hực của câu nói này, sự bình ĩnh và quyền lực mà rương ấn Phong hể hiện ra lúc này không khác gì với rước kia.

“Anh, anh đừng có đe dọa ôi! Người khác có hể sợ anh nhưng ôi… A..” Người đàn ông kia còn chưa nói hế lời hì đã bị rương ấn Phong bóp nghẹ cổ họng. Anh a phá ra vài iếng “khụ khụ” mộ cách khó khăn, đám người xung quanh sợ ới mức kinh ngạc hố lên.

“rương ấn Phong, cậu đang làm cái gì vậy?” Phùng Ngọc Chỉ quá lớn.

Người đàn ông cố gắng vùng vẫy mộ cách uyệ vọng, hế nhưng anh a lại cảm hấy đôi bàn ay nhìn có vẻ gầy yếu kia vẫn chứa đầy mộ loại sức mạnh đáng kinh ngạc, rực giác mách bảo rằng anh a đã gặp rắc.

rối rồi!

rương ấn Phong hơi dùng sức ném người đàn ông ra xa ba mé, anh đứng ừ rên cao nhìn xuống nhìn đối phương, rong đôi mắ lộ ra vẻ khá màu mà àn nhẫn “Nếu hôm nay không phải là giao hừa hì cậu đoán xem cậu còn có hể đi hẳng ra khỏi cửa lớn nhà họ rương này nữa hay.

không?”

rong lòng mọi người lập ức ré lạnh, mộ số người có ố chấ âm lý kém còn rực iếp ái mặ lại.

Đúng vậy, ại sao bọn họ lại quên được chứ? rương ấn Phong vốn không dễ nói chuyện như vậy, nghe nói khi anh mới vừa nắm quyền quản lý Phong hiên, rong năm đầu iên chỉ vì các loại mâu huẫn đã khiến cho không í người bị hương, bị àn phế…

Mọi người bấ chợ nhận ra rằng, ngay cả khi sư ử không có nanh vuố, hì chỉ cần nó cắn mộ cái hôi cũng đã đủ để có hể lấy mạng người rồi.

Người phụ nữ gắ gao che miệng của hẳng nhóc mập mạp lại, không dám hé răng, Giữa bầu không khí yên lặng chế chó.

ông cụ rương mở miệng nói: “Quản gia, iễn mộ nhà ba người này đi đi. À đúng rồi, còn có ai phải đi nữa hì cũng đi cùng nhau luôn đi”

Không mộ ai động đậy.

Mộ nhà ba người đi rồi, rương ấn Phong nằm ay Võ Hạ Uyên đi lên lầu, rước đó cũng chỉ lên iếng chào hỏi với ông cụ rương, hoàn oàn không để ý đến các loại ánh mắ phía sau lưng.

rương hiên Định dựa vào cạnh bàn lộ ra mộ cái cười, anh a biế chuyện sẽ không đơn giản như vậy.

Vẻ mặ của Phùng Ngọc Chỉ vô cùng khó coi, chuyện mấ hể diện như vậy mà ông cụ lại có hể dung úng! Đây không phải là đang rá hình hừa nhận địa vị của rương ấn Phong, sau đó còn đánh vào mặ hiên Định sao?

rở lại phòng ngủ, Bào Ngư nghe hấy iếng động liền mở mắ ra, sau đó vươn ay.

về phía Võ Hạ Uyên đòi mẹ ôm mộ cái. Nhìn hấy khuôn mặ nhỏ nhắn đáng yêu của con rai, rố cuộc hì nỗi bực bội ở rong lòng của Võ Hạ Uyên mới coi như iêu an mộ chú.

“Chờ mẹ mộ lá” Võ Hạ Uyên nói xong liền quay đầu lại quan sá rương ấn Phong: “Vừa nấy anh dùng lực mạnh như vậy có khó.

chịu ở đâu không?”

rương ấn Phong lắc đầu: “Hạ Uyên, anh cũng không yếu ớ đến vậy”

“rái im hì sao? Bùi hịnh đã dặn đi dặn lại rồi, cảm xúc của anh không hể dao động quá lớn, ố nhấ vẫn là không nên ức giận.”

rương ấn Phong không hể không ôm Võ Hạ Uyên vào lòng, nhẹ giọng rấn an cô: “Đừng quá lo lắng như vậy có được không?

Ngoại rừ em và con rai ra hì những người khác cũng không hể khơi gợi được bao.

nhiêu hứng hú ừ anh đâu.”

“Có hậ không?” Võ Hạ Uyên rầu rĩ, cô rấ sợ những lời nói đó sẽ làm ổn hương rương ấn Phong.

“hậ”

uy rằng rương ấn Phong đã cố gắng cam đoan hế lần này đến lần khác nhưng Võ Hạ Uyên vẫn bắ anh uống hai viên huốc có lợi cho im mạch, xong xuôi mới ôm lấy Bào.

Ngư, mộ nhà ba người nằm rên giường không xuống nữa.

iếng chuông điểm không giờ vang lên, iếng bắn pháo hoa bên ngoài lập ức ừng đợ ừng đợ nối iếp nhau nổ vang rền vô.

cùng náo nhiệ, làm cho ấm rèm cửa phản chiếu ra những sắc màu rực rỡ.

Bào Ngư cũng không sợ hãi mà vỗ ay.

mộ cách hích hú.

Mười ngón ay của Võ Hạ Uyên và rương ấn Phong đan chặ vào nhau.

Khoảnh khắc giao hừa này a có nhau, có con, ấ cả mọi hứ như vậy là rọn vẹn rồi.

Người đàn ông nhà họ Viên gây náo loạn ở nhà họ rương kia vừa bị đuổi ra hì đã bị lan ruyền rong giới hượng lưu vào ngày.

đầu iên của năm mới. Mọi người đều cảm hấy rương ấn Phong chỉ là lớn iếng đe dọa mà hôi, nếu như ông cụ rương mà không ra mặ hì anh có cái gì để cứu vãn được danh dự cơ chứ? hậm chí ngay cả đôi vợ chồng kia cũng nghĩ như vậy.

hế nhưng vào xế chiều ngày hôm đó hì cổ phiếu của công y nhà họ Viên lại sụ giảm nghiêm rọng, đến chập ối đã rực iếp giảm xuống chỉ còn ở mức báo động, mấy chục riệu lập ức bốc hơi rong nháy mắ, nếu không phải do ông cụ Viên gia ngăn chặn ổn hấ kịp hời hì chỉ sợ ngày hôm sau sẽ phải phá sản.

Lần này, những người lén lú cười nhạo.

rương ấn Phong cũng không cười nổi nữa.

Ông cụ rương ra ay sao?

Đương nhiên là không phải Khi ông cụ Viên gọi điện hoại chấ vấn đã bị ông rương mắng lại không chú khách khí. Ai cũng hiểu rõ cách đối nhân xử hế của ông rương, ông ấy bảo không làm hì chắc chản là không làm.

Lúc này câu nói kia có vẻ như lại càng vang dội hơn: “Vậy hì hãy dùng oàn bộ ương lai nhà họ Viên của cậu để đòi lại cái gọi là công bằng cho cậu đi”

Những người muốn nhân cơ hội này để gây ổn hại rương ấn Phong cũng lập ức nhượng bộ mà ú lui.

Con người chính là như vậy, luôn đắc chí hưởng hức “sự hấ bại” của người a, hế nhưng sau khi phá hiện ra đối phương vẫn còn dư sức hì lại co rúm vào như con chim cú Những chuyện này hì Võ Hạ Uyên cũng không biế, cô chỉ mơ hồ nghe hấy rương ấn Phong gọi mấy cuộc điện hoại cho Phùng Bảo Đạ nhưng cô cũng không để âm lắm, vẫn luôn ập rung inh hần đi ìm mộ căn nhà ở bên ngoài.

những con người nhiều chuyện kia hai lần ba lượ đều ìm ới cửa để ìm hiểu in ức, chớ nói chỉ là Phùng Ngọc Chỉ vẫn còn đang ở nhà cũ.

Võ Hạ Uyên cũng chố được mộ căn biệ hự rên núi gần suối nước nóng, sá cạnh rừng cây, không khí rấ rong lành, rấ có lợi đối với hân hể của rương ấn Phong, chỉ mấ hai mươi phú lái xe là có hể đến nội hành, giá huê cũng rấ hích hợp.

Ngày đó dọn ra ngoài, ông rương và anh cả còn không đồng ý, uy nhiên khi nhìn hấy hái độ kiên định của Võ Hạ Uyên hì họ cũng chỉ có hể ùy ý cô.

Nhân lúc Võ Hạ Uyên đi lấy xe, ông.

rương kéo rương ấn Phong lại, hấp giọng dò hỏi: “Rố cuộc hì con giấu bố bao.

nhiêu rồi?”

Mộ hứ đủ để sánh ngang với sản nghiệp khổng lồ của Phong hiên, rương ấn Phong nói rong lòng Cô cũng không muốn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status