Phu nhân không dễ chọc

Chương 187



Võ Hạ Uyên không có cảm ình nhếch miệng: “hế nào, sợ hãi rồi?”

Phùng Ngọc Chỉ giả bộ bình ĩnh: “ừ rước đến nay ôi không làm việc rái với lương.

âm, ôi có gì phải sợ?”

Không có huốc chữa, Võ Hạ Uyên nghĩ rong lòng.

ừ lúc Phùng Ngọc Chi đi ngang qua bên người, Võ Hạ Uyên bỗng nhiên có chú hăng hái nói: “Chị cũng lớn mậ hậ, Phong hiên vừa mới cải ử hoàn sinh, em rai chị vẫn còn đợi ở rong nhà giam, chị lại ới ham gia iệc hoa rà này, ăn mặc rực rỡ như vậy cho ai xem?”

***

Phùng Ngọc Chỉ ưỡn hẳng sống lưng: “Liên quan gì ới cô? Nhớ kỹ lời cô vừa mới nói, chờ ôi rở về nói cho ông lão, cho cô đẹp mặ!”

“ôi nói cái gì?” Giọng nói Võ Hạ Uyên mềm mại đáng yêu: “ Chị có chứng cứ sao?”

“Cô!”

“Còn có, ngày đó ngay cả ông lão, bây giờ ông ấy có cách nhìn hế nào về ôi, ôi mộ chú đều không hèm để ý” Võ Hạ Uyên cười khẽ.

“Không” Võ Hạ Uyên. dường như có chú suy nghĩ: “Hình như Phùng Ngọc Ninh và con rai hứ hai nhà đó hành rồi.”

“hành hay không đều được” rương rúc.

Phương hừ lạnh: “Cô nhìn cũng rấ xứng, cùng mộ đẳng cấp”

‘Võ Hạ Uyên ừ chối cho ý kiến.

Đoạn hời gian iếp heo, Phùng Ngọc Chỉ ức giận đến đỉnh đầu đều sắp nổ ung, mặc kệ bà a đi đến chỗ nào, ngoại rừ quan hệ cá nhân, những người khác sẽ có ý vô ý ránh bà a, ừ khi nào Phùng Ngọc Chỉ đã chịu ghẻ lạnh như vậy?

“Di, dì không sao chứ?” Phùng Ngọc Ninh hấp giọng hỏi.

“Nhà họ riệu là cái há gì!” Phùng Ngọc Chi giận mảng: “Ngay cả nhà bọn họ cũng xứng với cháu gái của cô?”

“Đúng vậy, cháu gái của bà rấ quý giá, không bằng †ìm hương án cúng bái cho ố, chúng a mỗi ngày quỳ lạy mộ chú?” Giọng nói mỉa mai lạnh lùng như xuyên hấu cộ sống Phùng Ngọc Chỉ , bà bỗng nhiên quay người nhìn hấy bà riệu đứng ở cách đó không xa, sắc mặ vô cùng khó coi, mà đứng bên cạnh bà riệu có cả Võ Hạ Uyên cùng rấ nhiều người.

Võ Hạ Uyên cười nhạo rong lòng, cái này không cần cô ra ay, Phùng Ngọc Chỉ ngược lại là ự vả mặ mình.

“Được rồi” Mặc dù gia cảnh cảnh bà riệu không có vẻ vang hào nhoáng, nhưng mà nổi iếng là ính ình nóng nảy, nhưng người rấ nặng ình cảm cho nên ở bên rong vòng ròn nhân duyên xem như không ệ.

“Ôi?” rương rúc Phương kinh ngạc nói: “ôi còn vừa mới nghe hấy cậu chủ hứ hai nhà họ Ngô, Phùng Ngọc Chỉ , cháu gái cô hành đôi với cậu a?”

“Làm sao có hể?” Lên iếng phản bác chính là bà Ngô, dáng người bà mập lùn, ngũ quan dịu dàng, nhưng giờ phú nà hai nhà ôi đã có đối ượng kế hôn, hôm nay đến cùng anh rai nó, mọi người cũng biế ở độ uổi này mấy đứa rẻ đề Phùng Ngọc Ninh cúi đầu xuống, hân hể run nhè nhẹ.

“Các người có ý gì?” Núi lửa rong lòng Phùng Ngọc Chỉ ầm vang bộc phá: “Ôi chao, làm phiền các người ự soi gương lại, nếu không phải ôi nhả ra, các người có cơ hội cùng nhà họ rương chúng ôi sẽ có chú quan hệ sao?”

“Đó cũng không phải nhà họ rương, là nhà họ Phùng” Có người nhỏ giọng lầm bầm.

Phùng Ngọc Ninh rố cuộc không nhẫn nhịn được, bụm mặ quay người chạy.

“Ngọc Ninh !” Phùng Ngọc Chỉ vừa ức vừa giận, nhìn về phía đám người: “Ai nói?!”

ự nhiên không ai lên iếng.

Võ Hạ Uyên cười khẽ: “Đến cùng, ai đại biểu cho mặ mũi nhà họ rương, loại rường hợp này chị vẫn là không cần hô o gọi nhỏ hì ố hơn”

“Võ Hạ Uyên, cô là cái há gì? Cũng dám khoa ay múa chân với ôi!” Phùng Ngọc Chỉ mắng Đồng Dung hừ lạnh: “Không có giáo dục”

Câu nói này làm cho Phùng Ngọc Chỉ nghẹn họng gần chế, lúc này bà a mới phá hiện ánh mắ của đám người nhìn mình xem hường lại xa cách, rong nháy mắ Phùng Ngọc Chỉ ỉnh áo lại không í, nhưng đã hế cách xoay chuyển, ấn ượng của mọi người đối với bà a đều kém đến cực hạn.

Đương nhiên, rong đó cũng không hiếu người xem náo nhiệ, loại người này chỉ có xã giao có lệ, người có lợi ích liên quan mới có hể nói với bạn vài lời hậ lòng, rước đó con mắ Phùng Ngọc Chỉ lên đến rên rời, hiện ại bỗng nhiên rơi xuống, những người quan âm hận không hể đi lên giãm mộ cước.

“Còn nói Võ Hạ Uyên ính là hứ gì, xin hỏi bà lại là cái há gì?” rần Anh hư ừ sau đám người đi ra, mặc mộ bộ váy màu xanh lam dài, hiện ra mộ vẻ đẹp rí uệ.

Ánh mắ Võ Hạ Uyên sáng lên: “Anh……Chị dâu? Sao chị lại ới đây?”

“Về nhà hăm ba chị, nghe nói em đang ở đây chị liền đến nhìn xem, ai biế em rung hực như hế, bị người a bắ nạ đến cửa nhà đều không dám nói chuyện!” rần Anh hư nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặ Võ Hạ Uyên Võ Hạ Uyên có chú xấu hổ: “Không có chuyện gì”

“Như vậy còn nói không có?” rần Anh hư nhìn Phùng Ngọc Chỉ ừ rên xuống dưới, mắ sắc lạnh lùng: “Lần sau mắng chửi người rước iên ngắm lại hậu quả, ính ình Đức Duy nhà ôi rấ kém, Võ Hạ Uyên là em gái của anh ấy, vạn nhấ rả hù đến rên đầu Phong hiên , có oan uổng người phía sau lưng bà không?”

Phùng Ngọc Chi có loại hương vị vò đã mẻ không sợ rơi: “rần Anh hư, cô là vì năm đó hiên Định không chịu lấy cô! Bây giờ gả vào nhà họ Võ, ính cách đều không giống rồi”

“Không phải sao?” rần Anh hư cười nói: “Có bản lĩnh để cháu gái bà gả vào.”

Phùng Ngọc Chỉ cần răng nhắn nhịn, xoay người rời đi.

rần Anh hư đưa Võ Hạ Uyên ìm nơi yên ĩnh ngồi xuống, nhíu mày: “Nghĩ gì hế?”

“Không” Võ Hạ Uyên nhàn nhạ: “Không phải em sợ Phùng Ngọc Chi , càng không phải là nhường nhịn bà a, như vậy rấ ố, bà a để ý ới cái gì ớ liền làm bà a mấ đi hứ đó, không phải bà a hích nhấ loại rường hợp hưởng hụ người khác hâm mộ cùng nịnh bợ này sao? Chị nhìn xem, hiện ại bà a hế nào?”

rần Anh hư quay đầu, nhìn hấy Phùng Ngọc Chỉ mang heo Phùng Ngọc Ninh chán nản ngồi ở bên cạnh suối phun, người đi qua đi lại đều ưỡn ngực ngẩng đầu, không muốn cho bọn họ mộ ánh mắ.

rần Anh hư bỗng nhiên phá giác, Võ Hạ Uyên rấ lợi hại, chí í cô ấy không làm được loại hiệu quả này, nhiều lắm cô ấy ìm mộ đêm ối gió lộng, lôi Phùng Ngọc Chỉ vào rong bao ải, đánh cho mộ rận.

Ở mộ nơi mọi người không chú ý ới, cậu chủ hứ hai nhà họ Ngô ìm ới Phùng Ngọc Ninh , Phùng Ngọc Chỉ yểm rợ bọn họ, hai người vụng rộm lên lầu.

Phùng Ngọc Chỉ cho rằng không ai nhìn hấy, nhưng ấ cả những hứ này bị Võ Hạ Uyên hu hế vào mắ.

Cô vẫn luôn nhìn chăm chăm.

“Có biến” rần Anh hư cũng chú ý ới, cười nói: “Đi lên xem mộ chú?”

Võ Hạ Uyên cười hâm huý: “Được”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status