Phu nhân không dễ chọc

Chương 179



“Đúng không?” Đôi mắ Võ Hạ Uyên cực lạnh lùng: “Ý của chị dâu muốn nói là, dù cho ôi có bị cậu chủ Lý làm gì đi chẳng nữa, cũng không hể phản kháng có đúng không?”

Phùng Ngọc Chỉ biế rấ rõ những gia đình dòng họ đức cao rọng vọng có danh iếng rong xã hội mộ khi xuấ hiện chuyện xấu như hế, đối với phụ nữ mà nói là như lấy đi mạng sống, nghe Võ Hạ Uyên hỏi như hế, cô a nhấ hời cũng không ìm ra được lời nào để phản bác.

“Con người ấy mà, rong lúc nguy cấp ra ay đôi khi không để ý nặng nhẹ, lỗi của ôi.

‘Võ Hạ Uyên iếp ục nói: “hế này đi, chỉ phí điều rị của cậu chú Lý hế bao nhiêu iền, bao gồm luôn phí ổn hại inh hần, ôi sẽ chỉ rả hoàn oàn” Sau khi nói xong cô ấy độ ngộ hay đổi giọng điệu rồi iếp ục: “Nhưng những hành vi xúc phạm mà cậu chủ Lý làm với ôi, ôi cũng sẽ ruy cứu đến cùng”

“Không được” rương ấn Phong nhàn nhạ nói: “Các người nếu đã muốn iếp ục sinh sống ại Cần hơ này, hì nên biế đây là địa bàn của ai, càng nên biế người nào có hể đụng vào người nào không hể chọc đến” Đôi mắ anh a như mộ con rắn bám chặ lấy cánh ay của Lý Đức hành: “Cánh ay nào đụng vào, hì chặ cánh ay đó xuống đi”

Sắc mặ của cha con nhà họ Lý cực kỳ khó coi.

“Hớ” Vẫn là Ba rương lạnh giọng cười mộ iếng, ông a rừng mắ nhìn rương ấn Phong, đôi mắ mộ màn đục ngầu nói: “ôi già rồi, nên Cần hơ đã rở hành địa bàn của con rồi”

“Rấ nhiều năm rước đã là của con rồi”

rương ấn Phong rả lời.

Gân xanh rên mặ của Ba rương nổi lên, gần như muốn bùng phá ra.

Phùng Ngọc Chỉ vội vàng đi lên giúp Ba rương hở dễ hơn, lần này đối với rương ấn Phong cũng không khách sáo: “rương ấn Phong, sao cậu lại có hể ăn nói với ba mình như hế chứ?”

“Nếu không hì nên nói làm sao?” Ánh mặ của rương ấn Phong càng lúc càng lạnh: “Coi như là ôi đã nhìn rõ rồi, chuyện đến ngày hôm nay, chỉ cần mộ ngày ôi không chống đỡ Phong hiên, ông có hể cùng với bấ kỳ kẻ địch nào của ôi đứng chung mộ chiến uyến, ôi được coi là gì chứ?”

Ba rương cau mày lại.

“Được lắm, hôi hì chúng ôi nói rõ ra hế mộ lần luôn” rương ấn Phong nhẹ nhàng húp mộ ngụm rà: “Lý Đức hành ôi nhấ định sẽ ruy cứu đến cùng, Phong hiên ôi cũng không quản lý nữa, Phùng Huy Hoàng hục lỗ như hế nào, hì cậu a bù lại như hế đó, bán máu bán hị cũng được, chuyện này không có can hệ gì đến ôi”

rương ấn Phong cười nhạ đứng dậy, ầm mắ như đống băng lại nói: “Các người mở o con mắ mà nhìn cho kỹ, sau khi rương ấn Phong ôi rời khỏi nhà họ rương này, hì ập đoàn Phong hiên sẽ rở nên như hế nào!”

rương ấn Phong nói xong hì không còn màng đến sắc mặ của Ba rương nữa, năm lấy ay của Võ Hạ Uyên bước lớn rời khỏi.

Sau lưng Phùng Ngọc Chi hoảng sợ mắng chửi, nhưng bọn họ đã đi xa ‘Võ Hạ Uyên nhìn heo bóng lưng của rương ấn Phong, chấn động và có chú vui mừng, anh nên làm như hế ừ sớm!

Sau khi lên xe, rương ấn Phong nhắm mặ lại ngả lưng ựa vào rên ghế, im lặng hở hổng hển hai lần, Võ Hạ Uyên lo lắng nhìn anh a nói: “Anh không sao chứ?”

rương ấn Phong lắc lắc đầu nói sao?

Hôm nay anh coi như đã riệ để rở mặ với Ba rương rồi, dựa heo ính cách của ông cụ sợ là sẽ náo loạn gào lên đòi đoạn uyệ quan hệ cha con, muốn làm sao cũng được, nếu như anh không bước lên mộ bước hì rương hiên Định sẽ mãi mãi ự phụ, Phong hiên cuối cùng sẽ bị người a đoạ lấ Cái anh muốn là Phong hiên dù không có rương ấn Phong anh, cùng sẽ năm rong hàng đầu hàng hai của doanh nghiệp hế giới, chứ không phải là cái vỏ rồng để cho bấ kỳ người ngoài nào cũng có hể đục lỗ.

“Em có cảm hấy anh..”

“Sẽ không đâu” Võ Hạ Uyên rực iếp cắ ngang lời anh nói, cô hôn nhẹ lên đôi mắ của rương ấn Phong, nhẹ nhàng nói: “Ngủ mộ lá đi, khi nào đến nhà em sẽ gọi anh dậy”

“Không Nhưng mà Võ Hạ Uyên hoàn oàn đã đánh giá hấp hậu quả phản ứng của chuyện này.

ại ngày hư ba sau khi rương ấn Phong lậ mặ với gia đình, Ba rương đã nhập viện rồi, ông hậ sự bị xuấ huyế não, và đã vào ICU mộ lần.

Võ Hạ Uyên cùng với rương ấn Phong vội vàng đến bệnh viện, ngoại rừ mộ nhà của Phùng Ngọc Chi, rương rúc Phương cũng đã quay về.

“Cậu còn mặ mũi đến đây sau?” Phùng Ngọc Chỉ khóc đến mắ đỏ hoe: “Ba bị cậu chọc ức đến phải nhập viện cậu vừa lòng chưa? Cậu đi đi!”

“La hé cái gì?” rương rúc Phương khó chịu nói: “rương ấn Phong là con rai của anh ôi, con rai đi hăm ba là đạo lý hường ình, ngược lại là cô, mộ người đàn bà gả vào nhà họ rương hì có ư cách gì mà chỉ ay múa chân ở đây?”

rương hiên Định rầm mặ xuống: “Xin cô hãy ự rọng”

“ôi ự rọng?” rương rúc Phương chê Cười: “Đúng là chuyện nực cười nhấ rên đời mài Nhà họ rương bị làm loạn như ngày hôm nay là ại vì aï? Người cậu đó của cháu hậ sự là lợi hại mà, bò rên người của Phong hiên hú màu đã đành, đằng này cháu còn dung úng được?

Nếu không phải hẳng đó đục mộ cái lỗ o như vậy, Phong hiên có phải đối mặ với nguy cơ như ngày hôm nay hay không? Vậy cũng hôi đi, sau khi xảy ra chuyện mấy người còn có mặ mũi ìm đến rương ấn Phong, dùng ình hân để rói buộc? Cháu ôi không cứu lấy Phong hiên hì là lương âm bị chó ha hả? Vậy năm đó cháu ôi kinh doanh Phong hiên lớn như hế, sao không hấy mẹ con mấy người nói mộ câu cảm ơn!

Cả mộ nhà oàn là phế vậ còn có mặ mũi đưa ay ra đòi hỏi? rương rúc Phương ôi lớn đến chừng này rồi cũng chưa ừng gặp ai vô liêm sĩ như mấy người! Đây đây đây, sờ hử lương âm của mình đi, mấy người có biế ự rọng không? ôi khinh!”

rương hiên Định bị mắng đến mặ mày ái xanh lại Võ Hạ Uyên nghe đến mắ mở o há hốc mồm, bản lĩnh cãi nhau của rương rúc Phương, cũng hậ là quá lợi đi mỗi lời nói ra đều móc rúng ìm người khác.

rương ấn Phong mặc kệ bọn họ cãi vã, mộ câu cũng không nói, đợi bác sĩ ra mới iến lên phía rước: “ình rạng sức khỏe của ba ôi Sao rồi?”

“Người già uổi cũng đã cao, cảm xúc bị kích động mộ chú” Bác sĩ kéo khẩu rang xuống: “Các cô các cậu làm con rai con gái, chỉ cần yêu cầu của ông cụ không quá đáng, í nhiều gì cũng chiều heo cho xong”

rương ấn Phong rủ mắ xuống nói: “Ừ”

Ba rương được đưa đến phòng iệ rùng, rương ấn Phong đứng ở rước cửa nhìn mộ lá, sau đó quay lưng nói với rương hiên Định: “ình rạng của Phong hiên làm mộ bản báo cáo chỉ iế cho ôi, lần này ôi giúp cậu. Bác sĩ nói rồi, phải huận heo ông cụ.

Nhưng mà rương hiên Định…”

rương ấn Phong lạnh giọng nói: “Mộ ngày nào đó sẽ dùng hế hôi!”

Đôi mắ của Phùng Ngọc Chỉ sáng lên rong giấy lá, lại ngay lập ức ối sầm lại, bà a biế rõ rương ấn Phong có ý gì, ngày nào đó Ba rương không còn nữa, rương ấn Phong nhấ định sẽ mặc kệ sự sống chế của bọn họ, không đạp hêm mộ chân cũng là may lắm rồi! Cũng rách em rai của bà a!

Nếu đã như vậy, Phùng Ngọc Chỉ bí mậ siế chặ nắm đấm, nhân lúc ông cụ vẫn còn sống, phải mồi chài hêm nhiều hêm mộ chú!

“Mẹ” Sau khi rương ấn Phong rời khỏi, rương hiên Định hấp giọng nói với Phùng Ngọc Chỉ: “Lần này cậu vào rong đó con không có cách nào giúp đỡ nữa đâu, số iền ham nhũng công quỹ quá nhiều”

Phùng Ngọc Chỉ nôn nóng: “rương hiên Định nè, rố cuộc nó cũng là cậu của con, con không được học rương ấn Phong..”

“Mẹ!” rương hiên Định sắc mặ lạnh lại: “Mẹ cho là những chuyện đó con không biế sao? Nhưng cậu hiếu chú nữa là hại chế cả ập đoàn Phong hiên, hại chế con đó! Mẹ nhấ định muốn con cũng vào rong đó luôn mẹ mới hài lòng hay sao?”

Phùng Ngọc Chỉ há hốc mồm, mộ chữ cũng không hố lên được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status