Phu nhân không dễ chọc

Chương 170



Buổi ối, mãi cho ới lúc Bào Ngư ngủ gà ngủ gậ hì Võ Hạ Uyên mới lưu luyến ắ video.

“Chờ chúng a về là ố rồi” rương ấn Phong ôm chặ Võ Hạ Uyên, khẽ an ủi.

‘Võ Hạ Uyên gậ đầu liên ục.

Đêm khuya, rương ấn Phong chợ bừng ỉnh ừ rong giấc mộng, rên rán anh đổ đầy mồ hôi lạnh, hơi hở nặng nề, anh nhìn sang Võ Hạ Uyên đang ngủ say, bấ giác nở mộ cười dịu dàng, nhưng chẳng mấy chốc, cơn đau đớn chiếm lấy anh, anh nhăm mắ chị đựng mộ lúc, sau đó xuống giường đi pha, lấy huốc rong úi áo ra uống.

***

Hôm đó Phạm Đình Cảnh gọi điện ới, có mộ người bạn ới hăm, hỏi rương ấn Phong có rảnh không, iện hể bàn bạc công việc luôn và để Võ Hạ Uyên dùng kỹ năng nấu nướng của mình hế đãi người bạn đó của anh a.

“ôi biế làm sao được? Người này rấ kén chọn, nói là đồ ăn Âu Mỹ ngọ quá, ăn không quen” Phạm Đình Cảnh ở đầu dây bên kia ức giận nói.

rương ấn Phong càng ức hơn: “Hạ Uyên có phải người nấu cơm của cậu đâu”

““Hẹp hòi vậy?” Phạm Đình Cảnh khinh bỉ.

rương ấn Phong cố kìm nén cơn ức giận: “Cậu có có vợ đâu mà biế?”

Phạm Đình Cảnh: “..” Quá đáng quá đi.

Võ Hạ Uyên ngồi bên cạnh rương ấn Phong, mỉm cười kéo góc áo rương ấn Phong, ra hiệu được. ấ cả mọi người đều là bạn bè, hế đãi người a mộ bữa cũng chẳng Sao.

rương ấn Phong nhìn hấy nụ cười của Võ Hạ Uyên hì đồng ý.

Võ Hạ Uyên có mộ chú ấn ượng về người bạn của Phạm Đình Cảnh, hình như họ của Phạm Đình Cảnh với người đó giống nhau hì phải.

Nhưng mà ới lúc hấy người hậ, ngoại rừ Phạm Đình Cảnh ra hì sắc mặ của ấ cả mọi người đều rấ khó coi Phạm Đình Cảnh giới hiệu với rương ấn Phong: “Đây chính là bạn của ôi”

“ôi biế” Vẻ mặ rương ấn Phong rấ lạnh lùng: “Lâu lắm không gặp, Lê Minh Khanh”

Lê Minh Khanh mặc mộ bộ quần áo hãng ngày màu rắng, mái óc màu hạ dẻ được chải chuố chỉnh ề ra phía sau, hình như còn xị keo xị óc, kể cả kiểu óc quê mùa này cũng không che đậy được khuôn mặ đẹp đế của gã. Gã vẫn nở mộ nụ cười rạng rỡ, dùng giọng điệu bấ đắc dĩ nói: “hậ là rùng hợp”

‘Võ Hạ Uyên không hể nói chuyện, cô vô hức đứng sau lưng rương ấn Phong, cho dù là lúc nào hì cô cũng rấ cảnh giác với Lê Minh Khanh.

Nhưng dù hế nào hì Võ Hạ Uyên cũng không hể ngờ được người bạn mà Phạm Đình Cảnh nói lại là Lê Minh Khanh, rên đời này có nhiều người họ Lê như hế, sao lại cứ phải là gã?

rương ấn Phong híp mắ: “Anh ự rời đi hay để ôi mời.”

“Ơ kia” Lê Minh Khanh giơ hai ay lên, ra hiệu rương ấn Phong bình ĩnh lại đã, gã kiên nhãn nói: “ôi hừa nhận có rấ nhiều chuyện rước đây là ôi không đúng, nhưng hai người đều là bạn của Phạm Đình Cảnh, vậy sao chúng a không gạ bỏ những hiềm khích rước đây nhỉ? ôi sai rồi được chưa?”

Võ Hạ Uyên cau mày lắc đầu.

Lê Minh Khanh cười nói: “Võ Hạ Uyên, cô lắc đầu hì được cái gì? Nói đi”

“Họng cô ấy đang bị đau” Phạm Đình Cảnh khẽ ho mộ cái: “Không nói được.”

Lê Minh Khanh hơi nhíu mày, vẻ mặ rở nên khó coi rong giây lá rồi lại khôi phục như hường: “hế này, hôm nay ôi ặng cho hai người mộ in ức, coi như đó là hành ý của ôi.

Võ Hạ Uyên hấ cằm lên, không mộ iếng động hỏi đấy là in ức gì ‘Vẻ mặ Lê Minh Khanh nghiêm úc: “ôi biế Phan Hựu Minh đang ở đâu”

Không hể không nói, Lê Minh Khanh rấ biế cách năm bắ chỗ yếu của người khác, Phan Hựu Minh nợ nhà họ Võ quá nhiều, rương ấn Phong chỉ hận không hể lộ da róc hị ông a, so với Lê Minh Khanh ạm hời không có gì nguy hiểm hì việc rừng phạ Phan Hựu Minh vẫn quan rọng hơn.

Sau Khi để Lê Minh Khanh đi vào, rương ấn Phong cực kỳ khó chịu, vẻ mặ u ám.

“Là hế có làm kinh doanh vũ khí nhỏ ở Âu Mỹ, cái này hai người cũng biế mà, rấ nhạy cảm, ba ngày rước hì phải, có người đặ hàng ở chỗ ôi số lượng lớn, bình hường mấy ngày ôi đều yêu cầu phải biế được ận gốc ận rễ, người đó bị ôi ép quá nên đành phải iế lộ ên hậ Lê Minh Khanh ngồi hú huốc rên ghế sô pha, liếc nhìn khuôn mặ lạnh lùng của rương ấn Phong, ý cười rong mắ càng đậm hơn, gã iếp ục nói: “heo nguyên ắc, ôi sẽ phải giữ bí mậ về danh ính của người hợp ác với ôi, nhưng vừa khéo Phạm Đình Cảnh lại nói với ôi là đang ruy đuổi Phan Hựu Minh”

“Sau đó anh vứ bỏ đạo đức nghề nghiệp và iế lộ?” rương ấn Phong không khách sáo nói.

Lê Minh Khanh ỏ vẻ vô ội: “Do Phạm Đình Cảnh nói in ức này có hể đổi được mộ bữa ăn bình hường hì ôi mới ới, đạo đức nghề nghiệp mà so được với mộ bữa ăn của ôi à?”

Võ Đức Huy đang ngồi ở mộ chỗ khác không nhịn được mà nhìn Lê Minh Khanh, rình độ vô liêm sỉ của người này đúng là vô hạn, “Với cả, nên ruyền lại in này cho mấy người, ấ cả đều là người mộ nhà mà” Lê Minh Khanh iếp ục nói ra mấy lời buồn nôn.

rương ấn Phong và Phạm Đình Cảnh cùng đồng hanh: “Ai là người mộ nhà với anh?”

Lê Minh Khanh không hèm quan âm cười cười, nằm dài ra rên ghế sô pha: “ôi mặc kệ, ôi đã dâng hiến đến mức này rồi, hế đãi ôi mộ bữa cũng được chứ hả?” Đổi lại là người khác, chỉ cần dám ừ chối là Lê Minh Khanh gã sẽ lập ức phủi mông bỏ đi, không khéo sau đó gã sẽ còn rả hù người đó, nhưng hế lần này ới lần khác…

Lê Minh Khanh ỉnh bơ nhìn Võ Hạ Uyên, không biế người phụ nữ này làm sao mà lại không nói được.

Võ Hạ Uyên không để ý ánh mắ của Lê Minh Khanh, cô đang suy nghĩ rong lòng nên bỏ độc nào hì ố.

“Phan Hựu Minh có để lại hông in gì cho anh không?” rần Anh hư chợ lên iếng: “Chỉ cần anh cung cấp cho ôi là được, anh không cần quan âm những chuyện khác nữa”

“ấ nhiên rồi” Lê Minh Khanh khoanh ay.

Võ Hạ Uyên kinh ngạc, người này đồng ý dễ hế à?

‘Võ Hạ Uyên vĩnh viễn không biế được, năm đó sau khi cô rơi xuống vách núi Lê Minh Khanh đã hối hận như hế nào, nên gã vẫn luôn nghĩ cách để bù đắp cho cô.

Lê Minh Khanh xắn ay áo lên, ràn đầy hưng phấn nói: “Xin hỏi ôi chọn món ăn được chưa?”

rương ấn Phong cười khẩy: “Đã nghe hấy câu qua cầu rú ván bao giờ chưa?”

“Anh…”

“ổng giám đốc rương!” Lê Minh Khanh còn chưa kịp nói xong, Phùng Bảo Đạ rực iếp quẹ hẻ đi vào, hậm chí còn không gõ cửa, vẻ mặ nghiêm rọng nói: “Chúng ôi phá hiện quanh khách sạn có rấ nhiều người không rõ hân phận, rên người bọn họ đều có súng, lúc nãy còn bắ được mộ ên lén lú vào phòng của ổng giám đốc Võ, có khả năng nơi này đã bị người khác chú ý, các vị hãy rời khỏi đây rước đã”

rương ấn Phong nghe hấy hế hì cau mày, sau đó anh chợ nhìn Lê Minh Khanh: “Anh bán đồ cho Phan Hựu Minh rồi à?”

“Đương nhiên” Lê Minh Khanh gậ đầu: “Mua bán ần ngẩn người ra: “Chắc không phải chứ.

‘Vừa dứ lời, iếng nổ ầm vang lên, kèm heo mộ cơn chấn động nhẹ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status