Phu nhân không dễ chọc

Chương 180



Phùng Huy Hoàng cách cánh song sắ nhìn Phùng Ngọc Chỉ ràn đầy kỳ vọng: “Chị!

Chị ơi chị phải cứu em!”

“Cứu cứu cứu! ôi cứu cậu bao nhiêu lần rồi? Cậu gây phiền phức cho ôi bao nhiêu lần rồi? Cậu hiếu chú nữa là hủy đi Phong hiên cậu có biế không? Bên chỗ rương hiên Định cậu bảo ôi làm sao giao phó đây?”

Phùng Ngọc Chỉ ức đến hốc mắ cũng đỏ lên rồi, bà a dùng ay bấm mộ bên rán, điều chỉnh lại hái độ: “Bây giờ chỉ còn mộ cách giải quyế hôi, số iền đó đâu? rả đây cho chị, ôi đi vá lại cái lỗ mà cậu đã đục hủng, coi xem có hể giảm nhẹ hình phạ không”

Phùng Huy Hoàng liếm liếm đôi môi khô khốc của mình nói: “iền… iền hế rồi”

“Hế rồi?” Phùng Ngọc Chỉ mở o đôi mắ: “iền nhiều như hế, sao mà hế được?”

***

“Em, em..” Phùng Huy Hoàng lấm bắp nói: “Em ính đầu ư vô đó, rồi hẳng lại, hời gian đó ay của em đặc biệ hên!”

“Cậu đi đánh bạc hả?” Phùng Ngọc Chỉ bị chọc ức đến nổi huyế áp ăng cao, Phùng.

Huy Hoàng nói là bù lỗ cho công việc làm ăn bên ngoài, Phùng Ngọc Chỉ còn cho là anh a ạm ứng chỉ rước, iền nhậ định là chưa dùng hế, ai ngờ được…

“Được, ôi không quản cậu nữa!” Phùng Ngọc Chỉ đứng dậy, nghiêm khắc nói: “Cậ biế sớm muộn gì cảnh sá cũng sẽ điều ra ra được số iền đó đã đi về đâu? Đến lúc đó ôi làm sao mà đảm bảo cho cậu? Cậu lấy iền mồ hôi nước mắ của hiên Định đi hoang phí, cậu có xứng đáng với ôi không, xứng đáng với hiên Định không “Em sai rồi! Em sau này sẽ không dám nữa đâu! Em không hể ở rong này được, chị hãy nhìn em đi! Mẹ rước lúc chế đã dặn dò chị phải chăm sóc em hậ ố, em là em rai ruộ của chị đó!”

Phùng Ngọc Chi im lặng nhắm mặ lại, rong lòng mộ rận đau nhói: “ôi không có nhiều iền như hế, cậu bảo ôi làm sao cứu cậu đây?”

“Chị..” Phùng Huy Hoàng đảo mặ mộ vòng. “rương ấn Phong có iền mà”

“Nó hiếu chú nữa là cắ đứ quan hệ với ông cụ!” Phùng Ngọc Chỉ phẩn nộ nói: “Nó chỉ giúp Phong hiên vượ qua khó khăn lần này, nhưng lỗ hủng công quy đó vẫn ồn ại!”

“Chị, nếu nó không cho, số iền này xoay xoay vòng vòng, không phải vẫn vào ay của chị hay sao?” Phùng Huy Hoàng hạ hấp giọng xuống, khiến cho Phùng Ngọc Chi bấ giác nổi hế cả mộ lớp da gà.

“Ý cậu là sao?”

“Chị, không phải im của rương ấn Phong không ố sao?” Phùng Huy Hoàng âm mắ hiện lên ngọn lửa ma quỷ: “Chị, nếu muốn ương lai rương hiên Định huận lợi, vững chắc, rương ấn Phong nhấ định phải biến mấ, chị phải vì hiên Định mà mưu ính mộ phen, chị phải nhẫn âm lên!”

Phùng Ngọc Chỉ sợ run cả người nói “Nhưng vẫn còn có Võ Hạ Uyên cùng con của cô a…”

“Đồng hời ông rương vẫn còn sống, đến lúc đó cô nhi quả phụ, làm sao mà đấu nổi chúng a?” Phùng Huy Hoàng dụ dỗ: “Chị, chị hử nghĩ xem sản nghiệp bấ động sản đó, nếu đều rời vào rong ay của hiên Định, chúng a ai cũng không cần chịu oan ức nữa, đây đều là rương ấn Phong nợ chúng a, nợ anh rể”

Chỉ mấy câu nói đã khiến cho Phùng Ngọc Chi nghe xong kiệ sức vô cùng, cô né ránh †ầm mắ của Phùng Huy Hoàng, nghiêng ngả lảo đảo đi ra ngoài: “Cậu ngoan ngoãn ở lại đây đi, ôi về suy nghĩ hêm đã”

Ba rương mấy ngày này đã xuấ viện, là do rương ấn Phong và Võ Hạ Uyên đích hân đón người.

Vì để cho Ba rương vui vẻ mộ chú, Võ Hạ Uyên còn đặc biệ dẫn heo Bào Ngự, rẻ con suố rên đường đi cứ gọi “Ông nội ông nội”, quả nhiên nịnh Ba rương vui vẻ cười ươi như hoa nở.

Cho đến khi sắp đến nhà chính của nhà họ rương, Ba rương mới buông đứa nhỏ xuống, ừ kiếng chiếu hậu nhìn rương ấn Phong, hấp giọng nói: “Không phải ba cố ý làm khó con, hiên Định là cháu ruộ của con, là cô nhỉ do anh con để lại, đều là nhà họ rương, con nên giúp đỡ mộ chú”

rương ấn Phong không để âm lắm: “Con biế rồi”

Phùng Ngọc Chỉ đã ở rước cửa chờ đón, hấy Ba rương quay về lúc hì kêu người làm pha ra lúc lại nói đầu bếp chuẩn bị đồ ăn rưa, rương rúc Phương hấy cảnh này liền rợn mắ lên nhìn.

rên bàn cơm, chỉ có iếng của Bào Ngư ngây hơ luyên huyên.

Bữa cơm này sao khi sắp ăn xong, Phùng Ngọc Chỉ độ nhiên nâng ly rượu lên, cùng.

rương ấn Phong nói: “rương ấn Phong nè, lần này hậ sự cảm ơn cậu, nếu không hì hậ sự ôi và rương hiên Định không biế phải làm sao nữa”

rương ấn Phong nghỉ ngờ lạnh lùng nhìn cô a, đồng hời không hề có ý định cụng ly nói: “ôi nói rồi, ôi chỉ giúp lần này hôi”

Phùng Ngọc Chỉ cười có chú ngượng ngùng nói: “Cũng đúng, làm sao có hể làm phiền cậu mãi chứ?”

Im lặng nhìn Phùng Ngọc Chi, biế chắc người phụ nữ này chưa nói hế.

Quả nhiên, Phùng Ngọc Chỉ iếp lời: “rương ấn Phong nè, lần này công y bị hiệ hại không nhỏ, cậu có hể cho chúng ôi mượn chú iền hay không? Đương nhiên, sau này nhấ định rả!” Cô a nói xong còn liếc nhìn Ba rương mộ cái, ông cụ đang nghe, không in cậu a sẽ ừ chẫ rương ấn Phong nhíu mày: “hiếu mộ nghìn ỷ đúng không? Không sao, ôi đã nói với rương hiên Định rồi, cứ dựa heo mô hình hoạ động mới mà chúng ôi đã hiế lập iếp ục hoạ động, bù lại lỗ hổng chỉ là vấn đề hời gian hôi.”

“Nhưng mà… Nhưng mà rực iếp bù vào không phải là đơn giản hơn sao?” Phùng Ngọc Chi không ừ bỏ. “ôi đã đồng ý ra ay giúp đỡ nhấ định sẽ không nuố lời, có rấ nhiều hứ rương hiên Định phải ự mình học hỏi.

Ba rương gậ gậ đầu: “Ừ, cái này không sai, làm ăn kinh doanh mà cũng có đôi lúc bị lỗ vốn, nhưng bù lỗ rồi mà lại kiếm được iền đó mới là bản lĩnh, ấn Phong, con đào ạo hiên Định nhiều hơn nha”

rương ấn Phong nhẹ nhàng gậ đầu.

“Ba..” Phùng Ngọc Chi khổ sở nói: “hiên Định dạo gần đây rấ mệ, nếu cứ iếp ục hế này.

“Làm ăn ai lại không mệ?” Ba rương nghiêm khắc nhìn Phùng Ngọc Chỉ nói: “Khó khăn của Phong hiên, ấn Phong đã bảo đảm sẽ giúp sức vượ qua, sao con cứ phải muốn mộ nghìn ỷ vậy hả?”

Phùng Ngọc Chỉ làm sao dám nói, chỉ khi mộ nghìn ỷ sổ sách được bù lại, Phùng Huy Hoàng mới được giảm nhẹ hình phạ.

Phùng Ngọc Chỉ nhận hức được liền nhìn qua rương ấn Phong, phá hiện đối phương cười như không cười rừng mắ nhìn mình, Phùng Ngọc Chỉ đầu óc “Ong” mộ iếng, đúng rồi, rương ấn Phong nhấ định là đã biế hế mọi truyện rồi. Biế cô muốn lấy iền để cứu Phùng Huy Hoàng, anh cố ý.

ay của Phùng Ngọc Chỉ đặ rên bàn khẽ rung lên, rong lòng oán hận như nước lũ vỡ đê mà dâng rào.

Dạo này rương ấn Phong hường xuyên về nhà chính, mộ là do con rai nhiều khi sẽ ở lại bên ông cụ, hai là do cần phải cùng rương hiên Định hương lượng mộ số vận hành hệ hống cơ bản, anh phải ở rước mặ Ba rương, quy định như hế nào làm ra sao đều liệ kê ra rõ, để ránh cho Phùng Ngọc Chỉ ìm chỗ hở để mở miệng phần rần.

Nếu không phải Phùng Ngọc Chỉ là vợ của anh rai anh a, rương ấn Phong sẽ không nhịn đến bây giờ.

Đi lại đi lại nhiều lần, rương ấn Phong phá hiện ra mộ chuyện không đúng.

Hoa hục Dược rong sân đã được cắ bỏ, và rồng hoa hủy iên, vừa xuống xe đã ngửi hấy mùi hơm của hoa hủy iên.

Mùi hương của loài hoa này anh rấ quen huộc, vì mẹ anh hích nhấ là hoa hủy iên.

“Là Ba muốn ngắm hoa hủy iên?”

rương ấn Phong hỏi Ba rương.

Ba rương xua xua ay: “Không phải, là chị dậu con rồng đó, nó nói người cũng đã ra đi lâu như vậy rồi, cũng nên ở nhà chính lưu lại chú gì đó mà mẹ còn hích, ba ngửi ngửi, cũng hơm lắm, sở hích giống y như mẹ con lúc còn sống.

rương ấn Phong còn cho đây là cách mà Phùng Ngọc Chỉ nghĩ ra để lấy lòng ông cụ, chỉ lạnh lùng cười mộ iếng, cũng không để rong lòng.

Nhưng anh a không hích mùi hương này, vì ấn ượng dịu dàng của người phụ nữ đó lấp lúc lại ẩn hiện rong đầu anh.

Đợi đến khi lần hứ hai lại về đây, hình ảnh của mẹ anh đã được reo khắp ường, vừa vào đã nhìn hấy hình ảnh gương mặ cười của bà ấy, rương ấn Phong rong lòng rung lên “Ai làm hế?” Anh lạnh lùng chấ vấn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status