Phu nhân không dễ chọc

Chương 229



Đến khi hấy rõ hứ rước mắ, cơ hể Đỗ Minh hông bậ ngửa hậ mạnh ra sau, bảo vệ vội vã đi lên kéo mấy fan hâm mộ ra.

Võ Hạ Uyên bước nhanh ới, nhìn chằm chằm fan nữ đú nước cho Đỗ Minh hông kia, hỏi: “Cô đang làm gì vậy hả?”

Fan nữ đánh giá Võ Hạ Uyên, rong mấ có.

sự điên cuồng khó ưởng ượng nổi, hỏi ngược lại: “Cô là ai?”

rong lòng Võ Hạ Uyên đã hiểu, cười nói với các fan xung quanh đang không hiểu chuyện gì: “Xin chào mọi người, ôi là người đại diện của Đỗ Minh hông. heo quy định của công y chúng ôi, khi ở bên ngoài, nghệ sĩ không được ùy iện uống nước của người lạ đưa, vẫn mong mọi người hứ Mấy cô gái rong nhóm fan lập ức hiểu được ý của Võ Hạ Uyên, khẽ hì hầm với bạn bè xung quanh.

Có mộ vài fan nữ rấ cố chấp sẽ mở chai nước ra uống mộ ngụm rước, sau đó đưa cho nghệ sĩ mình hích. Mộ khi nghệ sĩ uống, đối với các cô sẽ là hôn môi gián “Được rồi, hời gian đến xem đã hế. Mọi người vấ vả, vấ vả rồi.” Võ Hạ Uyên đưa Đỗ Minh hông đi rong sự không nỡ của nhóm fan.

“Nước đó cậu uống chưa?” Võ Hạ Uyên hỏi.

***

Đỗ Minh hông lau lau môi, mộ lời khó nói hế: “Đụng phải rồi”

“Vậy hì không sao” Võ Hạ Uyên dặn dò: “Sau này nhấ định phải cẩn hận chuyện đó, lần sau công y kiểm ra sức khỏe, cậu cũng đi heo đi”

Đỗ Minh hông bị Võ Hạ Uyên nói cho nổi da gà oàn hân, ghi nhớ hậ kỹ.

rên đường về sau khi quay quảng cáo xong, Võ Hạ Uyên gọi điện cho rương ấn Phong.

“Sao giọng anh nghe khàn khàn vậy?” Võ Hạ Uyên đưa ay lên nhìn đồng hồ: “Mới ngủ dậy à?”

rần Duy Hòa đang lái xe và Đỗ Minh hông ngồi ở ghế sau đồng hời nhìn về phía ‘Võ Hạ Uyên, ổng giám đốc Phong ngủ nướng ư?

“Ừ” rương ấn Phong nói với vẻ vừa hức dậy: “Sáng sớm dậy hơi choáng nên lại ngủ hêm mộ giấc. Anh bệnh rồi em cũng không ở.

nhà với anh”

‘Võ Hạ Uyên hí sâu mộ hơi, suý chú nữa đã nói “Em về ngay đây”, nhưng sau đó Đỗ Minh hông còn có hai hợp đồng show ruyền hình phải ký nữa, Võ Hạ Uyên hậ sự không hể phân hân được: “Vậy hôm nay không đến công y nữa, ối em sẽ về sớm mộ chú, được không?”

rương ấn Phong ấn hái dương: “Được.”

Cúp điện hoại xong, Võ Hạ Uyên cũng không ngẩng đầu lên: “Hai người nhìn cái gì hả?”

“ò mò” rần Duy Hòa cười rộ lên đầy vẻ ngây ngô: “Cảm hấy rấ kỳ lạ. rong mắ chúng em, ổng giám đốc Phong là kiểu nhân vậ chân không dính bụi, giống như hần linh vậy, hế mà lại là chồng chị Uyên.”

Võ Hạ Uyên vừa định nói gì đó, rân Duy.

Hòa độ nhiên giãm chân hẳng. Nếu không cài dây an oàn, Võ Hạ Uyên cảm giác mình có hể đã bay ra ngoài rồi.

“Đệ! ìm chế mà ìm ới ận chỗ ôi rồi ư?” rần Duy Hòa hùng hùng hổ hổ, sau đó giọng nói liền cứng lại: “Khương hỉ?”

Khương hi rực iếp đi vòng sang bên cạnh, Đỗ Minh hông chậm rãi hạ cửa kính xe xuống, rầm giọng hỏi: “Khương hi, anh làm gì vậy hả?”

‘Võ Hạ Uyên hấy xương lông mày và khóe miệng Khương hi đều bầm ím.

Khương hi gắ gao nhìn chăm chăm Võ Hạ Uyên: “Chị Uyên, rấ nhanh hôi ôi sẽ xóa bỏ quan hệ với Lưu Nguyên Cường rồi, chị cần ôi không?”

Võ Hạ Uyên híp mắ, hấp giọng hỏi: “Lưu Nguyên Cường đánh cậu à?”

Khương hi quay đầu đi không nói gì, khóe mắ phiếm hồng, ý ứ đã quá rõ ràng.

Võ Hạ Uyên im lặng mộ hồi: “Nếu ôi không cần cậu, cậu định làm gì?”

“Chẳng làm gì cả” Giọng điệu của Khương hi nghe có vẻ rấ bình ĩnh, nhưng sự uyệ vọng rong đáy mắ đã sắp ràn ra: “Giải nghệ hôi”

Bỏ đi gai nhọn đầy mình cùng sự châm chọc khiêu khích, Võ Hạ Uyên cảm hấy Khương hỉ rong rắng lạ hường.

“Cậu quay về công y chờ in của ôi đi” Võ Hạ Uyên mở miệng.

Khương hi ngẩng đầu lên.

“Chuyện này ôi phải bàn bạc với ổng giám đốc rạch mộ chú.” Võ Hạ Uyên nói ừng iếng mộ: “Khương hị, ôi đã nói ừ sớm ồi, cậu không có điểm gì nổi bậ cả, muốn làm nghệ sĩ dưới ay ôi hì giai đoạn rước sẽ phải chịu không í khổ cực, hậm chí có hể bị che giấu đi không cho lộ diện.”

Khương hi gậ đầu không chú do dự: “ôi làm được!”

“Được, ôi nhớ câu này của cậu rồi đó”

Xe đi xa, Khương hi vẫn còn đứng nguyên ại chỗ.

“Chị Uyên, chị… Đỗ Minh hông hơi kinh ngạc.

‘Võ Hạ Uyên nhẹ giọng cắ ngang: “Đỗ Minh hông, nếu ôi hu nhận Khương hi, cậu có khó chịu rong lòng không?”

Đỗ Minh hông nghiêm úc nghĩ mộ hồi, đáp: “Chắc chẵn là có, nhưng sẽ hiểu. Khương hỉ như vậy em quá quen rồi, có mộ khoảng hời gian em cũng cầu xin người khác mà chẳng được. Anh a có hể xông lên chặn xe, cho hấy rõ đã hậ sự cùng đường rồi.”

“rần Duy Hòa hì sao?” Võ Hạ Uyên lại hỏi.

rần Duy Hòa im lặng lái xe, vẫn không nói gì, sau khi ới bãi đỗ xe mới rầu rĩ đáp: “Vậy phải kêu hêm mấy rợ lý. Dù sao hì đã nói em giúp việc cho sếp mà.

Võ Hạ Uyên khẽ cười ra iếng.

Võ Hạ Uyên đi ìm Phạm Minh rạch, vào văn phòng nhìn mộ vòng: “Đức Minh đâu?”

Phạm Minh rạch ró nước cho Võ Hạ Uyên: “Hai mươi phú rước Phùng Bảo Đạ đến đây, đón cậu chủ nhỏ đi rồi, ôi gọi điện cho bà chủ nhưng bà chủ không nghe”

Điện hoại đã để chế độ im lặng, Võ Hạ Uyên cầm máy lên xem, có mộ in nhần ừ.

rương ấn Phong: “Đức Minh ở chỗ anh.”

Võ Hạ Uyên yên âm, bắ đầu bàn bạc với Phạm Minh rạch về chuyện của Khương hỉ.

“Bà chủ à” Phạm Minh rạch bấ đắc dĩ cười nói: “Sao cô cứ chọn mấy người không có iền đồ vậy? Kỹ huậ diễn xuấ của Đỗ cô bằng lòng cho cậu ấy mộ cơ hội để cậu ấy có hể bay xa ngàn dặm, cái này ôi hiểu. Nhưng Khương hi chẳng biế gì cả, mấy chương rình ừ vài kỳ rước hế hiện kém đến nỗi không nỡ nhìn, ôi hậ sự không đề xuấ đâu.”

“Cho nên nếu cậu ấy ới ay ôi, ôi sẽ che giấu cậu ấy đi mộ hời gian đã, đến khi độ ho của cậu ấy không còn nữa, có năng lực rồi hì lại đẩy mộ cái” Võ Hạ Uyên nói iếp.

Phạm Minh rạch ngả người về phía sau mộ cái: “Bà chủ nghĩ kỹ rồi ư2”

“hử xem đi” Sử U nhấp mộ ngụm rà.

Cô không phải hánh nhân, sẽ không nói bấ cứ ai cũng vớ về, chỉ là Khương hi vừa khéo đập hẳng rước mặ cô hôi “Vậy được, đợi Lưu Nguyên Cường đi rồi, ôi sẽ đưa Khương hi cho cô.”

“Lưu Nguyên Cường đi đâu?” Võ Hạ Uyên nhíu mày.

“Vạn hịnh” Đáy mắ Phạm Minh rạch lan ràn cảm giác lạnh như băng: “hiên hần nhỏ quá không chứa nổi anh a”

Võ Hạ Uyên đi ừ văn phòng Phạm Minh rạch ra, đụng phải Lưu Nguyên Cường. rong ay anh a cầm mộ xấp ài liệu, bên rên có bốn chữ “đơn xin ừ chức” cực lớn, cũng không biế có phải cố ý hay không Giờ đã nói rắng ra rồi, Lưu Nguyên Cường cũng lười làm ra vẻ hiền hòa. Anh a đi về phía Võ Hạ Uyên với vẻ mặ âm u, cười lạnh nói: “Cô Uyên lợi hại, giang sơn của hiên hần này để lại cho cô giày vò, ôi đi”

Đôi môi mỏng của Võ Hạ Uyên khẽ mở: “Không iên.”

Ánh mắ Lưu Nguyên Cường hung ác nham hiểm: “ôi biế cô muốn iếp nhận đồ bỏ đi Khương hi kia, nhưng nghe mộ câu của ôi đi, đồ bỏ đi chính là đồ bỏ đi, bùn nhão không rá nổi ường!”

“Đừng đổ sự oán hận của anh lên người Khương hi” Võ Hạ Uyên lạnh giọng: “ôi sẽ để anh nhìn xem, ôi có hể dẫn dắ nên mộ Khương hi như hế nào”

Ở mộ đầu khác của hành lang, Khương hi ựa bên vách ường, sau khi nghe hấy những lời này của Võ Hạ Uyên, khóe mắ liền đỏ lên nhanh chóng. Cậu a cúi đầu che mặ, cảm giác cuộc sống đen ối mênh mông vô bờ này cuối cùng đã hấy được mộ ia sáng.

Ngày Lưu Nguyên Cường rời đi, Khương hi sẽ chính hức rở hành nghệ sĩ của Võ Hạ Uyên rồi “Sao lại hu nhận mộ người nữa vậy?”

rương ấn Phong ngồi rên sô pha nhìn Võ Hạ Uyên bận rước bận sau, rong lòng ôm Đức Minh, nhíu mày hỏi.

“Giờ Đỗ Minh hông rấ huận lợi, dẫn dắ Khương hi cũng được” Võ Hạ Uyên đặ đồ ăn lên bàn.

“ại sao không dẫn dắ mộ cô gái?”

rương ấn Phong lại hỏi.

‘Võ Hạ Uyên hơi ngừng bước chân, cuối cùng cũng cảm nhận được mộ chú mùi huốc súng. Cô vội vã xoay người, chạy đến sô pha đặ Đức Minh sang mộ bên rồi ôm lấy anh: “Giận rồi à? Đây chỉ là công việc đơn giản hôi mà”

rương ấn Phong khẽ hở dài. Anh biế đây là công việc, nhưng không hích xung quanh cô có quá nhiều đàn ông
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status