Phu nhân không dễ chọc

Chương 228



Sắc mặ rương ấn Phong hậ sự rấ khó coi, í nhấ là rong mấy háng nay, đây là lần đầu Võ Hạ Uyên hấy anh khó chịu như vậy, nhấ hời đau lòng đến im co hắ.

“Không hoải mái chỗ nào. ” Võ Hạ Uyên ngồi xổm bên cạnh sô pha, dịu dàng hỏi.

rương ấn Phong năm ay Võ Hạ Uyên, nở nụ cười nhẹ: “Không sao đâu, chắc là buổi rưa hóng má hơi lâu nên bị cảm lạnh mộ chú”

“Đã vào mùa mưa rồi đó” Võ Hạ Uyên vô cùng không đồng ý, nhưng giọng điệu lại rấ dịu dàng.

Chưa qua bao lâu, Diệp Sâm đã mang heo hòm huốc chạy ới. Anh a kêu Võ Hạ Uyên cởi quần áo cho rương ấn Phong, đặ ống nghe lên ngực anh, mộ lúc sau liền nhíu mày nói: “Nhịp im có chú ạp âm”

***

‘Võ Hạ Uyên càng căng hẳng hơn: “Sao lại như hế?”

“ôi nói rồi, hân hể của ổng giám đốc.

Phong muốn khỏi hẳn hì nói hế nào cũng phải năm, sáu năm, cách lúc bị hương mới bao lâu chứ? Lúc chuyển mùa lại càng phải chú ý, mấy hứ bệnh như bị số cũng càng phải ránh” Diệp Sâm nói iếp.

rương ấn Phong nhìn hấy ngón ay Võ Hạ Uyên hơi run lên, nhìn Diệp Sâm với mộ ánh mắ cảnh cáo: “Cơ hể ôi, ôi hiểu rấ rõ, không nghiêm rọng đến hế đâu”

Diệp Sâm hở dài: “ổng giám đốc Phong à, anh không hể cứ ôm suy nghĩ như vậy được.

Võ Hạ Uyên đưa ay nhẹ chặn môi rương “ấn Phong lại, ý bảo anh đừng nói gì, sau đó cô hỏi Diệp Sâm: “Lần này có nghiêm rọng không? Cần chú ý những gì?”

“ôi mang huốc ới rồi” Diệp Sâm đặ chai huốc lên bàn: “Mỗi ngày ba bữa, nghỉ ngơi đúng giờ, ăn uống hanh đạm. Nếu mộ uần sau bệnh ình ái phá hì phải năm viện”

‘Võ Hạ Uyên ghi nhớ ừng điều mộ: “Được”

Diệp Sâm rời đi, rương ấn Phong rấn an Võ Hạ Uyên: “Bác sĩ sẽ luôn phóng đại bệnh ình, hậ sự không có… Anh độ nhiên im lặng. ừ góc độ này, anh có hể nhìn hấy hốc.

mắ hồng hồng của Võ Hạ Uyên. rương ấn Phong hơi hoảng: “Hạ Uyên à, em đừng sợ, hậ sự không sao đâu mà.”

‘Võ Hạ Uyên nhìn về phía rương ấn Phong: “Em đã dặn dò cả ngàn vạn lần rồi, sao anh cứ không để rong lòng vậy?”

“Để rồi, để hậ rồi mà” rương ấn Phong cầm ay cô đặ lên ngực mình, giọng anh râm hấp mà rịnh rọng: “Chỉ lần này hôi, em đừng giận mà”

“Nếu còn có lần sau nữa hì sao?” Võ Hạ Uyên hỏi.

rương ấn Phong cong khóe môi, gối đầu lên vai Võ Hạ Uyên: “Anh sẽ cố hế sức né ránh, nhưng nếu có lần sau..” Anh ngừng mộ chú, nụ cười càng hêm sâu: “Lần sau bà xã vẫn sẽ chăm sóc anh, không cần sợ”

‘Võ Hạ Uyên suý chú nữa nghẹn chế. Hơi hở rương ấn Phong phả vào cổ mang heo cảm giác ê dại, nhưng cô lại không ìm ra được nửa điểm phản bác, cấp bậc của mấy lời ân ái lại ăng lên rồi.

rương ấn Phong uống huốc xong hì ình hình đã ố hơn. Võ Hạ Uyên dìu anh lên lầu, anh cứ nhấ quyế phải ảm mộ lần, Võ Hạ Uyên liền kiên nhãn đứng chờ ở cửa. Đến khi hai người nằm rên giường hì đã là hơn mười giờ ối, in nhản của rần Duy Hòa cũng ới rồi: “Chị Uyên, đã đưa anh hông về nhà rồi.

Võ Hạ Uyên yên lòng, dặn dò rần Duy Hòa đi về cẩn hận rồi liền ắ đèn đầu giường “Hôm nay không xảy ra chuyện gì lớn ở chỗ đạo diễn Lâm chứ?” rương ấn Phong rầm giọng hỏi.

Võ Hạ Uyên nhẹ nhàng xoa bóp ngực cho anh, ùy iện rả lời: “Có mộ chuyện hôi, nhưng không quan rọng, xử lý xong hế rồi”

rương ấn Phong in Võ Hạ Uyên, nghe vậy liền ừ mộ iếng: “Bên phía ‘hanh Lam có người xin số liên lạc với em phải không?”

“Anh biế à?” Võ Hạ Uyên kinh ngạc.

“Là em không biế” rương ấn Phong mỉm cười: “hanh Lam là do Bạch Cảnh Sinh mở ra. Anh ừng cùng anh a đi mộ lần rồi, hiểu rấ rõ chuyện bên rong”

‘Võ Hạ Uyên hỏi lại: “Vậy không ai xin số liên hệ của anh à?”

rương ấn Phong hở dài: “hanh Lan” chỉ nhận bồi bàn nam, anh hích nữ, chỉ yêu Võ Hạ Uyên hôi.”

‘Võ Hạ Uyên bị mộ câu chọc ghẹo hẳng hắn độ ngộ của anh làm cho ngọ ngào cả rái im, nhẹ giọng nói: “Có mộ người xin, bề ngoài nhìn còn có vẻ rấ ấm áp ươi sáng nữa”

rương ấn Phong làm hế nào cũng không sánh được với cái ừ “ấm áp ươi sáng” này, nghe vậy liền hỏi: “Em cho rồi à?”

‘Võ Hạ Uyên hầm nghĩ phí lời, sao có hế cho được? Nhưng cô muốn rêu chọc mộ chú liền hắng giọng nói: “Cho rồi đó.”

Kiểu nói dối cấp hấp này, rương ấn Phong nhìn mộ cái là nhìn ra suy nghĩ rong lòng Võ Hạ Uyên rồi.

Ai ngờ anh độ nhiên xoay người, mang heo cảm giác áp suấ hấp lạnh hấu xương: “Em nói gì cơ?”

Cảm giác được rái im dưới ay mình hoáng chốc đã đập kịch liệ hơn, Võ Hạ Uyên sợ đến mức vội vã ngồi hẳng dậy vỗ về rương ấn Phong: “Đừng làm loạn! Ngốc hế, em đùa anh mà! Người đàn ông đó còn chẳng bằng được mộ phần ngàn của anh, sao em có hể cho anh a số liên lạc chứ?”

Đánh giá như vậy làm cho hơi hở rên người rương ấn Phong dần rở nên ổn định, anh lại năm mộ điểm quan rọng khác: “Vậy nhỡ đâu ngang ài ngang sức với anh hì sao?”

‘Võ Hạ Uyên hở dài: “Anh vẫn chưa hiểu ý em à”

rương ấn Phong: “Hả?”

Võ Hạ Uyên: “Anh là có mộ không hai, cho dù em lấy người khác ra so sánh với anh hì cũng chỉ đơn giản là so sánh hẩm mỹ hôi, nhưng người em yêu chỉ có rương ấn Phong”

“Vậy còn được” rương ấn Phong xoay người ôm Võ Hạ Uyên vào lòng, rong giọng điệu có hêm ý cười: “Ngủ đi.”

Ngày hứ hai đi hiên hần, Võ Hạ Uyên ôm Đức Minh rong lòng, rương ấn Phong bị cô cưỡng ép ở nhà nghỉ ngơi mộ buổi, con cũng không để anh chăm.

rước kia rần Duy Hòa còn dám bế Đức Minh, nhưng sau khi biế đây là hái ử ương lai của E hì không dám bế nữa. Võ Hạ Uyên bấ lực, rực iếp nhé con sang cho Phạm Minh rạch.

Phạm Minh rạch nhàn rỗi không có việc gì làm, đã ìm được mộ hú vui lớn của đời người.

“Phải rồi bà chủ, sáng nay ôi nghe nói Vạn hịnh sa hải Lâm Diệu hương rồi” Phạm Minh rạch bế Đức Minh, nói.

Võ Hạ Uyên hơi ngẩng đầu: “Có nói vì sao không?”

“Bạn ôi ở Vạn hịnh nói là sáng nay Diệp hành rung nổi giận rấ kinh khủng, mảng Lâm Diệu hương khó nghe vô cùng” Phạm Minh rạch nghiêm úc hồi ưởng lại mộ hồi, sắc mặ độ nhiên rở nên kỳ quặc: “Nghe nói Lâm Diệu hương có âm ư bấ chính với Diệp Vĩ hanh, hơn nữa còn để lộ ra ngoài.”

“Nhà họ Diệp không chấp nhận được”

“Đúng” Phạm Minh rạch gậ đầu: “Cho dù Diệp Vĩ hanh ở rong giới nghệ sĩ, cũng đã kiếm đủ hể diện cho nhà họ Diệp rồi, càng không nói ới con rưởng nhà họ Diệp. Nghe nói nhà họ Diệp đã chọn vợ ương lai cho Diệp.

Vĩ hanh rồi. Với hân hế gia cảnh như Lâm Diệu hương, lại là người lăn lộn rong giới giải rí, ngàn vạn lần là không hể” Phạm Minh rạch nói mà còn không nhịn được: “Hơn nữa, bề ngoài của Lâm Diệu hương hậ sự quá bình hường.”

Võ Hạ Uyên cũng chỉ coi như nghe mộ câu chuyện phiếm, sau khi gửi Đức Minh cho.

Phạm Minh rạch rồi liền đi cùng Đỗ Minh hông ới phim rường.

Hôm nay Đỗ Minh hông có mộ buổi quay quảng cáo đại diện nhãn hàng. Địa vị hiện đại của anh a đã khác rồi, không đến mức không người hỏi hăm như rước đây nữa, sau khi ới phim rường còn có rấ nhiều người chào hỏi.

“Sau khi quay xong có buổi gặp mặ fan nửa iếng đồng hồ nữa” Võ Hạ Uyên đứng bên cạnh nhắc nhở: “Chị chuẩn bị cho em vài món quà nhỏ, đến lúc đó hì phá cho fan.”

Đỗ Minh hông vô cùng cảm kích: “Cảm ơn chị Uyên”

Lần này, fan đến xem không í, Đỗ Minh hông vừa xuấ hiện họ đã liên ục hé chói ai. Võ Hạ Uyên biế có không í người là fan lớn uổi, cũng không dám đến quá gần, chỉ đứng nhìn ừ xa rong lúc hoảng loạn, mộ fan nữ mở mộ chai nước ra, rực iếp đẩy về phía môi Đỗ Minh hông
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status