Phu nhân không dễ chọc

Chương 139



rợ lý Phùng đã nói ra iếng lòng của mọi người, gần đây hậ sự là bận đến ối ăm mặ mũi. ổng giám đốc rương nói rẵng đưa mọi người đến đây là để hư giãn, nhưng hực chấ là vừa ăn vừa nói chuyện công việc.

Làm việc hùng hục cả nửa háng rời, hậm chí mộ số người đã chuẩn bị sẵn inh hần phải làm việc đến chế rồi.

Mà hành động của Võ Hạ Uyên, đã hoàn oàn chiếm được cảm ình của mọi người.

Ngày rước mọi người đều nghĩ rằng sẽ chẳng có người phụ nữ nào có hể khống chế được ổng giám đốc rương, cho đến hôm nay khi nhìn hấy Võ Hạ Uyên, hì bỗng rong lòng bọn họ dâng lên mộ cảm giác gọi là nước chảy hành sông, cái gì phải đến rồi cũng sẽ đến. Chỉ có đàn ông mới hiểu đàn ông nhấ. Mấy người đàn ông ở đó đều cảm hấy vợ của bọn họ là đẹp nhấ, đặc biệ là dáng vẻ khi cười. Đúng là ổng giám đốc.

rương, mắ nhìn của anh cũng bỏ xa bọn họ đến mấy con đường.

“Bùi Phương Dung, không phải cô đang giảm béo sao? Ăn rau đi chứ” Có người nói.

***

Bầu không khí bỗng chốc rở nên có phần ế nhị.

Bùi Phương Dung là người phụ nữ mà vừa rồi đã phản bác lại Võ Hạ Uyên, cô a miễn cưỡng nặn ra mộ nụ cười, cầm đôi đũa lên: “Được hôi.”

©ó vài người hoáng đưa mắ nhìn nhau, chuyện Bùi Phương Dung hích ổng giám đốc rương cũng không phải là bí mậ gì, còn có người đã ừng cho rằng cô a khá hợp với ổng giám đốc rương. Cho đến ngày hôm nay khi bọn họ nhìn hấy ận mắ vợ của ổng giám đốc mới nhận ra rằng cô a hực sự kém xa bà chủ. Chỉ nói đến ngoại hình hôi cũng đã hua xa rồi.

Ánh mắ của Bùi Phương Dung nhìn rương ấn Phong lộ liễu đến vậy, nhưng Võ Hạ Uyên lại làm như không hấy gì.

Du Dương ghé vào ai Võ Hạ Uyên nói hầm: “Cậu không lo lắng chú nào sao?”

Võ Hạ Uyên nhẹ nhàng lắc đầu, về phương diện này cô hoàn oàn yên âm, người đàn ông ở bên cạnh cô đã rao cho cô hứ ình yêu có sức nặng như mạng sống vậy.

ổng giám đốc rương bị bắ ại rận như vậy, làm gì còn âm rạng mà làm việc cơ chứ, chỉ muốn nhanh chóng về nhà dỗ dành cô vợ bé nhỏ của anh mà hôi.

rước khi chia ay, Võ Hạ Uyên còn muốn dặn dò rần Anh hư và Du Dương đừng nói ra hân phận hiện ại của rương ấn Phong, nhưng lại bị người đàn ông này ngăn lại: “Nguyễn Minh hư đã biế cả rồi, hậm chí bên phía anh rai em cũng không quan rọng nữa, đều là người của mình cả, bọn họ sẽ hiểu hôi.”

Võ Hạ Uyên “Ừm” mộ iếng, liếc hấy Bùi Phương Dung vẫn còn đang nhìn chăm chằm rương ấn Phong, nói: “Em không hích cô ạ”

rương ấn Phong hơi sững sờ, quay đầu lại nhìn mới nhấ hời hiểu ra ý của Võ Hạ Uyên muốn nói là gì: “Đợi sau hời gian này.

anh sẽ điều cô a ới rông coi việc kinh doanh ở nước ngoài.”

hấy rương ấn Phong hoả hiệp với cô nhanh như vậy, ngược lại Võ Hạ Uyên cảm hấy hơi ngại, vừa in ưởng nhưng lại vừa có chú gì đó bài xích rong lòng, dường như hơi đề phòng: “Không cần đâu, em chỉ nói vậy hôi.”

“Không được, nhấ định phải đảm bảo cho âm rạng của bà xã luôn được ố.”

rương ấn Phong cẩn hận hắ dây an oàn cho Võ Hạ Uyên, đặ lên môi cô mộ nụ hôn, nhẹ giọng nói: “Chúng a về nhà hôi: Bùi Phương Dung đứng rong làn gió, nhìn heo chiếc xe phóng đi xa dần, sắc mặ ngập ràn sự hấ vọng.

rần Anh hư nhếch miệng khinh hường, nói nhỏ với Du Dương: “Cô a ỏ vẻ gì vậy chứ? hích mộ người đàn ông đã có vợ mà cũng không biế xấu hổ?”

Du Dương vô cùng đồng ý với rần Anh hư, nhưng da mặ cô mỏng, không hay bàn án về người khác, chỉ nói: “Kệ cô a đi, chúng a về hôi.”

Đợi đến khi lửa giận rong lòng đã nguôi ngoai, suố cả chặng đường Võ Hạ Uyên vẫn cố chấp nhận sự hậ rằng rương ấn Phong chính là ổng giám đốc của ập đoàn Kh Sau khi đã chấp nhận được sự hậ này hì mộ cảm giác ự hào bấ chợ rào dâng lên rong lòng cô. ấn Phong của cô quả hậ là mộ người đàn ông vô cùng ưu ú.

Ở nhà, bọn họ huê mộ cô bảo mẫu ạm hời, giá huê ương đối cao, chỉ khi nào cần mới gọi cô ấy đến, chủ yếu là để chăm sóc cho Bào Ngư. Võ Hạ Uyên đón lấy đứa con của mình ừ rên ay cô bảo mẫu, nói dăm ba câu, iện hể iễn cô bảo mẫu ra về.

rương ấn Phong giang ay ôm cả hai người mộ lớn mộ bé vào lòng ừ phía sau.

Võ Hạ Uyên bậ cười: “Anh làm gì vậy?”

“Đồ ăn bên ngoài hậ khó ăn.”

Võ Hạ Uyên lập ức hiểu ra: “Anh chơi cùng con rai đi, muốn ăn gì để em nấu?”

“Bánh ngọ.” rương ấn Phong dõng dạc nói.

Võ Hạ Uyên im lặng không nói gì, sau mộ hời giai ‘a Bào Ngư cũng sẽ biế ăn bánh ngọ. : Ic đó hai cha con bọn họ sẽ ăn cùng nhau sao? Chỉ cần nghĩ đến hôi cũng đã hấy… Đây quả là mộ cảnh ượng ươi đẹp. rong lòng cô dâng lên mộ cảm giác ngọ ngào.

Làm bánh ngọ xong, Võ Hạ Uyên nghĩ ngợi rấ nghiêm úc, sau đó hỏi: “Năng lực làm việc của Bùi Phương Dung hực sự rấ ố sao?”

rương ấn Phong nhận lấy chiếc bánh, không hiểu ại sao độ nhiên cô lại hỏi như vậy, nhưng vẫn gậ đầu: “Khách quan mà nói hì đúng là rấ ố.”

“Vậy hì giữ lại đi” Võ Hạ Uyên nói: “Nếu như năng lực làm việc của cô a ố như vậy hì sẽ giúp đỡ được cho anh rấ nhiều, em cũng yên âm hơn.”

rương ấn Phong cảm hấy êm ái rong lòng: “Nhưng cô a không sánh được với vợ anh.”

“Đừng có nói linh inh nữa, chuyện công việc… Võ Hạ Uyên nhận ra ý cười rên khuôn mặ rương ấn Phong, chợ hiểu ra: “Ý của anh là, muốn để em hay hế cô a?”

“Em cũng đã làm việc ở hành Phá hơn nửa năm rồi, hành ích công việc của em anh ừng xem qua, cũng khá ố.” rương ấn Phong xúc mộ miếng bánh, hổi cho nguội rồi đú cho đứa con rai đang chảy nước miếng ở bên cạnh, iếp ục nói: “Làm việc ở đâu cũng là làm? Vậy hì làm cho anh không phải là rấ ố sao? Dù sao hì những gì anh làm ra cũng là để cho em và con rai.”

Những lời rương ấn Phong nói làm Võ Hạ Uyên vô cùng cảm động, mà điều khiến cô cảm động nhấ là có hể được ở bên cạnh người đàn ông này, kể cả đến khi anh cảm hấy không hoải mái, cô cũng có hể là người biế đầu iên, hai vợ chồng cứ như vậy ở bên nhau, nghĩ hôi cũng hấy hậ uyệ.

“Nhưng những hoạ động của E em chưa ừng được iếp xúc qua, sợ rằng sẽ làm không ố.’ Võ Hạ Uyên hấp giọng nói.

‘Vừa nghe hấy những lời này, giữa hai hàng lông mày của rương ấn Phong ràn đầy ý cười, hai con ngươi đen láy như đá vỏ chai càng hêm hu hú lòng người: “Hạ Uyên, chồng em có hể dạy cho em mà.”

Có rương ấn Phong làm Giáo viên, cho dù Võ Hạ Uyên có là mộ ên ngốc cũng có hể ạo ra chú hành ích.

Nhưng mà còn chưa đến hai ngày…

rương ấn Phong cầm rên ay bản báo cáo mà Võ Hạ Uyên làm, ngả người ra sô pha, mộ ay nhẹ nhàng mân mê mái óc đen óng của người phụ nữ, nhận xé: “Số liệu cuối cùng là 4.5, nhưng anh xem bản báo cáo mà em đã phân ích, rõ ràng có hể ính ra là 5”

Nếu như để rương ấn Phong nói những lời này với cấp dưới của anh, e rắng bọn họ sẽ rơi nước mắ mấ, vì hực sự là quá đỗi dịu dàng. Nhưng Võ Hạ Uyên có hể nghe ra được chú ý ứ không hài lòng đã được kìm nén rong lời nói của anh, cô cuối cùng cũng hiểu được rương ấn Phong nghiêm khắc đến mức nào rong công việc.

Võ Hạ Uyên hơi lo sợ nhận lại bản báo cáo, nhẹ giọng nói: “Vậy để em làm lại mộ lần nữa xem sao”

“Ừm” rương ấn Phong rả lời, ở bên cạnh nhìn chằm chằm Võ Hạ Uyên.

“Không đúng, phải sửa lại cả những số liệu ở rên nữa, không được mong đợi vào.

những kế quả ố ngoài dự đoán, nhấ định phải xem xé oàn bộ những mặ rái của kế quả.

“Dịch ài liệu này sang iếng Đức đi, công y chúng a giao dịch với khá nhiều người Đức”

“Em hậ sự đã ừng kiếm được khoản iền đầu iên dựa vào việc đi dịch iếng Đức đấy à? rong hai câu này có những lỗi sai ngữ pháp rấ rõ ràng”

“Chậc, bà xã của anh không hể ngốc đến mức này chứ…

Nghe hấy câu nói cuối cùng, sợi dây lý rí rong đầu Võ Hạ Uyên cuối cùng cũng đứ “pực” mộ cái, cô hí sâu mộ hơi, độ nhiên quay người ném hẳng cây bú về phía rương ấn Phong.

“Đừng, đừng, đừng. Vợ bớ giận” rương ấn Phong mặc dù vẫn bày ra bộ dạng bình ĩnh, lãnh đạm nhưng rong đáy mắ ràn đầy ý cười: “Anh sẽ không chê em nữa, được không?”

Bị rương ấn Phong đùa giỡn mộ hồi, Võ Hạ Uyên uể oải vò óc: “Sao anh cái gì cũng biế vậy chứ? Làm người khác không cảm nhận được chú cảm giác hành ựu nào cả”

“Cảm giác hành ựu không nhấ hiế là phải có được ừ những hứ không có hực.

như hế này” rương ấn Phong ừ ừ vuố lại mái óc bị vò rối của người phụ nữ: “Đối với những người làm kinh doanh, iền vào ài khoản chính là mộ cảm giác hành ựu”

ên ư bản ác độc! rong lòng Võ Hạ Uyên hầm mảng mộ câu, cam chịu cầm lấy bản báo cáo, định làm lại mộ lần nữa heo lời rương ấn Phong nói.

rương ấn Phong nhìn vào chiếc cổ rắng nõn của người phụ nữ, ánh mắ dần ối sầm lại, anh hầm ự nhủ, phải nhẫn nhịn, bà xã anh còn đang làm việc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status