Phu nhân không dễ chọc

Chương 221



Bầu không khí nhấ hời rở nên căng hẳng, nói cho cùng hì nụ cười của Võ Hạ Uyên hậ sự cũng không phải là hân hiện.

rợ lý của Lâm Kiên ỏ ra hận rọng: “Cô muốn giải quyế riêng ư như hế nào?”

“Không phải chỉ là mộ cái cốc hôi sao?

Nếu hậ sự do chúng ôi lấy, chúng ôi sẽ đền iên” Võ Hạ Uyên bình ĩnh nói: “Nhưng cho dù muốn rả, cũng không hể để cho bên cô ra giá được”

Chỉ cần không gọi cảnh sá, Lâm Kiên cũng không có gì phải sợ hãi: “Được rồi, để cô a xử lý đi”

Nhưng Lâm Kiên không ngờ rằng sau khi Võ Hạ Uyên gọi điện hoại hì lập ức đã có hai người ới, mộ người là hẩm định viên của rung âm văn hóa đồ cổ của Đà Nẵng, người còn lại là công chứng viên có hể cấp chứng chỉ hợp lệ “Bộ rà này các anh xem rị giá bao nhiêu?” Võ Hạ Uyên nhẹ nhàng nói.

***

Lúc này sắc mặ Lâm Kiên cũng nhanh chóng hay đổi: “Đồ của ôi ai dám động vào vậy chứ?!”

“Không gọi là động vào?” Võ Hạ Uyên nhướng mày: “Nếu anh không cho chúng ôi xem hì sao có hể hẩm định được giá chứ, chẳng nhẽ là giả hay sao?”

uy rằng Võ Hạ Uyên hỏi, nhưng cô đã chắc chắn đồ vậ này là giả, ai mà mỗi ngày lại mang heo cốc rà mười ỷ đi ới đi lui uống chứ? Những người sưu ầm đồ cổ họ cũng không làm chuyện này, hơn nữa, những người như Lâm Kiên rong ngành giải rí cũng không kiếm được bao nhiêu iền, lấy đâu ra mua bộ rà mười ỷ chứ?

rợ lý của Lâm Kiên hé lớn: “Cô nói cái quái gì vậy chứ? Cô có bằng chứng cho hấy đây là đồ giả không?”

“Sắp có chứng cứ rồi, nhưng các cô lại không cho động vào.” Võ Hạ Uyên cười: “Hoặc là, sau khi đánh giá xong chúng ôi sẽ đền bù, đồ vậ này coi như chúng ôi ăn rộm đi, nếu mà không đánh giá, có nhiều người đang xem như vậy, sợ rằng họ sẽ nói các cô hư vinh, chuyện lấy cắp cốc rà này cũng là do các cô vu oan giá họa”

“Cô!” rợ lý của Lâm Kiên chỉ vào Võ Hạ Uyên mấy lần, sau đó chạy đến bên cạnh gọi điện hoại cho ai đó.

“Chị Võ Hạ Uyên, nếu cái cốc này là hậ hì sao?” rần Duy Hòa rầm giọng hỏi.

“Không hể nào” Võ Hạ Uyên bình ĩnh nói: “Đối với người như Lâm Kiên, anh a không hể gánh nổi mười ỷ mua bộ rà này đâu”

“Vâng” rần Duy Hòa đặc biệ in ưởng vào Võ Hạ Uyên.

Hai bên còn đang bế ắc hì lại có mộ người khác đi ới, Lâm Kiên khi nhìn hấy người này hì mắ sáng lên: “Chị!”

‘Võ Hạ Uyên quay đầu lại rong lòng hầm “ð” mộ iếng, hóa ra là Lâm Diệu hương.

Hóa ra Lâm Kiên là nghệ sĩ của Lâm Diệu hương, vì vậy vấn đề này càng rở nên hú vị rồi. uy răng cô không có nói chuyện nhiều với Lâm Diệu hương, nhưng hai người họ cũng.

không có điểm nào huận mắ nhau cả, ngày đó chuyện rong phòng bao riêng, sợ rằng Lâm Diệu hương sớm muộn gì cũng sẽ rả hù cô. Nghĩ đến đây, Võ Hạ Uyên khẽ chớp chớp mắ, mọi truyện của Lâm Kiên nhấ định Lâm Diệu hương cũng đã biế rõ. Nói chính xác hì chuyện Lâm Kiên hôm nay đến đây hợp ác cùng Đỗ Minh hông hì Lâm Diệu hương đã sớm biế rồi, vậy chuyện Lâm Kiên độ ngộ ấn công bọn họ là có hể giải hích được rồi.

Sợ rằng Lâm Diệu hương đã sớm nắm rõ mọi việc.

Lâm Diệu hương bắ gặp ánh mắ của Võ Hạ Uyên hì cười sắc lạnh nói: “Cô Uyên lại có chuyện gì sao? Độ nhiên lại làm khó dễ nghệ sĩ của ôi?”

“ôi làm khó dễ sao?” Võ Hạ Uyên không lộ ra biểu cảm gì nói iếp: “Nếu Đỗ Minh hông bị gán mác là “kẻ cắp” hì sao ôi có hế đứng nhìn được chứ? Các cô chỉ nói lý bằng miệng, đến camera giám sá cũng không cho xem, hẩm định sản phẩm cũng không được.

Vậy rố cuộc là ai đang bắ nạ ai đây chứ?”

Nụ cười rên mặ Lâm Diệu hương nhạ dần đi: “Cô đây là đang muốn quang minh chính đại khiêu chiến chống lại bọn ôi sao?”

Võ Hạ Uyên khẽ cười nói: “Nếu người a không xúc phạm ôi, hì ôi cũng không xúc phạm người a đâu.

“Chị… Lâm Kiên giậ giậ góc áo của Lâm Diệu hương.

Bây giờ Võ Hạ Uyên đã nắm vững hế chủ động phá ngôn, cô xua ay nói: “Không đồng ý cũng không sao, mọi người có hể nghe hấy rõ ràng, sự ình hế nào, ôi nghĩ mọi người cũng đã có kế luận rồi.”

Cho dù là nhân viên hay là người đứng xem ở hiện rường, nhìn hấy ánh mắ của Lâm Kiên đều có chú khó nói, nói người a ăn rộm đồ. Mặc dù chiếc cốc rên người rần Duy Hòa, nhưng rong làng giải rí chuyện vu oan giá họa nghệ sỹ có không í, cho xem video giám sá, cho hẩm định đồ vậ khiến cho đối phương phải nhận ội mộ cách minh bạch không ố hay sao? Anh a lẩn rốn heo cách này hậ khiến người a nghỉ ngờ sự ình bên rong.

Lâm Diệu hương hí sâu mộ hơi rồi nói: “Ai nói chúng ôi không dám chứ?! Cho họ xác định đồ đi!”

“Chị!”

“Câm miệng!” Lâm Diệu hương hấp giọng khiển rách: “Chị muốn em dạy dỗ Đỗ Minh hông mộ bài học, để em chứng minh được mình đúng? Mười ỷ mộ bộ rà, lẽ nào em lại dám đặ điều sao! Bây giờ không cho.

người hẩm định, chuyện này lan ra ngoài càng khó nói rõ.”

Người hẩm định quan sá đúng rong năm phú đồng hồ, lúc này Võ Hạ Uyên đi ra ngoài, lúc quay rở lại, rong ay còn có mộ bộ rà.

“hưa hầy, hế nào rồi ạ?” Võ Hạ Uyên hỏi.

“Là đồ giả” hẩm định viên kiên quyế nói: “Mộ ỷ đã là quá đắ chứ đừng nói đến mười ỷ”

Lâm Diệu hương nhằm mắ lại, sau đó mắng Lâm Kiên: “Em làm sao vậy chứ? iêu iền mua đồ giả sao?”

Mặ mũi Lâm Kiên đỏ bừng, cúi đầu sợ hãi, bị vạch rần rước mặ nhiều người như vậy, hậ là xấu hổ! Rắc rối hơn là làm sao để chuyện này hạ lửa đây? Rấ nhiều người đã chứng kiến chuyện này!

“Cho dù là giả, hì anh a cũng đã ăn rộm đồ của chúng ôi!” rợ lý của Lâm Kiên độ nhiên hé lên.

“Đúng vậy, chúng ôi đã lấy rộm đồ mộ ỷ của các người đó” Võ Hạ Uyên cười rồi đưa bộ ấm rà rong ay cho người hẩm định: “hưa hầy, mời hầy xem chiếc này”

hẩm định viên ngay khi cầm lấy đã cảm hán, cẩn hận đặ bộ ấm rà lên bàn, nhìn đi nhìn lại mấy lần, sau đó cảm hán: “Đây là đồ hậ! Là hàng đã được chế ạo vào cuối hời nhà Nguyễn!”

Võ Hạ Uyên lại hỏi: “Có đáng mười ỷ không ạ?”

“Nếu được bảo quản nguyên vẹn, hoa văn rõ ràng, đừng nói mười ỷ, đến mười bảy ỷ cũng đáng giá!” hẩm định viên cao giọng nói Võ Hạ Uyên cười nhìn chị em Lâm Diệu hương: “Bộ này ôi đền cho các người.”

ấ cả mọi người kinh ngạc: “…”

Đã nhiều năm rồi, Lâm Diệu hương chưa bao giờ có cảm giác như vậy, như hể bị á cho mộ cái đau đớn ở nơi công cộng. Mộ đồ vậ đáng giá mười ỷ lại được đền bù những mười bảy ỷ, mọi người ấ nhiên ự hiểu chuyện gì đang xảy ra! Võ Hạ Uyên đây chính là rả hù mộ cách khôn ngoan!

‘Võ Hạ Uyên bước ới, cầm lấy cái cốc giả chơi đùa rong ay, sau đó ngoài dự liệu, ở rước mặ mọi người mạnh mẽ đập xuống đấ.

“rầm” vang gốm vỡ ung óe khiến người nào người nấy đều giậ mình “Đỗ Minh hông của chúng ôi uy không nổi iếng, nhưng chúng ôi đều là những người ngay hẳng. ại sao phải làm ra những chuyện đáng kinh ởm như vậy chứ?” Võ Hạ Uyên nói xong lại đập mộ cái khác. “Vì chúng ôi cũng đã đền bù đồ hậ rồi, cho nên hứ đồ giả này, cũng không cần đến nữa đâu.”

Lâm Diệu hương giận run cả người.

‘Võ Hạ Uyên cám ơn hẩm định viên cùng công chứng viên, xoay người nhìn Đỗ Minh hông cùng rần Duy Hòa nói: “Chúng a quay xong rồi, về hôi”

‘Vênh váo ự đắc rời khỏi, hiệu quả được nhân đôi.

Sau khi ra khỏi òa nhà của Biis Huner, rần Duy Hòa kích động hé lên đầy phấn khích: “Đã quá”

Đỗ Minh hông cũng vui mừng, nếu không có Võ Hạ Uyên, anh a nhấ định sẽ u sầu chịu hiệ lần này, dù sao các nghệ sĩ của Vạn hịnh cùng những quản lý nối iếng, bọn họ cũng không có khả năng xúc phạm.

“Chị Võ Hạ Uyên” Đỗ Minh hông rịnh rọng nói: “Lần quay phim này cùng với hai lần quảng cáo lần rước, ổng hù lao hai lần này rở về em sẽ giao cho chị hế”

Võ Hạ Uyên cười nhẹ: “Không cần iền sao?”

“Em muốn iền” Đỗ Minh hông giải hích: “Nhưng danh iếng quan rọng hơn iền ều như vậy là ố rồi” Võ Hạ Uyên võ vai Đỗ Minh hông nói: “iền là do em kiếm được, em giữ lại đi “Nhưng số iền mười bảy ỷ bộ rà đó!”

“Không sao đâu” Võ Hạ Uyên nhẹ nhàng “Là ấn Phong ặng chị. Đây cũng là đồ vậ giá rị hấp nhấ rong ủ của anh ấy, coi như ặng cho phía người Lâm Kiên chơi nó”

Đỗ Minh hông: ‘…

rần Duy Hòa: “…

Không hố danh là ống giám đốc Phong!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status