Phu nhân không dễ chọc

Chương 171



Phòng ổng hống nằm rên âng cao nhấ ‘ách sạn, mộ khi bị nổ sập hì người n hị ná xương an chính là bọn họ.

Lúc chạy rốn Võ Hạ Uyên càng chắc chắn, Lê Minh Khanh chính là sao chổi! Mộ ên đồng đội heo!

“Không ngờ anh lại không nói cho ôi in ức quan rọng như hế!” Phạm Đình Cảnh vừa chạy vừa nghiến răng nghiến lợi nói.

“óc Lê Minh Khanh rối bù, bấ đắc dĩ nói: “rách ôi? rời mới biế ông a dùng để nổ mấy người!”

“Đừng nói nữa! Chạy mau!” Võ Đức Huy kéo rần Anh hư, hai người đều là người luyện võ, rấ nhanh nhẹn.

***

Chắc chắn là không hể dùng hang máy, không khéo bên rong còn đặ b hẹn giờ, đến lúc đấy hì chẳng cần giấy dụa gì nữa mà rực iếp lên ây hiên luôn của đầu Bọn họ an oàn chạy xuống, chạy xuống ầng ám hì phá hiện cửa chậ cứng người, hình như rong cơn hỗn loạn mộ bà cụ bị người a đụng ngã, năm dưới đấ không dậy được, con rai con dâu bà a đang đứng chửi ầm lên.

ầng ám… rương ấn Phong hầm suy xé, không được! Vẫn cao quá Đúng lúc này, đám người bị đẩy ra đầy hô lỗ, mộ iếng chói ai vang lên, nhiều người ôm đầu ngồi xuống, cùng lúc đó, mấy người áo đen ở phía bên kia phá hiện bọn Võ Hạ Uyên, vẻ mặ dữ ợn lập ức vừa gọi điện hoại vừa xông ới “Đi heo ôi!” Vẻ mặ Lê Minh Khanh lạnh lẽo.

Lúc này ấ cả mọi người đều chọn in ưởng Lê Minh Khanh, dù sao giờ cũng đang cùng hội cùng huyền, hừa dịp có mộ đám người ngăn lại ở giữa, mấy người Võ Hạ Uyên đi heo sau Lê Minh Khanh, lượn mấy vòng liên iếp hì hấy mộ cái cửa sắ, Lê Minh Khanh đá văng cái cửa ra, lúc này đám người mới hấy rõ, hì ra đây là mộ cái cửa khác của phòng bếp, nói cách khác là còn có mộ lối đi dành cho nhân viên.

rần Anh hư lên iếng hỏi: “rong đầu anh chứa oàn bộ kế cấu của khách sạn đấy à? Sao mà biế rõ vậy”

Lê Minh Khanh cười nói: “Bởi vì có nhiều kẻ muốn giế ôi lắm, nên ôi phải nắm chắc mấy cách chạy rốn chứ.”

Võ Hạ Uyên chợ nhớ ới cái dáng vẻ nhảy ừ rên ầng cao xuống của Lê Minh Khanh ở nhà hàng ây lần rước, ựa như gã luôn hành ẩu rên mũi đao, vừa pha rò vừa giễu cợ.

Mộ người đàn ông áo đen chợ xông ới ừ sau lưng Võ Đức Huy, rần Anh hư liếc nhìn hoáng qua rồi chợ quay người, đánh anh 1a ngấ xỉu, sau đó hản nhiên nói với mấy người kia: “Đi hôi.”

Lê Minh Khanh dùng ánh mắ phức ạp nhìn Võ Đức Huy: “Người anh em, cậu vấ vả rồi”

Võ Đức Huy hí sâu mộ hơi: “Anh hì hiểu cái gì?”

Bắ đầu ừ ầng ba, bấ kỳ đường nào cũng bị phá hỏng, “Rố cuộc anh bán cho Phan Hựu Minh bao nhiêu huốc nổ vậy?” Phạm Đình Cảnh hỏi.

Lê Minh Khanh nhắm mắ lại: “Đủ để san bằng cái khách sạn này”

Xung quanh rầm mặc như chế, ấ cả đều biế Phan Hựu Minh chó cùng rứ giậu gây rối loạn, nếu ông a không còn đủ iền hì còn ố, nhưng bây giờ..

“Mấy người đừng nhìn ôi!” Lê Minh Khanh cắn răng: “ôi nói rồi, rước đó ôi chẳng biế gì hế!”

“Chờ người đi” Phạm Đình Cảnh lấy điện hoại cuộc gọi của anh ấy còn chưa được kế nối, cả òa nhà lại chấn động “âm äi măng rên rần nhà rớ xuống “lộp độp”, sắc mặ Phạm Đình Cảnh rầm xuống, chờ người của anh a ới hì e là bọn họ đã hăng hiên rồi.

“Người của chúng a đâu?” rương ấn Phong hỏi Phùng Bảo Đạ.

Phùng Bảo Đạ lắc đầu: “Không liên lạc được, Phan Hựu Minh ới độ ngộ, chắc bọn họ bị khống chế rồi”

Cách mộ cánh cửa, iếng bước chân lộn xôn vang lên ừ bên ngoài, kèm heo những iếng gào hé không ngừng, có vẻ sau khi Phan Hựu Minh phá hiện bọn họ không chạy ra hì định lục soá ừng ầng.

“Đây là ầng ba, ầng ba…” Lê Minh Khanh hì hầm vài iếng: “Chúng a phải nắm chắc hời gian rồi chạy lên sân hượng”

“Cái gì?” Võ Đức Huy kinh ngạc.

“rên điện hoại ôi có máy báo động, lúc nãy ôi vừa mới ấn rồi” Lê Minh Khanh nói rấ chắc chản: “ối đa là mười phú nữa máy bay ư nhân của ôi sẽ ới sân hượng”

“Haiz” Võ Đức Huy hở dài, dắ rần Anh hư đi lên ầng, đến nước này hì hậ sự chẳng còn lựa chọn nào khác nữa.

Lối đi riêng cho nhân viên chỉ ới ầng mười lăm, còn mười âng nữa hì bọn họ phải đi lối đi an oàn.

Cũng may mấy kẻ đó không lục soá ở đây.

Nhìn hấy sân hượng gần rong gang ấc, mấy người bọn họ ngồi xuống cầu hang hở hổn hển, mặc dù hể lực của Võ Hạ Uyên không ệ nhưng cũng không chịu nổi cái việc lên lên xuống xuống này, cô lo lắng nâng mặ rương ấn Phong lên, phá hiện mặ anh ái nhợ đi.

rương ấn Phong cố găng ổn định lại hơi hở, nắm chặ ay Võ Hạ Uyên: “Không sao”

Lê Minh Khanh nhìn bọn họ: “Đi hôi, ôi nghe hấy iếng rồi”

Cùng lúc đó, Phan Hựu Minh đứng bên cạnh cửa sổ hấy có ánh đèn đỏ lấp lóe rong bóng đêm, vẻ mặ chợ hay đổi: “rên sân hượng!”

Ba phú sau, máy bay ừ ừ hạ xuống.

Võ Hạ Uyên và rần Anh hư được giúp lên rước, sau đó là Võ Đức Huy và Lê Minh Khanh, mà Phạm Đình Cảnh vừa lên máy bay hì cửa sân hượng bị người a đá văng ‘rầm” mộ cái, Phan Hựu Minh cầm mộ khẩu súng rong ay dẫn đầu, vẻ mặ u ám lạnh lẽo.

“ổng giám đốc rương, anh đi đi, ôi chặn bọn họ lại, ôi…” Phùng Bảo Đạ đứng bảo vệ rước mặ rương ấn Phong, anh a vừa định xông về phía Phan Hựu Minh hì cảm giác cánh ay mình bị ai đó kéo mạnh mộ cái, sau đó bị rương ấn Phong đẩy lên máy bay: “ổng giám đốc rương!”

‘Vẻ mặ Phan Hựu Minh rấ dữ ợn, ông a giơ súng lên nhắm ngay vào giữa lưng rương ấn Phong Võ Hạ Uyên hấy hế hì sợ chế khiếp! Cô liều lĩnh nhào ới nhưng có mộ người còn nhanh hơn cô!

Võ Đức Huy giữ Võ Hạ Uyên lại, Lê Minh Khanh ôm lấy rương ấn Phong lăn mộ vòng rên đấ, có mộ vế đạn xuấ hiện ngay chỗ bọn họ đứng lúc nấy, sau đó người của Lê Minh Khanh nhanh chóng phản ứng lại, bọn họ mở cửa sổ ra, mộ loạ súng liên hanh bản về phía đám người Phan Hựu Minh, rước mặ Phan Hựu Minh không có gì che chắn, ông a chậ vậ lùi về phía sau.

Lê Minh Khanh đang định mảng rương ấn Phong hì lại phá hiện anh đang che ngực, sắc mặ cực kỳ nhợ nhạ.

“Đi” Lê Minh Khanh đỡ rương ấn Phong dậy.

Ngay lúc cửa khoang sắp đóng lại, Phan Hựu Minh chưa ừ bỏ ý định bản hai phá, iếng “pằng pằng” vang lên yếu ớ, chiếc máy bay lượn vòng rên không rung rồi ừ ừ bay ra khỏi ầm mắ của Phan Hựu Minh.

“Mẹ kiếp!” Phan Hựu Minh chửi bậy mộ câu rồi đá bay mộ chiếc hùng sắ ra xa.

Hành động hôm nay của Phan Hựu Minh có hể nói là rấ kín kẽ không chê vào đâu được, ông a định đánh cho rương ấn Phong rở ay không kịp, nhưng ông a không ngờ Lê Minh Khanh lại ở đây khiến mấy người rương ấn Phong ìm được con đường sống ừ chỗ chế!

“Đáng lẽ đã giế được nó..” Phan Hựu Minh hì hào, rong mắ của ông a chỉ còn lại sự điên cuồng và ối ăm đan xen vào nhau, không hề có mộ chú sợ hãi nào, ừ lâu ông a đã chẳng sợ chế nữa, sau khi người phụ nữ mà ông a yêu qua đời, ông a luôn đi ìm những người phụ nữ có khuôn mặ ương ự hanh rà, nếu người phụ nữ đó đã kế hôn rồi hì ông a sẽ phá hủy luôn gia đình của đối phương và cướp người phụ nữ đó đi, ông a vân luôn làm như vậy, chưa bao giờ hấ bại Nhưng lần này!

“rương ấn Phong… Không giế chế mày hì ao rấ khó bình an vô sự” Phan Hựu Minh nhắm mắ lại, khẽ nói.

rên máy bay, hai vành mắ Võ Hạ Uyên đỏ lên, cô ôm lấy rương ấn Phong, anh dựa rên vai cô, gắ gao kéo quần áo rước ngực, hở rấ khó khăn.

Võ Đức Huy lấy huốc ra đưa cho rương ấn Phong uống, vẻ mặ nghiêm rọng: “Không sao đâu, chúng a ới bệnh viện.” Anh a an ủi Võ Hạ Uyên, sau đó ngẩng đầu lên và hơi sửng số.

Vẻ mặ Lê Minh Khanh không hề hay đổi dựa vào mộ góc, mà vách máy bay màu rắng đã bị dính mộ vế màu đỏ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status