Phu nhân không dễ chọc

Chương 186



‘Võ Hạ Uyên làm như hể không để ý: “Đã đến vị rí này, chuyện gì cũng dám làm”

rong lòng Đồng Dung có suy nghĩ, đừng nói đến xảy ra việc này, dù cho không có, mộ khi quan hệ giữa Võ Hạ Uyên và Phùng Ngọc Chi rở nên xấu đi, bọn họ sẽ không lựa chọn đứng về phía Võ Hạ Uyên , không chỉ là nhìn về phần rương ấn Phong , mà còn là ân ình của năm đó.

rương rúc Phương han hở nói: “Phùng Ngọc Ninh này, năm đó lúc rương hiên Định đón sinh nhậ ở nhà cũ, vẫn có muốn ìm cách iếp cận với ấn Phong nhà chúng ôi mà.

“Hả?” Đồng Dung ngạc nhiên, nhìn Võ Hạ Uyên đang nhìn Phùng Ngọc Ninh , hoàn oàn không có chú nhìn người cùng đẳng cấp với CÔ.

rương rúc Phương cười rộm: “ính ình ấn Phong cô cũng biế rồi đấy, ngay lúc đó khiến cô a mấ mặ, bởi vì chuyện này mà Phùng Ngọc Chỉ vẫn còn hận ấn Phong rấ lâu”

Đồng Dung ba u mày, đây là giậ dây cho cháu gái quyến rũ em rai chồng, sao lại có loại người đáng ghé đến như hế chứ, bà ấy còn mặ mũi mà ức giận sao? Càng nghĩ như hế, Đồng Dung càng cảm hấy Phùng Ngọc.

***

Chi và Phùng Ngọc Ninh không hể kế hân được, bà nhìn con gái mộ cái, Mai Nguyên Phương nhẹ gậ đầu.

“Ấy? Sao mọi người lại đứng đây?” Có người bước về phía rước gọi: “Mợ chủ rương, ôi hấy chị dâu của bà đang ở phía rước đấy?”

Võ Hạ Uyên cười nhạ: “Cãi nhau rồi, không được gọi là chị dâu cũng không phải là chị dâu”

Người nói dừng mộ lá, quan sá kỹ càng né mặ của Võ Hạ Uyên , cũng không dám hỏi nhiều hêm.

rong nội bộ gia đình chắc chắn sẽ có ân oán như hế này hoặc hế kia, nhưng lúc hể hiện với bên ngoài vẫn là kính rên nhường dưới, cả nhà mộ mặ hạnh phúc ấm áp, kiểu nói hẳng “Chúng ôi cãi nhau” như Võ Hạ Uyên lại cực kỳ.

Nhìn những người vây xung quanh, đều là dáng vẻ vếnh ai lên muốn nghe hêm hai câu, Võ Hạ Uyên nhẹ nhàng nói: “Đúng rồi, sau này E là E, Phong hiên là Phong hiên, ôi biế có không í chồng của những phu nhân ngồi đây í nhiều vì nguyên nhân ấn Phong làm ăn với Phong hiên mà đến đây, sau này mọi người muốn hợp ác với nhà nào hì làm với nhà đó, mọi người cạnh ranh công bãng, không cần nhìn sắc mặ của người khác”

“Được, được, được” Mọi người liền gậ đầu, chỉ hận không hể lập ức lấy điện hoại ra nói ình hình cho chồng mình biế.

Phùng Ngọc Chỉ đứng ại chỗ mộ lúc, cũng không hấy có người nào đến bắ chuyện, phải biế rằng lúc rước bà a là nhân vậ rung âm của những rường hợp hế này, lại nhìn dáng vẻ Võ Hạ Uyên bên kia vừa nói vừa cười, rong lòng Phùng Ngọc Chỉ lập ức không hoải mái, nghĩ răng người phụ nữ hậ không lễ phép, bản hân đang đứng đây, cô a cũng không biế đường đến mà hỏi mộ lúc.

“Ầy, bà vẫn chưa biế sao?” Có mộ người phụ nữ rung niên quen với Phùng Ngọc Chi bước đến, vẻ mặ vô cùng lo lắng.

“Cái gì?” Phùng Ngọc Chỉ mờ mị Người phụ nữ rung niên lập ức nói lại những điều vừa mới nghe được với Phùng.

Ngọc Chỉ , Phùng Ngọc Chỉ không nhịn được mở o đôi mắ, sau đó giận ím mặ, mặ mày bà a hung ác, mang heo cơn ức giận bước về hướng Võ Hạ Uyên “ồ, dụng cụ y ế à, đồ vậ hế này, phiền bà lá nữa để lại phương hức liên lạc cho ôi, ôi đã nghe ấn Phong nói đến chuyện bệnh viện ư nhân rồi, đến lúc đó rực iếp đến nhà bà nhập hàng” Võ Hạ Uyên. dựa vào mộ cái bàn, ý cười ôn hòa khéo léo, rõ ràng là lời nói của kẻ buôn bán, nhưng cô lại nói cực kỳ ự nhiên, nói đến mức đối phương như mở cờ rong bụng.

Được, được, được, mợ rương, ôi đã nhớ rồi” Đối phương cười không khép được mồm: “hế hì vị kia nhà ôi chắc chắn sẽ vui chế mấ”

“Ôi chao, mợ rương hích phô rương quá” Âm hanh sắc bén của Phùng Ngọc Chỉ xuyên vào, khiến không khí hài hòa bị phá vỡ rong chốc lá, bao nhiêu người ránh sang mộ bên, rương rúc Phương và Đồng Dung lại gần phía Võ Hạ Uyên .

Đáy mắ Võ Hạ Uyên. dần bao phủ đầy sương giá, rước giờ cô không phải là người hích gây hù địch gì, mà mỗi lần nghe giọng nói của Phùng Ngọc Chi , nhìn hấy người này, chỉ hận không hể xé xác bà a ra.

“Việc xây dựng bệnh viện ư nhân này cô có biế ốn bao nhiêu iền không? Cô chỉ cần nhẹ nhàng viế mộ câu là có hể xây chắc?”

Phùng Ngọc Chỉ cười lạnh: “Không biế rời cao đấ dày!”

Võ Hạ Uyên nghe hế rực iếp lấy điện hoại ra, gọi mộ cuộc điện hoại?

Lúc đó rương ấn Phong đang dạy Đức Minh nhận mặ chữ, đứa bé này hông minh, đã nhớ được khá nhiều chữ rồi.

“Hạ Uyên?” hanh âm của rương ấn Phong rầm ấm, mang heo sự nuông chiều khó mà che giấu được: “Đã kế húc rồi sao?

Anh đến đón em và cô ngay đây”

rương rúc Phương cẩn hận vén óc mai, mở cờ rong bụng.

“Vẫn còn mộ lúc nữa, hời gian cũng sắp đến rồi nên em gọi cho anh” Võ Hạ Uyên nhẹ giọng nói: “ấn Phong , không phải lúc rước anh nói muốn xây bệnh viện ư nhân sao? Em biế mợ Lý”

“Là nhà họ Lý làm dụng cụ y ế sao?”

“Đúng vậy” Võ Hạ Uyên rả lời: “Em nói sau này bệnh viện hình hành rồi, nhập dụng cụ y ế ừ nhà bọn họ, nhưng chị dâu nói xây bệnh viện ư nhân cần rấ nhiều iền, có phải em ùy hứng quá không?”

rương ấn Phong suý nữa hì phì cười, đến giờ mà anh còn chưa hiểu ý của Võ Hạ Uyên sao?

“Bà xã hậ là hiền lành” rương ấn Phong rầm giọng: “Bà xã đã nhắc đến nhở hế, anh lại độ nhiên nhớ ra bên đường Nguyễn rãi còn mộ mảnh đấ nữa, vẫn luôn không biế làm hế nào mới ổn, vậy hì xây bệnh viện đi, chúng a chuẩn bị ố ấ cả giấy ờ, đến hơn ba háng nữa là có hể khởi công rồi.

Võ Hạ Uyên cười nhận lấy danh hiếp của mợ Lý: “Vậy hì được rồi, chuyện này rước iên cứ hế đã, em cúp máy đây”

“Ừ, không được uống rượu, có chuyện gì hì gọi ngay cho anh” rương ấn Phong nói xong dừng mộ lá: “Hôn em mộ cái”

“Cúp đây” Võ Hạ Uyên vội vàng cúp máy.

rương ấn Phong nghe iếng máy bận hơi nhăn mày, sờ đầu của Bào Ngư: “Mẹ con bây giờ ngày càng dễ hay đổi”

“Ái chà, Giám đốc rương và vợ ngài hậ sự hạnh phúc ghê” Có người ngưỡng mộ nói.

“Đúng vậy, nghe giọng điệu của Giám đốc rương, rời ơi, muốn chảy nước luôn”

rong đó người vui nhấ không ai khác ngoài mợ Lý, hợp ác với E mang ý nghĩa gì? Ý nghĩa chính là iền ài lợi ích đều có cả, chuyện chính miệng rương ấn Phong đồng ý cũng hực sự vô cùng có giá rị, đợi đến khi in ức này được ruyền ra, người đến ìm nhà bà bàn chuyện làm ăn sẽ càng nhiều, mà điểm đáng nghỉ của Phùng Ngọc Chỉ, đã bị bà ném đi xa ừ lâu rồi Phùng Ngọc Chỉ rấ nhanh bị đẩy khỏi vùng rung âm, mặ bà a đen như đí nồi, ức đến nỗi bả vai cũng run rẩy.

Võ Hạ Uyên nhìn hoáng qua, nhếch môi cười, mới đến đây hôi?

rước giờ bọn họ vẫn luôn nhân ừ, để cho.

Phùng Ngọc Chi ưởng rằng bà a rấ quan rọng với nhà họ rương, rấ lợi hại, vẫn là câu nói đó, không có rương ấn Phong của nhà họ rương,, cái gì cũng không phải.

Võ Hạ Uyên chính là để cho Phùng Ngọc Chi biế, nếu bản hân muốn chỉnh bà a, hì có cả vạn cách!

Giữa đường Võ Hạ Uyên đi đến phòng rửa ay, Phùng Ngọc Chí hùng hổ đuổi heo: “Võ Hạ Uyên cô có ý gì?!”

“Có ý gì bà không hiểu sao?” Võ Hạ Uyên uyển chuyển ừ ốn rửa sạch những ngón ay rắng nốn hon dài, hờ ơ nói: “Đã rở mặ với nhau rồi, lời bà nói với ôi nên khách khí mộ chú, không sợ khi ôi ức giận rồi sẽ hổi gió bên ai ấn Phong , cướp mấ mối làm ăn với nhà họ rương hì phải làm sao?”

“Cô! Cô..” Phùng Ngọc Chỉ ức đến nỗi co giậ khóe miệng: “Cô chính là yêu inh đến phá hoại nhà họ rương !”

“hế hì sao?” Võ Hạ Uyên lạnh mặ: “Bà lại muốn bỏ huốc hay là ráo huốc của ôi à?

Ồ, quên mấ, ôi rấ muốn góp ý, chỉ sợ bà phí nhiều âm ư hôi”

Phùng Ngọc Chỉ nuố nước bọ, bộ dạng Võ Hạ Uyên nói hế này, khiến bà a sợ hãi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status