Phu nhân không dễ chọc

Chương 136



hế nhưng khi nhìn sang đám người Phùng Ngọc Chi đang đứng cách đó không xa, hì rương ấn Phong chỉ nhẹ nhàng lắc đầu: “Con không hiểu ý của bố”

Vẫn chưa ới hời điểm nên công khai.

Ông rương gắ gao nhìn chằm chäm rương ấn Phong mộ lúc rồi nói: “hằng nhóc húi này!”

Cho đến khi xe nổ máy, ông rương vẫn không nhịn được mà gõ lên cửa sổ xe, dặn đi dặn lại: “Nếu cảm hấy ở không hoải mái hì hãy về nhà ở, nhớ phải hường xuyên đưa Bào.

Ngư ới hăm bố”

“Vâng hưa bố” Võ Hạ Uyên cười nói.

Phùng Ngọc Chỉ hấy vậy liền xoay người lại, hãn học nói với rương hiên Định: “ố Vân làm sao vậy? Đến bây giờ mà bụng vẫn chưa động ĩnh gì!”

Rồi bà a lại nhìn về phía rương ấn Phong, hậ sự là vô cùng hủ đoạn.

***

rương hiên Định nhíu mày nói: “Mẹ, con đã kế hôn heo yêu cầu của mẹ, lại còn có hêm mộ chỗ dựa là nhà họ Huỳnh. ố.

Vân muốn sinh con lúc nào hì sinh, mẹ đừng iếp ục can hiệp cuộc sống của chúng con nữa có được hay không?”

Phùng Ngọc Chỉ ức giận ngẩng đầu lên, hế nhưng lại chạm phải đôi mắ rõ ràng là hiếu kiên nhẫn của rương hiên Định. Coi như bà a vẫn còn ính có lý rí, vội vội và vàng nuố lời muốn nói xuống, chỉ có hể gị hích: Mẹ chỉ muốn ôm cháu rai hôi mà. ố Vân còn rẻ uổi như vậy chính là hời điểm ố để sinh con dưỡng cái mà. hôi được, mẹ cũng không ép các con, hế đã được chưa?”

Lúc này mặ mày của rương hiên Định mới giãn ra mộ chú.

Kể ừ khi rương hiên Định iếp quản Phong hiên, sau lưng Phùng Ngọc Chi đã đắc ội với không í người. Chính bà a cũng ự cảm nhận được như vậy nên mới không muốn xảy ra mâu huẫn với con rai mình vào lúc này. Chuyện con cái để bà a ự ìm hời gian đến nói chuyện rực iếp với Huỳnh ố Vân vậy.

Căn nhà rấ đẹp, vừa bước xuống xe đã có hể ngửi hấy hương cỏ xanh hoang hoảng, xem ra Võ Hạ Uyên đã chọn lựa rấ kỹ càng.

Võ Hạ Uyên đón lấy con rai ừ rong ay của rương ấn Phong, nắm ay người đàn ông đi vào rong nhà, vừa đi vừa nói: “Căn nhà này không lớn lắm, dù sao hì chúng a cũng không sống luôn ở đây. Chờ đến khi mùa đông ở An Giang rôi qua hì chúng a sẽ lập ức rở về, em cũng không huê người hầu đây, chỉ có mỗi ba người nhà chúng a có được không?”

Âm cuối cùng khi cô nói lời này cực kỳ mềm mại và dịu dàng, rương ấn Phong nghe vậy hì làm sao có hể ừ chối được?

Anh chỉ hận không hể đáp ứng oàn bộ yêu cầu của cô mà hôi.

Ở nơi này đến ngày hứ ba hì Bùi Cảnh Sinh ới cửa hỏi hăm.

Võ Hạ Uyên nhiệ ình đón iếp anh a vào nhà. Có rấ í người biế được nơi này, hẳn là rương ấn Phong đã hông báo cho Bùi Cảnh Sinh. Vừa nghĩ đến chuyện rương ấn Phong có được mộ người bạn ố, Võ Hạ Uyên vô cùng vui vẻ. Cô nhìn về phía sau Bùi Cảnh Sinh mộ chú rồi hỏi: “Du Dương đâu rồi?”

“ôi là nhấ hời nảy ra ý định nên mới đến đây, còn Du Dương hì đang ở iền Giang” Bùi Cảnh Sinh quan sá Võ Hạ Uyên: “Vẫn ố chứ?”

“Khá ố” Võ Hạ Uyên cười nói: “Mau vào ngồi đi. Anh muốn uống gì?”

“rà xanh là được rồi”

Võ Hạ Uyên đi chuẩn bị nước rà, Bùi Cảnh Sinh ngồi xuống đối diện với rương ấn Phong, Bào Ngư hì đang chơi xếp gỗ rên hảm lông ở cách đó không xa. Bùi Cảnh Sinh hoáng nhìn qua cách bài rí rong căn nhà, hế rồi đáy mắ của anh a bỗng xuấ hiện hêm mộ ia hài lòng: “Chúc mừng cậu đạ được như ước.

nguyện”

Năm đó Võ Hạ Uyên biến mấ, Bùi Cảnh Sinh đã được iếp xúc qua vài lần với rương ấn Phong. Nói hậ, anh a ừng bị ánh mắ ối ăm u ám của người đàn ông này làm cho.

khiếp sợ. Có vẻ như dù cho có đứng lại ở vị rí cao đến hế nào đi chăng nữa hì rương ấn Phong đều rở nên lạnh lùng, mấ hứng với hế giới bên ngoài.

Nào có giống như bây giờ, băng uyế rên khuôn mặ đều đã an rã.

“Cảm ơn” rương ấn Phong nhẹ giọng.

đáp, anh còn có hể vui vẻ hổ lộ ình cảm với Bùi Cảnh Sinh, có điều quan hệ của hai người chỉ có hể duy rì ở mức bạn bè mà hôi.

ình bạn giữa hai người đàn ông vốn nhạ như nước.

Chẳng qua là nước nhạ này cũng sắp phải sôi rào rồi.

rương ấn Phong rú ra ập ài liệu đã chuẩn bị rước ừ dưới ngăn bàn đưa ới rước mặ Bùi Cảnh Sinh.

Bùi Cảnh Sinh cầm lấy lậ ra xem, vài phú sau hì vẻ mặ bấ chợ biến đổi. Anh a độ ngộ ngẩng đầu nhìn về phía rương ấn Phong, đôi mắ sáng như đuốc: “Quả nhiên là cậu.”

rương ấn Phong gậ đầu: “Là ôi”

hứ mà Bùi Cảnh Sinh muốn nói chính là K.

“Cậu đã làm như hế nào vậy?” Bùi Cảnh Sinh kinh ngạc nhưng đồng hời cũng có chú kính nể. Mộ người vừa có hể quản lý Phong hiên, lại vừa có hể ạo ra đế chế hương.

mại khổng lồ như vậy mà không làm kinh động bấ kỳ ai, đây vẫn còn là người sao?

“Ngay ừ khi iếp quản Phong hiên hì ôi đã bắ đầu chuẩn bị đầu ôi cũng chỉ đăng ký mộ công y nhỏ ở nước ngoài mà hôi, sau đó mới dần dần phá riển lên” Lời nói của rương ấn Phong nhẹ nhàng như gió bay nhưng Bùi Cảnh Sinh cũng có hể đoán được những gian khổ rong đó.

“Bây giờ cậu ính làm gì?” Bùi Cảnh Sinh lại hỏi “ôi muốn bàn chuyện làm ăn với cậu”

rương ấn Phong rầm giọng nói: “E đang iến vào hị rường nội địa với quy mô lớn, những rở ngại mà chúng ôi phải gánh chịu cũng không nhỏ. Nếu như có mộ chủ doanh nghiệp lớn mạnh như cậu có hể mở ra mộ lỗ hổng cho ôi, sau đó những người khác lại đồn dập làm heo, vậy hì mọi truyện sẽ đơn giản hơn rấ nhiều.”

Bùi Cảnh Sinh lập ức năm được rọng điểm: “Mục iêu của cậu bao gồm cả iền Giang sao?”

rương ấn Phong lắc lắc chỉ mỗi iền Giang hôi đâu. ôi đã vấ vả kinh doanh ám năm rời, điều ôi muốn cũng không chỉ là mộ Phong hiên hứ hai”

Bùi Cảnh Sinh nhìn chằm chằm rương ấn Phong mộ lúc lâu, sau đó bỗng nhiên khẽ cười hành iếng, mắng: “ên điên này”

rương ấn Phong cũng mím môi cười nhạ, chờ Võ Hạ Uyên bưng nước rà lên hì lấy rà hay rượu cụng mộ ly với Bùi Cảnh Sinh, vậy là xem như đã hỏa huận hành công.

Võ Hạ Uyên vẫn luôn không lên iếng, chờ ới khi iễn Bùi Cảnh Sinh đi ới cửa rồi mới hấp giọng nói: “Anh Bùi.”

“Hả?” Bùi Cảnh Sinh nhướng mày.

“ôi muốn nói.” Võ Hạ Uyên có chú khó mở lời: “Nếu ấn Phong phải làm việc cho.

anh, không đúng! Ý của ôi là nếu hai người có hợp ác, vậy có hể chậm lại mộ chú được không, hân hể của anh ấy còn chưa hoàn oàn hồi phục.”

Bùi Cảnh Sinh: “…”

Anh a liếc mắ nhìn về phía phòng khách, chỉ cảm hấy rương ấn Phong hậ chẳng ra gì, ngay cả vợ mình cũng giấu diếm?

*Võ Hạ Uyên, ôi nghĩ rằng có lẽ cô đã hiểu lâm điều gì đó rồi” Bùi Cảnh Sinh cố gắng nói mộ cách uyển chuyển: “Anh ấy không cần làm việc cho bấ cứ ai hế.”

“ôi biế ình ình của anh ấy vốn kiêu ngạo” Võ Hạ Uyên cúi đầu, bao gồm cả việc cô vẫn luôn in ưởng rương ấn Phong vậy: “hế nhưng… Suy cho cùng hì vẫn là người.”

Là người hì ấ nhiên cũng sẽ có những lúc vì phạm sai lầm mà mệ mỏi.

Bùi Cảnh Sinh cố gắng kiềm chế không rợn rắng mắ vì kích động: “Chồng của cô…

Không hể coi là người.

Võ Hạ Uyên kinh ngạc ngẩng đầu: “ại sao anh lại mắng người chứ?”

Bùi Cảnh Sinh: ”..”

Bùi Cảnh Sinh đã ừng giao hiệp với người anh em ố rần Quốc Bảo kia của rương ấn Phong, giờ phú này anh a rố cuộc cũng đã hiểu vì sao rần Quốc Bảo lại đánh giá đôi vợ chồng này là “rống mái song sá”, hậ quá chính xác mà.

hấy Bùi Cảnh Sinh có chú bực ức mà rời đi, đầu óc Võ Hạ Uyên liền mơ hồ, cô nói Sai cái gì sao?

rong phòng khách, rương ấn Phong đang nâng Bào Ngư lên rấ cao, hế nhưng Bào Ngư cũng không hoảng sợ, còn “ha ha ha” cười khanh khách: “Bố, bò bò..”

rương ấn Phong sửng số, độ nhiên hả hãng bé xuống: “Con nói cái gì cơ?”

“Bò bòi”

Ánh mắ của rương ấn Phong sáng “Bố “Đúng rồi! Là bố!” rương ấn Phong không nhịn được liền hôn mạnh lên miệng Bào Ngư: “Con rai của bố hậ hông minh!”

Võ Hạ Uyên vội vàng đi ới, vuố ve bàn ay nhỏ của Bào Ngự, vui vẻ nói: “Gọi mẹ đi”

Bào Ngư há miệng rồi lại ngậm lại, xoắn quý mộ lúc lâu mới nói: “Bố”

“Là mẹ, mẹ!” Võ Hạ Uyên chậm rãi phá âm: “Mẹ, mẹ!”

“Bố bố!” Bào Ngư vô cùng phấn khởi.

Võ Hạ Uyên ức giận xoay người lại: “Sao lại như vậy? Chỉ có hể gọi bố nhưng lại không hể gọi mẹ? Con đã quên là ai đã mang hai con mười háng rồi mới sinh rồi sao?”

rương ấn Phong cấ iếng cười o, mộ ay ôm Võ Hạ Uyên vào rong lòng, ghé đến sá ai người phụ nữ hấp giọng nói: “Con rai vẫn còn nhỏ, ừ ừ dạy con là được mà.”

Võ Hạ Uyên hòa oàn không chịu không nổi khi anh nói như vậy, vành ai cô đã đỏ bừng. Cô nghĩ sẽ không có ai có hể yêu hương Bào Ngư hơn rương ấn Phong được. Lần hoá khỏi virus X này hãy để cô dùng hế âm sức mà sinh ra đứa rẻ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status