Phu nhân không dễ chọc

Chương 227



Nụ cười rên mặ Võ Hạ Uyên dân dân nhạ đi, hậ ra ban đầu cô rấ hâm mộ Diệp Vĩ hanh, nhưng không ngờ người đàn ông này cũng chỉ là mấy lời đồn đại.

‘Võ Hạ Uyên đâu hiểu rằng bởi vì hích, ấ cả những hứ ố hay xấu của đối phương đều sẽ ăng lên gấp bội lần.

“Đây là phòng nghỉ của ôi, ôi đưa cô đi…”

Diệp Vĩ hanh độ nhiên im lặng, nhíu mày nhìn về phía cửa.

Cửa phòng riêng khép hờ, bên rong ruyền ra âm hanh phóng đãng của phụ nữ: “Diệp Vĩ hanh! Diệp Vĩ hanh!”

Võ Hạ Uyên sửng số, lá gan của Lâm Diệu hương hậ lớn!

Không đợi Võ Hạ Uyên ngăn cản, Diệp Vĩ hanh đã đẩy cửa đi vào rong. Nhìn hấy cảnh ượng bên rong, Võ Hạ Uyên hí vào mộ hơi lạnh.

***

Lâm Diệu hương bị mộ người đàn ông phục vụ đè lên bàn, hai bên lao vào nhau như: củi khô lâu ngày gặp lửa, ràn ngập cả căn phòng, đập vào mắ Võ Hạ Uyên chính là người đàn ông phục vụ rên người không mộ mảnh vải, liền vội vàng quay đầu đi chỗ khác.

“Có người ới?” Người đàn ông phục vụ vừa quay đầu vừa dùng sức.

ay của Lâm Diệu hương luồn vào rong kẽ óc của người đàn ông phục vụ, giọng nói ràn đầy dục vọng: “Có người nào ới đâu, không có ai, chúng a iếp ục đi Diệp Vĩ hanh”

rong mắ Diệp Vĩ hanh hiện lên mộ đám mây đen, mộ lúc lâu sau, rầm giọng nói: “Xong chưa?”

“Ảnh, ảnh đế hanh?!” Người đàn ông phục vụ lập ức mềm nhũn, liền rú ra khỏi cơ hể Lâm Diệu hương.

Lâm Diệu hương còn có chú mờ mị, khẽ ngẩng đầu lên nhìn Diệp Vĩ hanh đứng ở cửa, iếc là cô a vẫn chưa ỉnh, giấy giụa, lảo đảo nhào về phía Diệp Vĩ hanh, vẻ mặ vừa hẹn hùng vừa hưng phấn: “Diệp Vĩ hanh, anh đã đến đây ìm em rồi? Em biế… “

Diệp Vĩ hanh vốn không để cho Lâm Diệu hương lại gần, cầm mộ chậu nước nhỏ dùng để rang rí ở bên cạnh, ạ nước vào mặ Lâm Diệu hương.

Lâm Diệu hương ngạc nhiên, sau đó ánh mắ có chú rõ ràng hơn, đến khi hậ sự nhìn hấy rõ Diệp Vĩ hanh, rong mắ chứa đựng đầy vẻ hoảng sợ cùng uyệ vọng.

“Diệp, Diệp Vĩ hanh ..” Giọng nói của Lâm Diệu hương run run.

Diệp Vĩ hanh dời ầm mắ: “rước iên hãy mặc quần áo vào đã”

Lâm Diệu hương bồng nhiên bừng ỉnh, lập ức xoay người, mấ rấ nhiều sức mới cài được cúc áo, cô nhìn người đàn ông phục vụ đứng mộ bên với vẻ mặ nhục nhã: “Sao anh có hể làm ra chuyện như vậy với ôi?”

Người đàn ông phục vụ cũng nhanh nhẹn mặc xong quần áo: “Hừ” mộ iếng với Lâm Diệu hương nói: “ôi đang giao đồ cho khách rên lầu hai, không phải là cô độ nhiên iến đến ôm ôi sao? Bây giờ còn giả bộ cái gì?!”

Diệp Vĩ hanh độ nhiên nhìn người đàn ông phục vụ: “Cú!”

Người đàn ông phục vụ không dám đắc ội với Diệp Vĩ hanh, sắc mặ vô cùng xám xị, vội vàng xông ra cửa.

Lâm Diệu hương quay người quỳ xuống bò đến bên chân Diệp Vĩ hanh, cô a muốn úm lấy gấu quần của người đàn ông nhưng, lại bị Diệp Vĩ hanh khế ránh ra.

Lâm Diệu hương như bị bóp cổ, ngay cả âm hanh nghẹn ngào cũng độ nhiên dừng lại, mộ lúc sau cô a mới nhàn nhạ nói: “Anh chán ghé em sao?”

Diệp Vĩ hanh hậ lâu mới rả lời: “Lâm Diệu hương, ôi hỏi cô, cô như vậy cô có chán ghé bản hân mình không?”

Lâm Diệu hương cản đầu ngón ay, không nói gì.

Diệp Vĩ hanh quay đầu nhìn Võ Hạ Uyên “Cũng xin cô Uyên ạm hời ránh đi”

Cô Uyên? Lâm Diệu hương chợ nhìn về phía cửa, phá hiện Võ Hạ Uyên với vẻ mặ bình ĩnh.

“Cô! Là cô!” Giọng nói của Lâm Diệu hương độ nhiên sắc bén: “Là cô hãm hại ôi!”

“ôi?” Võ Hạ Uyên bình ĩnh: “Sao ôi lại hãm hại cô?”

“hế sao cô không bị gỉ?!” Hai mắ của Lâm Diệu hương đỏ ngầu, rông có vẻ như hận không hể nuố sống Võ Hạ Uyên: “Sao cô có hể không bị gì!”

Võ Hạ Uyên dẫn dắ ừng bước nói: “Cô hương quên rồi? ôi không uống ly rượu cô mời, ôi uống ly khác”

Lâm Diệu hương hoàn oàn không còn lý lần như vô hức rống lên: “Hai ly đều có huốc!” Sau khi cô a rống lên lời này, rong đầu chợ “Âm” mộ iếng, sau đó ngồi sụp xuống đấ, cũng không dám nhìn Diệp Vĩ hanh.

Ý ứ của những lời này rấ rõ ràng, Lâm Diệu hương muốn hạ huốc cho Võ Hạ Uyên, vì để cho an oàn, cô a đều bỏ huốc vào hai ly, để huỷ hoại Võ Hạ Uyên, cô a không chú do dự lôi mình xuống nước.

‘Võ Hạ Uyên nhìn hấy mục đích đã đạ được, liền muốn ú lui: ‘Ảnh đế hanh ừ ừ lo liệu, ôi đi rước đây.”

Diệp Vĩ hanh độ nhiên nói: “heo ý của Lâm Diệu hương, ại sao cô không bị gì?”

‘Võ Hạ Uyên cố làm ra vẻ bí ẩn: “Cho răng ôi hậ sự sẽ uống?”

Diệp Vĩ hanh: “Cô… Cô nói muốn lên ầng hai dạo chơi, cũng chỉ muốn xem Lâm Diệu hương mấ mặ? Cô đang lợi dụng ôi?”

“Lợi dụng?” Võ Hạ Uyên khẽ lặp lại hêm mộ lần: “Ảnh đế hanh, ban đầu ôi vốn định uỳ ý đi mộ mình, là bản hân anh muốn đi Diệp Vĩ hanh không nói nên lời “Võ Hạ Uyên côi” Lâm Diệu hương hé lớn về phía Võ Hạ Uyên, nhưng Diệp Vĩ hanh lại đóng cửa phòng, huận hế đẩy Lâm Diệu hương vào rong.

Không biế Diệp Vĩ hanh xử lý như hế nào, đến lúc anh a quay rở lại, cả người vô cùng uể oải, Võ Hạ Uyên không nhìn hấy Lâm Diệu hương đâu.

“Này?” Đạo diễn Lâm đã uống say bí ỉ: “Diệp Vĩ hanh, Lâm Diệu hương đâu? Đây là người đại diện của cậu…”

“Sau này không phải nữa rồi” Diệp Vĩ hanh rầm giọng cắ ngang.

Đạo diễn Lâm sửng số rong chốc lá, hoặc là đã uống say rồi, hoặc là đã ỉnh cả người, quay đầu nói chuyện với người bên cạnh.

Võ Hạ Uyên hầm nghĩ, cho dù rước đây Diệp Vĩ hanh có biế hay không, bây giờ anh a đã biế oàn bộ âm ư của Lâm Diệu.

hương đối với anh a, Lâm Diệu hương bị người khác đè lên, nhưng rong miệng lại gọi ên của Diệp Vĩ hanh, người nghệ sĩ cùng người đại diện, là mộ điều cấm ky ngầm rong ngành giải rí.

“Cô Uyên hài lòng chưa?” Diệp Vĩ hanh nhìn Võ Hạ Uyên hỏi.

Đỗ Minh hông ngẩng đầu, căng hẳng nhìn bọn họ.

‘Vẻ mặ Võ Hạ Uyên vẫn như hường: “Anh hanh, rong lòng có quỷ, sẽ bị quỷ ăn. Ly rượu đó cũng không phải là do ôi làm”

“hế cô.

“Làm ơn báo oán cũng không phải là ác phong của ôi” Võ Hạ Uyên cắ ngang: “Là anh hanh ự cho là mọi truyện như vậy”

Sắc mặ Diệp Vĩ hanh vô cùng khó coi, cầm lấy ly rượu uống cạn sạch. Người phụ nữ này có cố ình không? Diệp Vĩ hanh ự hỏi Đỗ Minh hông ném mộ ánh mắ dò hỏi nhìn Võ Hạ Uyên, Võ Hạ Uyên khẽ lắc đầu, ra hiệu em không cần phải để ý đến.

ám giờ ối, Võ Hạ Uyên nhận được mộ cuộc gọi, sau đó hu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi “Này, này, này” Đạo diễn Lâm giữ Võ Hạ Uyên lại: “Làm gì mà đi sớm hế?

Vẻ lo lắng rên mặ Võ Hạ Uyên hế nào.

cũng không hể che giấu được: “Đạo diễn Lâm, lần sau ôi ới nhà hỏi hăm! ối nay ôi phải đi rồi, có chuyện ở nhà”

“Chuyện gì hế?” Đạo diễn Lâm không muốn buông ay.

“Bạn rai ôi bị bệnh” Võ Hạ Uyên vô hức xoa xoa đầu ngón ay, hận không hể lập ức bay về nhà ngay.

‘Võ Hạ Uyên vẫn luôn bình ĩnh rầm ổi hiếm khi xúc động mạnh như vậy, đạo diễn Lâm cứ ưởng là bệnh nặng, vội buông người ra: “Được được được, cô đi đi”

Võ Hạ Uyên nhìn về phía rần Duy Hòa: “Đưa Đỗ Minh hông về nhà nhé.”

“Vâng, vâng ạ!” rần Duy Hòa gậ đầu liên ục, còn ưởng rằng ổng giám đốc Phong bị bệnh?

Cho đến khi Võ Hạ Uyên rời đi, vẻ mặ Diệp Vĩ hanh vẫn còn đờ ra, hóa ra là cô cố ý… Cô sẽ số ruộ và để ý đến mộ người cuồng nhiệ như vậy.

Diệp Vĩ hanh dựa vào sô pha, ừ ừ nhắm mắ.

Là điện hoại của Phùng Bảo Đạ gọi đến, nói chiều nay sắc mặ của rương ấn Phong rấ khó coi, Phùng Bảo Đạ hiếm hấy kiên quyế phải để anh a đo nhiệ độ cơ hể, hơn ba mươi bảy độ, mặc dù là số nhẹ nhưng sức khoẻ của rương ấn Phong cũng không được như lúc rước, mộ chú bệnh hôi cũng sẽ vô cùng nghiêm rọng, Võ Hạ Uyên cũng không yên lòng.

rên đường đi, Võ Hạ Uyên gọi điện cho Diệp Sâm, rố cuộc hì vấn đề về im của rương ấn Phong, Diệp Sâm là người rõ nhấ.

Võ Hạ Uyên chỉ mấ có hai mươi phú về đến nhà, vừa mở cửa ra hì đã nhìn hấy Phùng Bảo Đạ lo lắng đứng ở phòng khách, rương ấn Phong năm rên ghế, đã ỉnh lại.

“Sao không vào phòng ngủ?” Võ Hạ Uyên vừa hỏi vừa bước nhanh về phía rương ấn Phong.

“ổng giám đốc Phong vừa vào cửa là đã nôn ra, nói không muốn đi” Phùng Bảo Đạ giải hích
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status