Phu nhân không dễ chọc

Chương 188



Phùng Ngọc Ninh có vẻ rấ hích cậu chủ hứ hai nhà họ Ngô, gia hế bối cảnh đối phương không khác biệ lắm với mình, căn bản không có không hể chịu nổi như Phùng Ngọc Chỉ nói, càng quan rọng hơn là hợp mắ.

Vê phần cậu chủ hứ hai nhà họ Ngô nghĩ như hế nào, ai biế được?

“Ôi, anh vội cái gì?” Phùng Ngọc Ninh xô đẩy Ngô Xuyên, sắc mặ ửng đỏ, ánh mắ không ngừng nhìn chằm chằm lối vào hành lang: “Để cho người a hấy được làm sao?”

“hấy hì hấy, anh cưới em” Ngô Xuyên hôn cổ Phùng Ngọc Ninh, giọng nói đã nhuốm màu dục vọng.

“Đừng, em nghe mẹ anh nói, anh có vị hôn hê” Phùng Ngọc Ninh nghĩ đến điều này liền ức giận.

“Làm sao có hể?” Ngô Xuyên bậ cười: “Đó còn không phải là do cô em, em biế mẹ anh nói bà ấy hế nào không? Nếu không phải là bởi vì bà ấy đặ iêu chuẩn vượ quá khả năng khiến ai cũng xem hường, hì mẹ đã sớm đồng ý chuyện của hai chúng a, mẹ anh hương anh mà”

***

Nghe Ngô Xuyên nói như vậy, Phùng Ngọc Ninh dễ chịu mộ chú, đồng hời ngày càng ghé bỏ Phùng Ngọc Chị, cho ới nay cô đều nghe Phùng Ngọc Chi , ban đầu cũng xem như là Phùng Ngọc Chỉ hương cô, nhưng bây giờ càng ngày càng có hể hấy rõ, Phùng Ngọc Chỉ là người cực kỳ ích kỷ, nếu mình là mộ đứa con rai, chỉ sợ bà ấy cũng không hèm liếc nhìn mộ cái.

“hế nào, anh đã đặ phòng xong rồi” Ngô Xuyên cười nói.

Giọng nói Phùng Ngọc Ninh cực hấp: “Anh cũng đã sắp xếp xong xuôi còn hỏi em làm cái gì?”

Ngô Xuyên vui vẻ ôm Phùng Ngọc Ninh lăn đến rong mộ phòng khách.

Võ Hạ Uyên và rần Anh hư ở góc rẽ cuối hành lang lẳng lặng nghe hế oàn bộ quá rình, rần Anh hư có chú ngoài ý muốn: “Xem ra Ngô Xuyên này có vẻ rấ hích Phùng Ngọc Ninh “

“Ai biế được?”

Đang nói chuyện có mộ người phục vụ bưng rượu đi lên, rân Anh hư vội vàng hụi hụi Võ Hạ Uyên : “Này, không có gì ngạc nhiên hai người Ngô Xuyên và Phùng Ngọc Ninh ngủ ở ầng này, rượu hẳn là đưa cho bọn họ”

Võ Hạ Uyên không rõ ràng cho lắm: “Có vấn đề sao?”

“Không có, ớ ặng bọn họ mộ món quà”

rần Anh hư nói rồi đi lên phía rước, cầm ly rượu vang đỏ rượu ừ bên rong khay của người phục vụ.

Người phục vụ chặn lại nói: “Ôi hưa cô, n lỗi, loại rượu này đã có người đặ “Vậy sao” Khuôn mặ rần Anh hư hấ vọng rả lại: “Xin lỗi”

Chờ sau khi người phục vụ rời đi, Võ Hạ Uyên nằm ay rần Anh hư rời đi: “ớ nhìn hấy cậu bỏ hứ gì vào bên rong”

“Ừ” rần Anh hư cười rộm: “Đảm bảo bọn họ nhấ hời không hế dừng được” rần Anh hư nói xong mới chú ý ới sắc mặ Võ Hạ Uyên mộ lời khó nói hế, vội vàng “Dù sao bọn họ cũng ôm mục đích này, ớ chính là hêm mộ mồi lửa”

“ớ không phải có ý này” Võ Hạ Uyên giống như cười mà không phải cười: “Cậu nói cho ớ biế mộ chú ại sao rên người ỉ có loại huốc này? Anh ớ biế không?”

rần Anh hư rong nháy mắ không có biểu lộ.

‘Võ Hạ Uyên ruy hỏi: “Nói chuyện đi!”

Sắc mặ rần Anh hư cổ quái, bị Võ Hạ Uyên cuốn lấy không chịu nổi, mới đỏ mặ nói: “Cho ba ớ, huốc này còn là anh rai cậu ìm cho ớ đấy”

“Ba của cậu rần Anh hư hạ giọng: “Ông ấy nghĩ bảo đao chưa già!”

Võ Hạ Uyên ngạc nhiên, sau mộ lúc lâu dựng hẳng lên mộ cái ngón ay cái, lại có chú không yên lòng: “Anh ớ không cần chứ?”

“ớ đánh cậu rận giờ” rần Anh hư lớn iếng nói: “Anh của cậu rấ lợi hại!”

Võ Hạ Uyên chế nhạo: “Biế rồi, lợi hại lợi hại”

Bà Ngô rấ nhanh phá hiện đứa hứ hai nhà mình không hấy đâu, đầu óc luôn luôn rì độn vậy mà lần đầu iên sáng mộ lần, bà phá hiện Phùng Ngọc Ninh cũng không hấy.

Bà Ngô uyển chuyển hỏi hăm Phùng Ngọc Chỉ : “Chị Phùng, cháu gái nhà chị đâu rồi?”

Phùng Ngọc Chỉ hỏi gì cũng không biế: “Không nhìn hấy, khẳng định đi nơi nào chơi ồi: Phùng Ngọc Chỉ cười lạnh ở rong lòng, bà 1a không có ý định nhanh như vậy liền để bà Ngô nhìn hấy, ố nhấ để Phùng Ngọc Ninh vụng rộm với Ngô Xuyên nhiều hêm mấy lần, đợi có đứa rẻ không in người nhà họ Ngô còn có hể không nhận. Phùng Ngọc Chỉ rong lòng cũng rõ ràng, dựa vào ư cách Phùng Ngọc Ninh gả không được nhiều chỗ ố, nhà họ Ngô xem như không ệ.

Nhưng Phùng Ngọc Chỉ không nghĩ ới chính là bà Ngô cũng không phải đèn đã cạn dầu, bà chạy ới phòng bảo vệ nói con rai mình khả năng xảy ra chuyện, yêu cầu xem mộ chú camera bên ngoài sân, chí í nhìn xem hành ung cuối cùng của con rai, đội rưởng đội bảo vệ biế người bên rong này đều là cậu ấm cô Định ,mỗi mộ người đều rấ quý giá, không nói nhiều vội vàng làm heo.

rong video rõ ràng chiếu Ngô Xuyên và Phùng Ngọc Ninh đi vào òa nhà phía sau.

Bà Ngô nổi giận đùng đùng đuổi heo.

Phùng Ngọc Chỉ xem xé điệu bộ này không hích hợp, vội vàng đuổi heo Bởi vì là biệ hự, cho nên ầng cao nhấ chỉ có ba ầng, ầng ba_ hông hường dùng để chấ đống đồ linh inh, bà Ngô ở ầng hai đẩy mộ phòng rồi lại mộ phòng, đẩy đến cánh cửa bị ngăn lại, bà hấp giọng nói với đội rưởng đội bảo vệ: “Mở ra”

Nụ cười rên mặ Phùng Ngọc Chỉ có chú không kìm lại được: “Bà Ngô, bà làm cái gì vậy?”

Sắc mặ bà Ngô khó coi: “ôi ìm con rai ôi, bà chạy ới làm cái gì?”

Cửa phòng vừa mở ra mộ đường nhỏ, đội rưởng đội bảo vệ liền đỏ mặ hối lui, những người ở bên ngoài cửa đều có hể nghe hấy.

Âm hanh quyến rũ hở hổn hển, nghe xong liền biế là Phùng Ngọc Ninh , mà giọng nam còn lại không ai khác chính là Ngô Xuyên.

Bà Ngô cần răng đứng đó mộ lúc lâu, bỗng nhiên đẩy cửa phòng ra, đi hẳng đến phòng ắm lấy nước lạnh, sau đó nhắm mắ lại quay đầu xối xuống dưới hai người rên giường.

“AI” Phùng Ngọc Ninh hé lên.

Bà Ngô căn răng nghiến lợi chỉ vào Phùng Ngọc Ninh : “Xuống khỏi người con rai ôi!”

Phùng Ngọc Ninh nắm lấy chăn mền che lại hân hể, ánh mắ hoảng sợ.

Ngô Xuyên ngăn ở rước mặ Phùng Ngọc Ninh : “Mẹ, mẹ làm cái gì vậy?!”

“Mẹ làm cái gì?” Bà Ngô ức giận đến giọng nói đều run lên: “Có phải mẹ đã ừng nói? Người phụ nữ nào cũng có hể, duy chỉ có người này không được!”

“Vi sao?” Ngô Xuyên ở nhà lỗ mãng đã quen, bên ngoài cũng không muốn bớ phóng úng, lúc này quay lại: “Cũng bởi vì người cô kia của Ngọc Ninh , nhưng điều này có liên quan gì đến Ngọc Ninh ?”

Võ Hạ Uyên giậ mình, Ngô Xuyên này so với rong ưởng ượng lại có rách nhiệm ghê ấy.

ranh chấp mộ lúc lâu, rần Anh hư mới rở lại bên người Võ Hạ Uyên Võ Hạ Uyên nhỏ giọng: “Đi đâu vậy?”

“hừa dịp phòng quan sá không ai xóa mộ đoạn ngắn video hai chúng a lên lâu”

rần Anh hư hế sức cẩn hận: “Vạn nhấ xảy ra điều gì ngoài ý muốn, chuyện huốc bị phá hiện, khẳng định chúng a sẽ bị liệ vào đối ượng hoài nghi”

“Làm việc ố lãm” Võ Hạ Uyên án hưởng.

“Dĩ nhiên” rần Anh hư nhìn hoáng qua rong phòng: “Đã gần hai iếng rồi, ác dụng của huốc không ệ”

Võ Hạ Uyên Hai iếng còn có gì để khoe khoang, Võ Hạ Uyên hoài nghỉ xem như rần Anh hư không động hủ, Ngô Xuyên và Phùng Ngọc Ninh này cũng củi khô lửa hành lửa cháy.

“Dù sao mẹ mặc kệ!” Bà Ngô đang rống lên: “Cô a không được!”

Phùng Ngọc Chỉ đẩy cửa đi vào: “Bà Ngô, chuyện của bọn rẻ vẫn là giao cho chúng nó ự giải quyế đi, chúng †a là người lớn…..”

“Bà câm miệng cho ôi!” Bà Ngô nghiêm nghị cắ ngang: “Có phải bà sai cháu gái quyến rũ con rai ôi không? Sao bà lại mấ mặ như vậy?!”

Phùng Ngọc Chỉ cũng rở mặ: “Này, bà Ngô, bà nói lời phải có chứng cứ, bọn rẻ khống chế không nối, đâu có liên quan gì ới ôi?”

“Muốn chứng cứ gì? ôi hỏi bà muốn chứng cứ gì?” Bà Ngô quá: “Bà số ruộ vội vàng heo sá ôi đi lên làm cái gì? Giống như sợ người khác không biế! Mấ mặ!”

Võ Hạ Uyên yên lặng nghe, đúng vậy, muốn chứng cứ gì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status