Phu nhân không dễ chọc

Chương 138



Bầu không khí lập ức rở nên căng hẳng, đao súng sẵn sàng.

Người đàn ông rẻ uổi hừ lạnh mộ iếng: “Cô muốn lấy? Cô muốn đánh nhau sao?”

“Cứ hử xem” rần Anh hư chẳng hề để ý nói “Đuổi bọn họ ra ngoài đi!” Người đàn ông ra lệnh rần Anh hư cấ cao iếng nói: “Để ôi xem ai dám!”

Quản lý cũng muốn quỳ xuống vì hai người này, không ai có hể xúc phạm được!

“Cô biế ông chủ của chúng ôi là ai sao?” Người đàn ông này nhìn không hề giống mộ quý ông mộ chú nào, có vẻ như giây iếp heo sẽ lập ức động ay động chân với rần Anh hư.

“hiên Vương sao? Hay là Ngọc Hoàng Đại Đế?” rần Anh hư cười châm biếm: “Cầu xin anh a hãy hu nạp ôi đi mà, có được không?

Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi Nhưng không đợi hắn phản ứng lại hì rân Anh hư đã ra ay rước.

***

Người đàn ông độ nhiên mở o mắ, ránh được cú đá của rần Anh hư, luồng gió sắc bén lướ qua gò má nói cho anh a biế, người phụ nữ này không hề đơn giản!

“Hôm nay ôi ngược lại muốn nhìn xem ai sẽ ném ai ra ngoài!” rần Anh hư nói với Võ Hạ Uyên và Du Dương: “Đứng im ở đây!”

Ngay khi lời nói vừa dứ, hai người đã bắ đầu đánh nhau rong hành lang không được coi là rộng rãi. Võ Hạ Uyên nhìn bộ dáng rợn mắ há mồm của người Quản lý, cân nhắc.

xem có nên gọi 120 hay không.

Bình hoa rong hành lang bị mộ cú đấm của rần Anh hư đập vỡ, người đàn ông kinh hãi nhìn về phía rần Anh hư như hể đang nhìn mộ nữ lực sĩ Kim cang…

Đúng lúc này, ừ đầu kia hành lang ruyền đến iếng bước chân hỗn độn, có hể nghe được ra có không í người đến.

“Mau dừng ay! Nếu ông chủ của chúng ôi ới hì cô sẽ gánh không nổi đâu!” Người đàn ông rống giận.

rần Anh hư dùng mộ chân đá người đàn ông ngã xuống: “Đáng sợ lắm sao?”

Người đàn ông xem rần Anh hư không hề có ý định dừng ay, bỗng nhiên chuyển †ầm mắ về phía hai người phụ nữ đang đứng mộ bên, nhìn bọn họ nhu nhu nhược nhược như vậy.

hấy người đàn ông nhãm phía hai người Võ Hạ Uyên, rần Anh hư hừ lạnh: “Muốn chế!”

Võ Hạ Uyên nhanh chóng lôi Du Dương lùi về phía sau, rong khi hoảng loạn lại va phải góc hùng rác khiến rọng âm không ổn định mà ngã xuống đấ..

“Các người đang làm cái gì vậy?” Có người hỏi, Võ Hạ Uyên cảm hấy giọng nói này có chú quen ai Đến khi người đàn ông lui lại hì Võ Hạ Uyên nhìn hấy Phùng Bảo Đạ đang đứng sau anh a.

Phùng Bảo Đạ độ nhiên rừng o mắ rồi lẩm bẩm mộ câu “Bà chủ..” Sau đó anh a quay người lại làm lộ ra rương ấn Phong đang đứng phía sau.

Những người hiểu chuyệ: Người đàn ông vừa mới đánh nhau cùng rần Anh hư còn không nhận hấy có gì không đúng, anh a nhanh chóng đi đến bên người rương ấn Phong, cung cung kính kính nói: “Ông chủ”

rần Anh hư: ”..” Chuyện này cũng hậ mẹ nó hú vị đi.

Bên cạnh rương ấn Phong còn có mộ người phụ nữ rang điểm xinh đẹp, cô có chú không kiên nhãn: “Những người này là ai vậy? Có hể…”

Còn chưa nói xong, cô a đã nhìn hấy ông chủ của mình số ruộ lao về phía người phụ nữ đang é ngã rên mặ đấ kia hì lập ức há o miệng.

“Bị hương không?” rương ấn Phong đỡ Võ Hạ Uyên đứng dậy, kiểm ra ỉ mỉ oàn hân của cô mộ lần. hấy Võ Hạ Uyên không nói lời nào hì giọng điệu càng rở nên lo lắng hơn: “Chúng a đi bệnh viện!”

“Không sao.” Võ Hạ Uyên lấy lại inh hần, đè lấy cánh ay của rương ấn Phong, hấ cằm về phía sau của, dùng giọng điệu lạnh lùng nói: “Nói đi, sao lại hế này?”

Vẻ mặ của rương ấn Phong hơi cứng ngắc lại rong nháy mắ, sau đó hấp giọng nói: “hậ ra là anh muốn chờ cho đến khi hoàn oàn ổn định rồi mới nói cho em biế, cũng không phải cố ý giấu diếm em”

oàn bộ cấp dưới đều sợ ngây người, ại sao ông chủ của họ lại phải ăn nói khép nép.

như vậy? Người phụ nữ kia là ai?

Người đàn ông đánh nhau với rần Anh hư hỏi ra điều mà ấ cả mọi người đều hắc.

mắc: “Đó là ai vậy?”

“Bà chủ” Phùng Bảo Đạ nhìn về phía người đàn ông kia giống như nhìn mộ người đã chế rồi vậy: “Will, cậu đã làm gì bà chủ à?”

‘Will: “..” Bây giờ muốn chế vẫn còn kịp sao?

Lời nòi này đã bị rương ấn Phong nghe được, khuôn mặ của anh vô cùng lạnh lão mà nhìn về phía Will: “Lá gan của cậu không nhỏ đấy?”

Khá vọng sống só mãnh liệ khiến Will độ ngộ kh người cúi đầu với Võ Hạ Uyên nói: “Rấ xin lỗi bà chủ!”

Võ Hạ Uyên đau đầu xoa xoa hái dương: “Được rồi, chúng a ngồi xuống rước đã, đứng ở chỗ này còn ra hể hống gì”

Cũng không cần cướp đoạ phòng riêng nữa bởi vì đây là phòng bao lớn cho nên ấ cả mọi người đều có hể ngồi.

rương ấn Phong vẫn luôn hậ cẩn hận quan sá vẻ mặ của Võ Hạ Uyên, hấy biểu ình hờ hững, không nói gì của người phụ nữ hì hâm nghĩ “Không xong rồi”.

rương ấn Phong đích hân ró mộ ách rà cho Võ Hạ Uyên, anh hoàn oàn không để ý ới đám cấp dưới của mình đã há hốc mồm đến mức hàm sắp rơi xuống đấ, suy nghĩ mộ lúc rồi nói: “Hạ Uyên, em có biế E không?”

Võ Hạ Uyên rố cuộc cũng dành mộ ánh mắ cho rương ấn Phong, cô dừng vài giây.

rồi mới bấ chợ ỉnh ngộ: “Là sản nghiệp của anh sao?”

“Đúng vậy” rương ấn Phong gậ đầu: “Đây là hứ anh đưa cho em lúc đó.” Hàm ý là anh đã cho em xem hế oàn bộ những con á chủ bài của anh, là do em không nhớ kỹ.

Võ Hạ Uyên cười gượng: “Vậy hì xin lỗi ổng giám đốc rương, em sai rồi”

Là anh sai!” rương ấn Phong vội vàng nhận lấy oàn bộ lỗi lầm: “Gần đây quá hoải mái nên anh không muốn để em lo lẳng về những chuyện này”

E là mộ xí nghiệp khổng lồ, rương ấn Phong là người điều hành cũng không hể hoàn oàn không để ý đến việc này. Mộ khi mộ khi để Võ Hạ Uyên biế hì cô nhấ định sẽ lo nghĩ về bao nhiêu âm huyế mà anh ấy đã bỏ ra cho nó. uy rằng uy rằng không cảm hấy mệ mỏ, nhưng anh cũng cũng để Võ Hạ Uyên lo lắng.

Như hế này lại ố, ự mình hú nhận rước mặ vợ, mà những lời giải hích đều có vẻ mệ mỏi vô lực.

Võ Hạ Uyên ngẩng đầu nhìn đồng hồ reo.

rên rường, hở dài nói: “Ăn cơm rước đi”

“ổng giám đốc rương cũng không phải cố ý, bà chủ không cần phải ức giận như vậy đâu” Người phụ nữ rang điểm mỹ lệ kia không nhịn được mà mở miệng, cô a đã giúp rương ấn Phong quản lý chuyện làm ăn ở nước ngoài hai năm rồi, liều mạng mới có được vị rí như ngày hôm nay. rong mắ cô a, sự ồn ại của rương ấn Phong.

chính là hần, nói cái gì hì chính là cái đó, vậy mà người phụ nữ này còn mộ mực lạnh nhạ.

Võ Hạ Uyên liếc mắ nhìn cô a mộ cái *ôi nói chuyện với chồng ôi còn phải được.

sự đồng ý của cô sao?”

“Chuyện này..” Người phụ nữ có chú uấ ức nhìn về phía rương ấn Phong, không ngờ Võ Hạ Uyên lại không khách khí như vậy.

Nhưng rước mặ cô a chỉ là mộ cơn ớn lạnh đến ận xương uỷ, còn xen lẫn mộ lời cảnh báo nồng đậm, giống như chỉ cần cô a iếp ục nói hêm mộ chữ liền có hể cú về nhà. Người phụ nữ rùng mình, hiểu rằng rương ấn Phong đã ức giận ri Người phi vội vàng cúi đầu, cố nén xuống nỗi sợ hãi cùng đau hương rong lòng. Người a đều nói rằng ổng giám đốc.

rương vô cùng yêu vợ, hế nhưng cô a vẫn không để ý ới. heo cô a, người đàn ông.

như hế này nhấ định phải ìm mộ người phụ nữ có hể so sánh được với anh. Vậy nên cô a liền cố gắng phá riển heo hướng này, nhưng chỉ chốc lá hì giấc mơ đã an hành mây khói.

rương ấn Phong uyên bố với mọi người rằng Võ Hạ Uyên chính là vảy ngược của anh, chạm vào hì anh sẽ ức giận.

Võ Hạ Uyên hấy hái độ của rương ấn Phong hì rong lòng hoải mái hơn mộ chú, lấy hực đơn và gọi mộ số món cháo hanh đạm, sau đó ruyền hực đơn cho Phùng Bảo.

Đạ, có vẻ như cô đưa cho người khác hì họ cũng sẽ không dám nhận.

Vốn dĩ đám người E đến nhà hàng để nghe ổng giám đốc rương sắp xếp nhiệm vụ iếp heo, nhân iện hư giãn, ai ngờ lại gặp phải cảnh ượng như vậy, người duy nhấ không bị ảnh hưởng đến bữa ăn có lẽ chính là rần Anh hư.

Võ Hạ Uyên gạ bớ dầu cạn rong canh gà, múc mộ bá đưa cho rương ấn Phong, rồi lại hâm nóng cháo gạo kê, cuối cùng mới bắ đầu lộ cua đồng. Cua đồng có ính hàn, vốn dĩ là rương ấn Phong không hể ăn hế nhưng Võ Hạ Uyên nếm hử hì hấy hương vị hậ sự khá ố, so với cô làm hì ố hơn nhiều.

Nhìn hấy động ác của Võ Hạ Uyên, rương ấn Phong mừng mở cờ rong bụng liền ăn mộ chú.

Mọi người đều hiểu rõ đây chính là bề ngoài nói không muốn không muốn không muốn, nhưng hực ra hân hể lại rấ hành hực cưng chiều lẫn nhau, đấy chính là đang ngược bọn ế mà.

ọ ” Võ Hạ Uyên nói xong liền lấy mộ ấm hẻ đen ừ rong cặp ra đưa cho Phùng Bảo Đạ: “Lá nữa để Phùng Bảo Đạ đưa mọi người đi chơi mộ chuyến, ở đâu cũng được, ôi sẽ hanh oán.”

“Nhưng mà ổng giám đốc rương nói còn có chú nhiệm vụ…” Phùng Bảo Đạ ngập.

ngừng nói, mọi người cũng đã mơ hồ cảm hấy hưng phấn.

Võ Hạ Uyên mỉm cười dịu dàng: “Không có đâu, ôi sẽ đưa anh ấy đi, mọi người cứ yên âm”

Phùng Bảo Đạ suý chú nữa hì òa khóc: “Cảm ơn bà chủ!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status