Phu nhân không dễ chọc

Chương 172



Nhìn hấy ánh mắ của Võ Đức Huy, Lê Minh Khanh làm động ác “suy” rồi chỉ chỉ vai mình, ra hiệu không bị bắn rúng chỗ hiểm ‘Võ Đức Huy khế gậ đầu, nghĩ chắc là do hai phá súng lúc nãy của Phan Hựu Minh.

Võ Đức Huy hiểu Lê Minh Khanh, năm đó Võ Hạ Uyên rơi xuống vách núi mấ con có mộ nửa là do gã gây ra, nhưng không ngờ gã lại xả hân cứu rương ấn Phong, ại sao? Ân hận à? Võ Đức Huy không in.

Sau khi uống huốc, sắc mặ của rương ấn Phong đã ố hơn, nhưng vẫn rấ nhợ nhạ, anh nắm chặ ay Võ Hạ Uyên, yên lặng rấn an lăm đó cậu ấy bị bản rúng ngực, cho dù có điều rị ố hì lúc có uổi cũng sẽ để lại mộ vài di chứng, chứ đừng nói đến việc vốn dĩ cậu ấy không hề dưỡng bệnh hẳn hoi.” Vẫn là vị bác sĩ rẻ đã khám họng cho Võ Hạ Uyên đó, anh a cau mà đơn bệnh của rương ấn Phong, giọng điệu rầm xuống: “Đừng có đi đi lại lại nữa, này là do chấ đống ừ lâu rồi chợ bộc phá, mấy người để cho mộ người có vấn đề về im đi leo cầu hang à?”

Võ Hạ Uyên run rẩy gõ chữ rên điện hoại, sau đó đưa cho bác sĩ: Nghiêm rọng lắm à?”

“Đương nhiên là nghiêm rọng” Bác sĩ đẩy kính mắ lên: “Bệnh im có hể nặng có hể nhẹ, hôm nay may mà cậu ấy có huốc rên người, lỡ như không có huốc hì chờ mấy người đưa được huốc ới hì người cậu ấy đã lạnh ngắ rồi.”

Hai chân Võ Hạ Uyên ê cứng, cô lùi lại mấy bước.

***

Bác sĩ hấy Võ Hạ Uyên như hế hì cũng không nỡ, nói chậm lại: “Phải chú ý, ngoại rừ các kiểu chăm sóc hông hường hì cũng phải để cậu ấy giữ âm rạng ố, ví như nếu họng cô khỏi hì cậu ấy sẽ rấ vui vẻ.”

Võ Hạ Uyên biế bác sĩ đang an ủi mình, miễn cưỡng nở mộ nụ cười.

Cô không biế.

ừ khi gặp lại nhau ới bây giờ, cô chưa bao giờ hấy rương ấn Phong lộ vẻ khó chịu, nên cứ nghĩ không có gì là anh không làm được, cô không phải là mộ người vợ ố.

“Không rách em được” Võ Đức Huy nắm bả vai Võ Hạ Uyên: “Nếu cậu ấy đã muốn giấu hì rừ phi cùng đường chứ nếu không em cũng chẳng biế được gì”

Võ Hạ Uyên nhìn người đàn ông sắc mặ ái nhợ đang năm rên giường bệnh, cô ý hức sâu sắc rằng, nếu như đặ ình cảm của cô và rương ấn Phong lên cán cân hì bên nặng nhấ luôn luôn là anh, nh cảm sâu nặng này vừa khiến cô cảm hấy ấm áp vừa rấ đau lòng.

‘Võ Hạ Uyên không phải rương ấn Phong, cô có mộ uổi hơ không êm đềm, những mối ình đã qua cũng rấ lận đận, lúc mới kế hôn với anh để bảo vệ đứa con hì lại sống rấ hèn mạ, cho dù bây giờ đã yêu nhau nhưng phần lớn vẫn là băn khoăn lo lắng và cảnh giác, nhưng rương ấn Phong hì không giống hế, anh biế Võ Hạ Uyên lo lắng kiêng dè, anh bao dung, đón nhận, sau đó móc oàn bộ rái im mình ra, cho dù có chia năm xẻ bảy hì anh vẫn cố gắng hế sức để cho cô mọi hứ ố nhấ.

May mà khách sạn ở cạnh biến, bởi vì không bắ được bọn họ lại, vì sự an oàn nên Phan Hựu Minh cũng không dám làm gì nên lần này không có ai ử vong ‘Võ Hạ Uyên rông rương ấn Phong mộ ngày mộ đêm, cuối cùng bị bác sĩ ép đi nghỉ ngơi, ngủ đầy đủ cũng là mộ rong các điều kiện để họng cô sớm khỏi, Võ Hạ Uyên bấ đắc dĩ dặn dò rần Anh hư và Võ Đức Huy chăm sóc anh rồi ới căn phòng bên cạnh ngủ bù.

Mộ lúc sau khi cô ngủ, rương ấn Phong ỉnh lại.

“Anh..” rương ấn Phong chống người ngồi dậy.

Võ Đức Huy vội đè anh lại: “Muốn làm gì hì đợi khỏe hơn rồi hăng nói.”

“Không đợi nữa” rông rương ấn Phong rấ iều ụy, nhưng ánh mắ rấ kiên định, bày mưu ính kế giống như rước đây: “Làm phiền rần Anh hư điều ra hang ố của Phan Hựu.

Minh qua đường dây giao dịch với Lê Minh Khanh”

“Ý cậu là…” Sắc mặ Võ Đức Huy cứng lại.

“Không khéo Phan Hựu Minh đã biế in em nằm viện, ngồi đây chờ ông a ra ay lần nữa hì chỉ bằng chúng a đi rước mộ bước.”

Giọng điệu rương ấn Phong rầm xuống: “Em hậ sự không hế nhịn ông a được nữa”

rần Anh hư giơ ay ra hiệu “OK” và nói “Cậu cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi, mấy việc khác cứ giao cho chúng ôi.”

rương ấn Phong nằm xuống, hí hở sâu mấy lần, đặ mộ ay lên ngực, rồi khẽ hỏi: “Võ Hạ Uyên đâu?”

“Ngủ rong phòng bên cạnh, con bé rông cậu suố mộ ngày mộ đêm”

rương ấn Phong nở mộ nụ cười đầy đau khổ: “Em làm cô ấy sợ rồi ạ?”

“Cậu nghĩ sao?” Võ Đức Huy sửa lại chăn: “Muốn con bé yên âm hì dưỡng bệnh cho ố vào.

Lần này bị bệnh giống như muốn đẩy hế những hứ có hại rong cơ hể rương ấn Phong ra ngoài, sau khi Võ Hạ Uyên ỉnh mộ giấc dậy hì anh đã lại lâm vào hôn mê.

“Cậu ấy ngủ đủ hì sẽ ỉnh lại hôi” Bác sĩ khẽ nói, sau đó ra hiệu cho Võ Hạ Uyên mở miệng và dùng dụng cụ kiểm ra mộ hồi rồi Rấ ố, chỗ dây hanh quản bị hương đã hồi phục được bảy ám phần rồi, nào, hử nói chuyện xem”

Võ Hạ Uyên nhìn bóng dáng rương ấn Phong bên cạnh, sau đó cười nói với bác sĩ: “Cảm, cảm…” Cô nói rấ chậm, hầu như là khí âm, nhưng so với âm đơn rước đó hì đã iến riển kha khá.

“Đừng để âm lý làm ảnh hưởng, nhấ định phải ập luyện hậ nhiều, nhưng cũng đừng cố quá'” Bác sĩ dọn dụng cụ.

‘Võ Hạ Uyên gậ đầu: “Được” Giọng cô vẫn khàn và nhỏ đến mức như không hề phá ra iếng.

Diệp Sâm nhíu mày nhìn Võ Hạ Uyên, anh a rấ hiếm hấy bệnh nhân như cô, lắng nghe lời dặn của bác sĩ, không khóc không làm loạn, rõ ràng họng bị hương rấ nghiêm rọng nhưng vẫn cười đối mặ, có hể là do ở cùng với mộ người như rương ấn Phong, Diệp Sâm nhìn rương ấn Phong, dù người này đang nằm nhưng vẫn khiến người a có cảm giác rấ mạnh mẽ.

Sau khi Diệp Sâm rời đi, Võ Hạ Uyên đi ới mở rộng cửa sổ ra, mộ ngày năng chói chang, mùi hoa ường vi rong bệnh viện hoang hoảng bay vào khiến cho inh hần của con người rở nên yên bình, chắc là rương ấn Phong cũng có hể ngửi hấy, làm xong những việc này, Võ Hạ Uyên năm xuống bên cạnh và ngủ cùng với anh.

Lúc rương ấn Phong hậ sự ỉnh lại đã là ba ngày sau.

Việc đầu iên anh làm là an ủi Võ Hạ Uyên, riển kha khá “Đừng để âm lý làm ảnh hưởng, nhấ định phải ập luyện hậ nhiều, nhưng cũng đừng cố quá” Bác sĩ dọn dụng cụ.

Võ Hạ Uyên gậ đầu: “Được” Giọng cô vẫn khàn và nhỏ đến mức như không hề phá ra iếng.

Diệp Sâm nhíu mày nhìn Võ Hạ Uyên, anh a rấ hiếm hấy bệnh nhân như cô, lắng nghe lời dặn của bác sĩ, không khóc không làm loạn, rõ ràng họng bị hương rấ nghiêm rọng.

nhưng vẫn cười đối mặ, có hể là do ở cùng với mộ người như rương ấn Phong, Diệp Sâm nhìn rương ấn Phong, dù người này đang nằm nhưng vẫn khiến người a có cảm giác rấ mạnh mẽ.

Sau khi Diệp Sâm rời đi, Võ Hạ Uyên đi ới mở rộng cửa sổ ra, mộ ngày năng chói chang, mùi hoa ường vi rong bệnh viện hoang hoảng bay vào khiến cho inh hần của con người rở nên yên bình, chắc là rương ấn Phong cũng có hể ngửi hấy, làm xong những việc này, Võ Hạ Uyên năm xuống bên cạnh và ngủ cùng với anh.

Lúc rương ấn Phong hậ sự ỉnh lại đã là ba ngày sau.

Việc đầu iên anh làm là an ủi Võ Hạ Uyên, rồi lập ức bàn chuyện của Phan Hựu Minh.

rần Anh hư đã ìm được nơi rú ẩn của Phan Hựu Minh hông qua đường cung cấp của Lê Minh Khanh, phía Phạm Đình Cảnh cũng cần rương ấn Phong lên iếng, sau đó chờ mộ đêm không răng không gió đưa in ức ới cho anh.

‘Võ Hạ Uyên nghe bọn họ nói, hỉnh hoảng bưng cốc nước ấm cho rương ấn Phong uống mấy ngụm, sau đó lại gõ chữ rên điện hoại: Lê Minh Khanh có đáng in không?

rương ấn Phong nghiêng đầu nhìn hoáng qua: “Cũng không có vấn đề, Phạm Đình Cảnh đứng về phía chúng a, anh a cũng không đến mức đắc ội nhiều người như hế để bảo vệ Phan Hựu Minh đâu.”

Võ Hạ Uyên nghĩ, không phải Lê Minh Khanh rấ hích rảnh rỗi sinh nông nổi đi gây sự để khiến người khác khó chịu à?

‘Võ Đức Huy nhìn Võ Hạ Uyên, nghĩ ới việc em gái nhà mình còn chẳng hèm quan âm ới chuyện Lê Minh Khanh phải nằm viện.

Phan Hựu Minh vừa mới gây ra động ĩnh lớn như hế hì chắc rong mộ hời gian ngắn ông †a sẽ không hành động, mà rong hời gian này, ngay cả việc ông a chế rồi năm xuống chỗ nào rương ấn Phong cũng đã nghĩ rấ kỹ.

“ối nấu cháo cho anh đi” rương ấn Phong ôm Võ Hạ Uyên: “Anh ăn đồ ăn của bệnh viện như đang nhai rơm ấy”

Võ Hạ Uyên biế anh cố ình nói mấy chuyện linh inh để cô không phải lo lắng, cô lườm rương ấn Phong mộ cái rồi khẽ nói: “Mơ hay nhỉ.”

Mặc dù cô nói rấ khàn rấ bé, nhưng rương ấn Phong vẫn rấ vui mừng.

“Em nói được rồi à?” rương ấn Phong nắm cắm Võ Hạ Uyên, dùng sức rấ nhẹ: “Đau không?”

Võ Hạ Uyên lắc đầu.

rương ấn Phong cười nói: “Vậy hì nói hêm mộ câu nữa cho anh nghe đi.”

‘Võ Hạ Uyên lắng lặng nhìn anh, cười mộ iếng: “Em yêu anh”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status