Phu nhân không dễ chọc

Chương 137



Qua năm mới, bấ kể là rương ấn Phong hay Võ Hạ Uyên đều bắ đầu bận úi bụi.

Những chuyện rên phương diện làm ăn hì rương ấn Phong càng có quyền lên iếng hơn Võ Hạ Uyên, vậy nên Võ Hạ Uyên cũng không hỏi đến. Mà chuyện làm cô bận bịu chính là chuyện cưới xin của anh rai.

Võ Đức Duy đã ới Cần hơ ừ hai ngày.

rước rồi nhưng lại không đến hăm Võ Hạ Uyên ngay lập ức. Võ Hạ Uyên cảm hấy không đúng, ép hỏi Võ Đức Duy vài câu mới biế vậy mà anh a lại ới hăm cha của rần Anh hư.

Võ Hạ Uyên đã nhận hấy rằng anh rai của mình rấ có hể có chú chú gì đó với rần Anh hư ừ rước rồi, hế nhưng cô cũng không ngờ rằng nó lại nó iến riển nhanh như vậy.

rần Quốc Sinh uyệ đối là mộ người heo chủ nghĩa lợi ích, ông a chỉ có mộ cô con gái là rần Anh hư cho nên không hể để cô ấy ùy iện kế hôn với mộ người bình hường được, vậy nên đương nhiên là mười ngàn lần vừa lòng với Võ Đức Duy. Cậu chủ nhà họ Võ ở An Giang nha, rần Quốc Sinh vừa nghĩ đến điều này liền run cả ay.

Khi Võ Hạ Uyên ìm được Võ Đức Duy hì anh a đang dùng bữa với rần Anh hư ở mộ nhà hàng phương ây.

Võ Hạ Uyên ùy iện ngồi xuống đối với hai người họ, đảo qua ầm mắ n‹ đi, chuyện này bắ đầu ừ lúc nào?”

***

rần Anh hư buông đũa xuống, có chú không hể ăn nữa: “Võ Hạ Uyên, chúng ôi..”

“Như em hấy đấy” Võ Đức Duy nhẹ giọng ngắ lời: “Không phải em luôn húc.

giục anh ìm mộ người chị dâu cho em sao?

Em cũng biế Anh hư rồi, không phải rấ ố sao?”

rần Anh hư khẩn rương nuố nước miếng, cô ấy không xác định được hái độ của Võ Hạ Uyên.

Mộ lá sau, Võ Hạ Uyên nhoẻn miệng cười, giống như mộ đóa dành dành hấm.

đâm sương sớm: “Nếu hai người nói sớm mộ chú hì em đã có hể ới nhà họ rần cùng với anh rai rồi, với lại anh có mang đủ quà biếu cho bác rần không đấy?”

Võ Đức Duy và rần Anh hư đồng hời nhẹ nhàng hở ra, bàn ay của Võ Đức Duy đặ dưới gầm bàn nắm lấy ay của rần Anh hư ay, rần Anh hư hơi giấy giụa mộ chú, Võ Đức Duy lại càng nắm chặ hơn.

rần Anh hư mím môi, đáy mắ vụ qua mộ vệ ý cười, ùy anh đi.

ại sao lại đồng ý lời cầu hôn bấ ngờ.

của Võ Đức Duy chứ? rần Anh hư ự hỏi chính mình.

Có hể là do đây là người đàn ông dám.

u hân như ngọc, đạp đấ đứng bên cô ngày.

đó, chỉ nói: “Nếu em đã không quan âm đối ượng kế hôn của mình là ai, vậy hì ại sao không hể là ôi?”

Đúng vậy, hái độ của rương hiên Định đối với hôn nhân, dù hành công hay không hành công hì rân Anh hư cũng đều không xuấ hiện cái gọi là hái độ. Sau đó rần Bính Quốc nói sẽ gả cô ấy cho bấ kỳ người giàu có nào rong ương lai hì cô giống như rời sinh đã không hèm để ý đến hôn nhân rồi, ngay cả hạnh phúc cùng vậy, huống chỉ là mộ người đàn ông định đoạ?

Bấ quá khi đối ượng đổi hành Võ Đức Duy, rái im của rần Anh hư bỗng nhiên rung động mộ hồi.

Chẳng mấy chốc rần Anh hư đã suy nghĩ hông suố, nếu cô ấy đã không chán ghé Võ Đức Duy, mà rần Quốc Sinh lại húc.

giục khẩn rương như vậy, hế hì chọn Võ Đức Duy đi. Nói cách khác, Võ Đức Duy đã xuấ hiện rấ kịp hời, cô cũng rấ vừa lòng.

Vì hế hai người hẹn hò với nhau, được nửa năm hì ới ra mắ rần Quốc Sinh.

“Yên âm đi, anh rai của em là ai chứ?

Bác rai rấ vừa lòng.” Võ Đức Duy cười nói.

Võ Hạ Uyên lại hỏi: “Khi nào hì kế hôn?”

Võ Đức Duy quay đầu nhìn về phía rần Anh hư: “heo ý Anh hư”

rần Anh hư khó có được mộ lần hẹn hùng, cổ đều đỏ bừng lên, nhỏ giọng nói “Khi nào cũng được”

“Càng nhanh càng ố” Võ Hạ Uyên móc di động ra bắ đầu ra lịch, rần Anh hư là là mộ cô gái ố, khắp mọi phương diện đều vô cùng mạnh mẽ, uy nhiên vẫn luôn rấ rống rỗng về mặ ình cảm. hế nhưng nếu.

sự rống rỗng này được người khác lấp đầy hì sao? heo ính ình của rần Anh hư hì nhấ định sẽ quyế mộ lòng với đối phương.

Võ Hạ Uyên càng nghĩ càng vui vẻ, anh rai cô đúng là nhặ được bảo bối rồi.

“Cô Võ” Giọng nói vui mừng cắ ngang động ác của Võ Hạ Uyên, cô ngẩng đầu lên hì nhấ hời mấ hứng, là riệu Quang Khải.

“Anh riệu” Võ Hạ Uyên lễ phép gậ đầu.

Võ Đức Duy vừa hấy biểu ình của Võ Hạ Uyên liền biế cô không hích người này, nhưng anh a vẫn lịch sự hỏi: “Bạn của em à?”

“Quen biế hôi” Võ Hạ Uyên giải hích.

riệu Quang Khải có chú không vui, nhíu mày nhìn về phía Võ Đức Duy: “Anh là ai?”

“Anh rai ôi” Võ Hạ Uyên rả lời riệu Quang Khải lập ức hay đổi sắc mặ, cười đến mức gần như lộ hế oàn bộ nếp nhăn rên mặ anh a. rần Anh hư sau khi nhìn hấy hì hoàn oàn không muốn ăn nữa.

“hì ra là anh Võ, ngưỡng mộ ên uổi đã lâu” riệu Quang Khải làm như rấ quen huộc.

Võ Đức Duy khẽ gậ đầu đáp lại, nhưng không rả lời.

riệu Quang Khải khô khan đợi hồi lâu, phá hiện bọn họ không có ý định mời hẳn ngồi, độ nhiên hấy mấ mặ.

Võ Hạ Uyên hở dài: “Anh riệu còn có chuyện gì sao?”

riệu Quang Khải lúng úng nở nụ cười: “Không có gì, vậy ôi đi rước” Anh a đi ra ngoài mộ lúc lại quay người lại nói: “Cô Võ, nếu gặp bấ kì vấn đề gì rong cuộc sống hì hoan nghênh cô ìm ôi hỗ rợ”

Võ Đức Duy nghe vậy hì sắc mặ rầm xuống: “Nếu em gái ôi có gặp phải vấn đề gì rong cuộc sống hì vì sao phải ìm anh chứ?”

Mộ người làm anh rai như anh còn chưa chế mà: “Còn nữa, chồng của em gái ôi cũng đang sống rấ ố” Ngụ ý là ai mượn anh quản việc không đâu?

riệu Quang Khải hoàn oàn mấ mặ, lại không dám đắc ội Võ Đức Duy nên chỉ có hể mang heo lửa giận nhanh chân rời đi.

“Người này bị bệnh sao?” Võ Đức Duy nhìn chằm chằm bóng lưng của riệu Quang Khải.

“Đúng là không biế hân biế phận” rần Anh hư nói oạc mộ lời: “ôi sẽ dành hời gian rồng mộ cây cổ hụ rong lòng anh a, Hạ Uyên là người mà anh a có hể mơ ước sao?”

Vừa nghe xong lời này, Võ Đức Duy hoàn oàn rầm mặ, anh phải ìm mộ người heo.

dõi mộ chú.

Quang Khải nổi giận đùng đùng đi xuống lâu nhưng lại bị mộ người phụ nữ cản đường. Anh a nhìn chắm chăm vào người phụ nữ rong vài giây, xác định không quen biế mới hỏi: “Cô là ai?”

“Anh là anh riệu phải không?” Người phụ nữ nở mộ nụ cười khôn khéo: “ôi biế anh muốn gì, anh có muốn nói chuyện với ôi không?”

riệu Quang Khải khẽ nhíu mày…

Chờ đám người Võ Hạ Uyên ăn cơm xong, Võ Đức Duy còn có chú công việc nên phải quay lại khách sạn để xử lý, Võ Hạ Uyên và rần Anh hư hì lại dự định đi mua sắm.

rùng hợp lại hấy Du Dương vừa ới, vậy nên ba người phụ nữ ríu rí ghé vào cùng nhau ám chuyện. hậ ra đa số ình huống đều là Du Dương không ngừng quở rách Võ Hạ Uyên, còn rần Anh hư hì ngẫu nhiên hùa heo hai iếng “Măng mệ chưa?” Võ Hạ Uyên cười ửm ỉm đưa cho Du Dương mộ chai nước: “Uống mộ chú làm rơn cổ họng đi”

Khi Du Dương nhận lấy chai nước còn không quên lườm Võ Hạ Uyên mộ cái: “Lần sau mà cậu còn còn biến mấ mộ năm như vậy mộ lần nữa hì mình sẽ đánh cậu.”

“Được được được” Cuối cùng hì vị ổ iên này cũng đã ạm nghỉ rồi, hế nào cũng được.

Đi dạo phố mua sắm, hời gian mộ chiêu đã “Roẹ” mộ cái rôi qua.

“Ai, nghe nói cua đồng rong nhà hàng “Hoa Sứ mới mở kia rấ uyệ, có ai muốn nếm hử không?” rần Anh hư vừa nhìn hấy nhà hàng, vừa vặn cũng vừa đi bộ mệ mỏi liền mở miệng đề nghị.

Du Dương gậ đầu: “Được đấy, mình đói bụng quá.”

Võ Hạ Uyên giải quyế dứ khoá: “Xuấ phá hôi rần Anh hư có hẻ hội viên ở nhà hàng “Hoa Sứ”, vì vậy ba người đi hẳng đến phòng VIP rên lầu năm. hế nhưng ai ngờ vừa đi ới cửa lại được báo là phòng riêng đã được đặ rước.

“Đặ rước chúng ôi sao?” rần Anh hư.

nhíu mày nhìn về phía quản lý.

Mộ Quản “Nếu là chúng ôi ới rước hì ại sao lại phải nhường cho người đến sau?”

rần Anh hư lạnh giọng: “Đây chính là cách làm ăn của các anh sao? Được hôi, để ôi nhìn xem là người nào mà lại có mặ mũi lớn như vậy. Dù sao hì nhân vậ có iếng ở Cần hơ cũng chỉ có mấy người, có hể lớn hơn chúng ôi hay không cũng còn chưa biế đâu”

Người quản lý nghe vậy đều sắp khóc: “Cô rần, vị khách này hực sự không hể đắc ội được, kính mong cô đừng làm chúng ôi khó xử”

“Hiện ại là anh đang làm ôi khó xử đấy!” rần Anh hư cũng không phải là người dễ bị đuổi như vậy.

rong khi ranh chấp hì có mộ người đàn ông rẻ uổi bước đến, anh a nhíu mày nhìn ình cảnh này, không để ý ới rần Anh hư mà rực iếp hỏi người Quản lý: “Phòng đâu?”

“Chúng ôi muốn phòng đó!” rần Anh iọ mồ hôi úa ra rước rán của hư không hề khách khí.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status