Phu nhân không dễ chọc

Chương 173



Đêm nay rương ấn Phong ôm Võ Hạ Uyên, nghe mười mấy câu “em yêu anh”, mặc dù rấ nhỏ, nhưng rơi vào rong lòng anh lại giống như sé đánh xuống.

Võ Hạ Uyên làm kiểm ra oàn hân dưới sự ép buộc của rương ấn Phong, không được ừ chối, sau đó ôm báo cáo đi ìm Diệp Sâm, nghe Diệp Sâm nói vài cách đề bồi dưỡng hân hể.

Võ Hạ Uyên vừa đi vừa nhớ lại lời Diệp ‘Sâm nói nên đụng phải Phạm Đình Cảnh đang đi ới.

‘Võ Hạ Uyên cười cười, dùng ánh mắ hỏi hăm: ‘Sao anh lại ở đây?”

Phạm Đình Cảnh hiểu ý, chỉ chỉ lên ầng: “Đến hăm Lê Minh Khanh”

‘Võ Hạ Uyên ngạc nhiên, hăm Lê Minh Khanh sao? Không đúng, sao Lê Minh Khanh lại ở đây?

***

Pham Đình Cảnh mặ không đổi sắc nhìn đồ vậ rong ay Võ Hạ Uyên, rong lòng biế ngoại rừ rương ấn Phong không ai có hể nhìn hấy gã, cho nên anh a cũng không muốn giải hích, anh a hế là rầm giọng nói: “Vậy cô là việc của mình đi, ôi đi lên rước”

Võ Hạ Uyên nhìn Phạm Đình Cảnh đi lên lầu, đứng ở phía dưới quan sá mộ chú, bọn họ đang ở ầng năm, Phạm Đình Cảnh đi lên ầng bảy, chẳng lẽ Lê Minh Khanh nhập viện rồi sao? Sao hế, bị Chúa rừng phạ rồi sao?

Sau khi ý nghĩ này xuấ hiện, Võ Hạ Uyên không chỉ không cảm hấy hoải mái, ngược lại có còn có chú lo lắng ân ẩn.

Cô dường như đã bỏ qua chuyện gì đó.

Cùng ăn rưa với rương ấn Phong xong, sau khi nhìn hấy anh ngủ, quỷ xui hần khiến ‘Võ Hạ Uyên muốn đi lên ầng nhìn xem sao.

Cô ở đầu cầu hang ầng bảy xoắn xuý mộ lúc, vừa đi vừa nhìn vào ừng cửa sổ mộ, sau đó ngẩng đầu mộ cái, va vào mộ ánh mắ cười mà như không cười Lê Minh Khanh mặc đồng phục bệnh nhân kẻ sọc đang dựa ay vào ường, ánh sáng rong mắ gã ản ra, rở nên nhỏ vụn mà ĩnh mịch, gã xông đến nâng cằm Võ Hạ Uyên lên: “Em đi lên đây làm gì?” Nói xong nhíu mày lại: “À quên, cuống họng của em bị hương”

“ố hơn rồi” Võ Hạ Uyên cố gắng nói lớn iếng mộ chú, cô nhìn hấy băng vải lộ ra rên vai rái Lê Minh Khanh. Cô ấ nhiên không phải người ngốc, hời gian cô rốn đi ừ rên sân hượng đến bây giờ cũng mới chỉ năm sáu ngày, với độ cẩn hận của Lê Minh Khanh hì làm sao có hể để mình bị hương rong hời gian này, cũng không hể bị đang ở bệnh viện này, cách giải hích ố nhấ chính là vế hương do đêm đó mà có, nhân iện bị Phạm Đình Cảnh nhé vào đây.

hậ ra hoàn oàn có hể lần heo dấu vế, nếu như cô chú ý hơn mộ chú, hì ánh mắ có vẻ giễu cợ rước đó của Phạm Đình Cảnh cũng có hể giải hích được.

Nhìn sắc mặ Võ Hạ Uyên, rong lòng Lê Minh Khanh cảm hấy buồn người, quả hậ đúng là mộ rái im có bảy lỗ.

“Mau về chăm sóc anh a đi, ôi đi rước.”

Lê Minh Khanh quay người nói.

Không ngờ Võ Hạ Uyên chặn rước mặ gã, cố sức nói chuyện: “Chỉ mộ mình anh sao?”

Lê Minh Khanh nhíu mày: “ố nhấ là em nên gõ chữ đi”

Võ Hạ Uyên lắc lắc ay, ra hiệu không mang điện hoại.

Lê Minh Khanh bấ đắc dĩ chỉ chỉ về phía rước: “Người của ôi đều đang rông coi ở cửa ra vào”

Võ Hạ Uyên huận heo hướng gã chỉ nhìn nhìn, quả nhiên là mộ loạ vệ sĩ đứng sá ường… nhưng cũng không có ai chuyên chăm sóc gã cả.

“Sao em lại khờ như hế?” Lê Minh Khanh bỗng nhiên iến gần đến bên ai Võ Hạ Uyên, vừa cười vừa nói.

Võ Hạ Uyên che ai ránh sang mộ bên, ảo não nhìn gã.

“Được rồi, đi về đi” Lê Minh Khanh hu lại ý cười, ánh mắ lập ức rở nên sắc bén: “ôi không phải người ố, chuyện này em đã biế ừ lâu rồi, cho nên không cần cảm hấy ội nghiệp cho ôi đâu, Võ Hạ Uyên” Lê Minh Khanh lưu manh cười mộ chú, “rong lòng phải mạnh mẽ lên mộ chú, nếu không muốn mộ ngày lại đó lại bị ôi ính kế”

Võ Hạ Uyên rừng mắ, nhìn nhau mấy giây với Lê Minh Khanh, sau đó quay người đi.

Lê Minh Khanh nhìn bóng lưng của cô cười ự giêu mộ iếng, ngay ại khoảnh khắc ‘Võ Hạ Uyên ngã xuống sườn núi, anh đã hậ sự mấ đi ư cách nghênh đón ánh nắng.

Người sinh ra ra bùn hì cũng nên chế rong bùn, không nên động vào những đồ vậ còn sạch, Lê Minh Khanh cầm lấy phích nước rên bệ cửa sổ, ừng bước mộ rở lại phòng bệnh.

Lúc chạng vạng ối, y á đưa cơm ối đến, Lê Minh Khanh chán ghé liếc nhìn mộ cái, quyế định để đàn em đi mua đồ ăn khác về cho mình, ăn muộn mộ chú cũng được, cơm nước bệnh viện đúng là cho heo ăn, cùng lắm hì đợi hêm mười mấy iếng nữa, gã muốn ăn đồ ăn nóng.

Nhưng đến khi y á mở nắp lên, Lê Minh Khanh bỗng nhiên ngẩn người.

Gã nhìn chằm chằm bá cháo hị nạc rắc hành lá rấ đẹp mà ngơ ngẩn cả người, sau đó rầm hấp cười mộ iếng, óc mái xõa xuống che mấ ánh mắ của gã, khiến người a không nhìn ra cảm xúc gì, gã cầm hìa, uống ừng ngụm mộ.

“hoải mái quá” Lê Minh Khanh dựa vào đầu giường, càng cảm hấy ghen ghé với rương ấn Phong, ên này kiếp rước cứu vũ rụ sao? Sao chuyện gì ố cũng là anh a hưởng hế.

rong phòng bệnh †ầng năm, Võ Hạ Uyên đang đú cháo cho rương ấn Phong, điện hoại mở loa ngoài để rên đầu giường, giọng nói vui vẻ đắc ý của rần Anh hư ruyền đến ừ bên rong: “Chúng ôi ìm hấy Phan Hựu Minh rồi! Chờ ôi mộ chú, ôi xử luôn ông ai”

“Khoan đã” rương ấn Phong dặn dò: “Có mộ chú sổ sách chúng a phải ính oán rước mặ ông a.”

“Đùa hôi” rần Anh hư vừa dứ lời, iếng “âm ầm” vang lên, Võ Hạ Uyên bấ đắc dĩ nhíu mày, có hể ưởng ượng ra dáng vẻ dũng mãnh khiêng pháo bấ cần đời của rần Anh hư.

Mà nghe iếng động như hế này rong lòng Võ Hạ Uyên mơ hồ xuấ hiện mộ suy nghĩ.

Nếu như cô rở nên mạnh như rần Anh hư, hoặc không cần phải mạnh mẽ như hế, chỉ cần có được năng lực ự bảo vệ mình, có phải rương ấn Phong sẽ nhẹ việc hơn nhiều hay không, những chuyện đã ừng rải qua là bài học cho Võ Hạ Uyên, chỉ có đầu óc ố hôi hì không đủ.

Phan Hựu Minh bị rần Anh hư đạp mộ phá xuống dưới chân, ông a hoảng sợ nhìn người phụ nữ này, nửa ngày mời ừ rong răng nghiến ra được mộ câu: “Bỏ chân rai”

Ông a nói chưa dứ lời, rân Anh hư đang nói chuyện lập ức đổi chân giẫm ừ rên lưng ông a lên rên mặ ông a, còn rấ không nể mặ mũi mà giảm hai phá: “Ông chính là đồ rác rưởi cặn bã, còn dám ra điều kiện với ôi?” rần Anh hư cúi người mộ chú nói, hạ giọng hỏi Phan Hựu Minh: “Ông ừng đánh Võ Hạ Uyên?”

“Đánh rồi, hì sao?”

Màu son môi của rần Anh hư giống như mộ đóa hoa hồng rong đêm, cong lên mang heo mộ độ cong màu đỏ.

Đến lúc Võ Đức Huy chạy đến Phan Hựu Minh đã bị đánh đến sống không bằng chế, rần Anh hư bổ sung mộ cú đạp cuối cùng: “Bàn ay bẩn hỉu của ông mà cũng dám động vào cô ấy?”

‘Võ Đức Huy iến lên kéo rần Anh hư qua mộ bên, lấy khăn ay ra lau sạch mặ và ay cho cô, ánh mắ nhìn Phan Hựu Minh rở nên cực sâu, nhưng lại vô cùng bình ĩnh phân phó cho người đứng sau: “Mang đi”

Phan Hựu Minh bị giam rong mộ căn phòng nhỏ hẹp mờ ối, mặ ông a không đối sắc nằm rên mặ đấ, rong mắ còn đầy vẻ đùa cợ rêu ức nhìn camera đặ ở rong góc ường.

“hậ sự là không có mộ chú ý định ăn năn nào” Võ Đức Huy nhàn nhạ nói.

“Vốn là mộ ên điên, anh rông cậy gì vào việc ông a biế lỗi?” rương ấn Phong nói iếp.

Võ Hạ Uyên nhìn qua khuôn mặ ái nhợ của rương ấn Phong, nhìn nhìn dáng vẻ bấ cần của Phan Hựu Minh, rong lòng càng hêm ức giận.

Đêm đến, sau khi rương ấn Phong ngủ say, Võ Hạ Uyên và rần Anh hư ngồi rên huyền đi về phía đảo hoang.

rần Anh hư giả chế nằm rên boong huyền: “ổng giám đốc rương và anh cậu mà biế hì sẽ giế ớ”

Võ Hạ Uyên lắc đầu cười: “Không đâu”

“Giọng o hơn hôm qua mộ chú rồi đó”

rần Anh hư ngoài miệng phàn nàn, nhưng động ác lái huyền cũng rấ rơn ru: “Nói xem chúng a đi làm gì đây?

“Lấy mộ hứ” Võ Hạ Uyên khàn giọng, cô nhấ định phải làm cho Phan Hựu Minh quỳ xuống nhận ội
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status