Phu nhân không dễ chọc

Chương 234



Đinh Ngọc Mai sửng số: “Anh rần, anh, anh, anh đừng có đùa với em..”

“ôi rảnh rỗi nói giỡn với cô sao?” Nghĩ đến chuyện cũ mấy ngày qua nhà sản xuấ rần lại lạnh sống lưng, máu oàn hân đều chảy ngược lại, nhìn hấy Đinh Ngọc Mai gây ra nhiều chuyện như vậy liền ức giận: “Cú đi!”

Định Ngọc Mai còn hy vọng có hể dựa vào nhà sản xuấ rần làm hêm mộ vài bộ phim ruyền hình nữa, nhưng nghe vậy hì không dám làm càn nữa, cúi đầu mau chóng rời khỏi đó.

Sau khi Đỉnh Ngọc Mai rời đi, nhà sản xuấ rần nhíu mày, ai biế Võ Hạ Uyên hóa ra lại là… Nếu không phải người kia lo lắng sẽ làm người khác nghỉ ngờ, làm lỡ việc của Võ Hạ Uyên, hì có lẽ ông a cũng không hể kiếm lại cái mạng già này rồi, nhà sản xuấ rân chậm rãi cúi người, vùi mặ vào lòng bàn ay, vai khẽ run.

Mộ háng sau, Võ Hạ Uyên liền rối như ơ vò, việc quay phim của Đỗ Minh hông vừa đi vào quỹ đạo hì cô liền chạy sang bên Khương hi. hiếu niên này nhìn như mặ rời, đã ự in hơn rước rấ nhiều, bởi vì dáng người vô cùng cứng rắn mạnh mệ, uy rằng không hể nói là quá o lớn nhưng khi rú bỏ vẻ ngoài nhợ nhạ và yếu đuối hì cũng khiến hai mắ mọi người ỏa sáng. Cùng lúc đó Võ Hạ Uyên cũng vì Khương hi mà giành được mộ suấ rong chương rình ạp kỹ.

“Khi đi đừng căng hẳng, để Hàn Dũng đi cùng em” Võ Hạ Uyên căn dặn: “Cứ phá huy như hường là được, được hì ố, không được cũng không sao” Bởi vì ổ chương rình đã sắp xếp đề ài ma sói giế người rong mê cung nên khách mời cần phải vận dụng rí não mới có hể ìm được lối ra do đó cô có chú lo lắng.

***

“Chị Hạ Uyên muốn qua chỗ của anh hông sao?” Khương hi hỏi hăm.

“Ngày em ghi hình chương rình đó là đêm.

Giáng sinh” Võ Hạ Uyên rả lời: “Anh hông của em vẫn còn đang nghỉ phép, nhưng mà chị Hạ Uyên của em có việc”

Khương hi buộ miệng hỏi: “Chuyện gì?”

“Đêm giáng sinh đó!” Võ Hạ Uyên võ võ vai Khương hỉ: “Cơ hội ố cho các cặp đôi hẹn hò”

Khương hi rợn o mắ, mộ hồi lâu sau mới cười lên: “Vậy hì em chúc chị Hạ Uyên có mộ đêm Giáng sinh vui vẻ”

Quay cuồng liên ục mấy háng, uy rằng rương ấn Phong không nói ra miệng nhưng mỗi ngày rong phòng đều ràn ngập oán khí.

Hơn nữa Võ Hạ Uyên cũng không nỡ để anh mộ mình rôi qua ngày này, rong cuộc sống vợ chồng cũng cần phải có chú nghỉ hức.

rước đây chắc hẳn rần ấn Phong rấ khinh hường những chuyện như vậy, nhưng ừ khi ở với chính mình… Võ Hạ Uyên không khỏi mỉm cười, cô biế rằng rương ấn Phong rấ quan âm.

Vào đêm Giáng sinh, Võ Hạ Uyên đã ìm chuyên gia ạo mẫu để khôi phục khuôn mặ vốn có của mình. Cô nhìn mình rong gương cảm hấy nhan sắc hậ của mình hậ sự rấ xinh đẹp, cô ghé sá vào gương hêm mộ chú, huốc cải rang của chị ố có ác dụng dưỡng nhan rấ ố, mới có mấy háng hôi mà nếp nhăn quanh khóe mắ đã không còn nữa.

“Bà chủ đẹp quá” Chuyên gia ạo mẫu chân hành khen ngợi.

“Cảm ơn” Võ Hạ Uyên rời khỏi đó, sau đó cô đi hẳng đến mộ hẩm mỹ viện ở rung âm hành phố, vì lạnh nên cô quấn mộ chiếc áo.

khoác màu xám nhạ dài đến mắ cá chân, hoạ nhìn rấ rườm rà nhưng vẫn không giấu được khí chấ rầm ổn lạnh lùng, gương mặ đẹp uyệ mỹ rấ hu hú ánh nhìn của người qua đường, khiến họ không nhịn được mà cứ quay lại nhìn.

Không lâu sau đó hì rần Anh hư đi ừ rên lầu xuống, cô ấy cũng ở đây để chuẩn bị cho đêm Giáng sinh, dự định sẽ có mộ đêm khó quên với Võ Đức Duy.

rần Anh hư kín đáo nhé mộ cái hộp cho Võ Hạ Uyên, che mặ nói: “Đều là những hứ mà cậu muốn, mặ nạ rên mặ ớ còn chưa khô, nên ớ đi lên rước đây”

Võ Hạ Uyên cười: “Đi đi”

‘Võ Hạ Uyên lại gọi mộ chiếc xe rồi đi đến địa điểm cuối cùng.

Đây là mộ khách sạn ình yêu rấ đắ iền, ối nay ấ cả các bữa ăn đều là số chẵn. âng 1 và ầng 2 chiêu đãi khách, còn các phòng ở ầng 3 là các phòng đặc biệ. Võ Hạ Uyên chủ yếu là yêu hích không gian của nó, xung quanh đều là hảm hực vậ xanh ươi, nhiệ độ má mẻ, hương hoa hoang hoảng.

rần ấn Phong ngồi ở ghế sau xe nhắm mắ nghỉ ngơi, mộ lúc sau mới cau mày, lấy điện hoại di động ra bấm gọi cho Võ Hạ Uyên, nhưng bên kia vẫn ắ máy, người đàn ông có chú cáu kỉnh ném di động sang mộ bên, nặng nề hở ra mộ hơi.

: Phùng Bảo Đạ hấy hế hì bắ đầu sợ hãi, lo lắng khi rương ấn Phong buồn bực sẽ hay đổi ý định không đi nữa. Không, không, không, ổng giám đốc Lệ luôn là người có đạo đức nghề nghiệp, đã nói hẹn với khách hàng hì nhấ định sẽ đi, mà khách hàng đó chính là bà chủ, chỉ là ổng giám đốc Lệ không hề hay biế mà hôi.

“ổng giám đốc Lệ, chúng a đến rồi”

Phùng Bảo Đạ xuống xe, mở cửa ra.

rương ấn Phong liếc biển hiệu của khách sạn qua cửa số, ánh mắ rầm xuống : “Khách hàng là phụ nữ sao?”

Phùng Bảo Đạ cẩn hận rả lời: “Dạ”

“Vê nhà hôi” rương ấn Phong không có ý định xuống xe: “Hẹn ở mộ nơi như hế này, có ý định gì còn muốn ôi ự vạch rần sao?

Phùng Bảo Đạ, cậu làm việc ngày càng không đáng in cậy rồi”

Phùng Bảo Đạ gấp đến độ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cuối cùng nhẹ giọng nói: “ổng giám đốc Lệ, sao anh không đi xem mộ chú đi?”

Ánh mắ lạnh lẽo của rương ấn Phong độ nhiên bản ới.

Sống lưng của Phùng Bảo Đạ cứng ngắc, hiếu chú đã nói ra hế sự hậ nhưng cuối cùng vẫn cố cắn răng nhịn xuống: “ổng giám đốc Lệ, ôi là âm phúc của anh, ôi sẽ không làm những chuyện có hại cho anh dâu, anh đi xem mộ chú đi, nhấ định sẽ không làm anh hấ vọng”

rương ấn Phong nhướng mày nhìn Phùng Bảo Đạ, đôi chân hon dài bước ra khỏi xe, dáng người mạnh mẽ hẳng áp, anh cài cúc áo rước ngực nói: “Phùng Bảo Đạ, cậu hậ giỏi”

Phùng Bảo Đạ khổ không hể : giám đốc Lệ nói gì vậy”

Khách sạn ình yêu, Phùng Bảo Đạ lại nhấ quyế muốn anh đi vào mộ mình, điện hoại của Võ Hạ Uyên hì không gọi được, đây là mộ kế hoạch có răm ngàn sơ hở, ngoài mặ rương ấn Phong không nhìn ra cái gì, nhưng im lại đập “hình hịch” mang heo nhiệ độ hiêu đố lồng ngực.

“âng mộ, bàn số 991” Phùng Bảo Đạ vui vẻ nói.

Bàn 99… rương ấn Phong chậm rãi nhếch khóe miệng, đúng là cô vợ ngốc ống nghếch của anh mà.

Lúc đó, Võ Hạ Uyên cởi chiếc áo khoác rộng hùng hình ra, để lộ chiếc váy ngắn màu đỏ bên rong, phong cách cực kỳ đơn giản nhưng lại xinh đẹp không gì sánh được.

Lúc rương ấn Phong đi đến bàn 99 hì không hấy bóng dáng Võ Hạ Uyên, định quay lại hì hai mắ đã bị che mấ, có lẽ vừa rồi cô đã rốn sau ấm bình phong.

“Đoán xem ôi là ai?” Võ Hạ Uyên véo cổ họng hỏi.

“Cô gái xinh đẹp nào đây?” rương ấn Phong bắ lấy cánh ay của Võ Hạ Uyên đặ lên môi hôn: “Hơi hở của em quả hậ làm anh say mê”

rong iểu huyế cũng đã không còn viế những nói quê mùa kiểu này nữa rồi, nhưng mà những lời này được nói ra ừ rong miệng của rương ấn Phong lại giống như đang ngâm hơ, rấ hữu dụng với Võ Hạ Uyên “Anh biế là em rồi hả?” Võ Hạ Uyên xoay người nhào vào rong vòng ay của rương ấn Phong, ngẩng đầu nhìn hẳn.

“hậ đẹp..” Đôi mắ của rương ấn Phong sâu hẳm, anh vuố ve mái óc của người phụ nữ: “Đây là bấ ngờ của em sao?”

Võ Hạ Uyên cười ranh mãnh: “hậ ra em chỉ muốn hẹn hò đơn giản với anh hôi, bởi vì rương ấn Phong nhà em không hiếu hứ gì nên em cũng không nghĩ ra được cái gì để ặng anh”

“ặng cho anh mộ cái khuy m: rương ấn Phong lắc lắc cổ ay: cái này đã bị mài mòn rồi”

“Không hành vấn đề!” Võ Hạ Uyên bảo người phục vụ dọn hức ăn lên.

“Đây là lần đầu iên em đến đây nên cũng không biế mùi vị của nó như hế nào, nếu anh không hích hì ăn í hôi, ối về em làm bữa ối cho anh” Võ Hạ Uyên đặ món ăn yêu hích của người đàn ông rước mặ.

“Đêm nay ăn bữa này là đủ no rồi” rương ấn Phong cắ hị bò ra hành những miếng nhỏ vừa ăn sau đó giao cho Võ Hạ Uyên, chỉ cần là những hứ người phụ nữ này làm anh đều vô cùng yêu hích.

iếng đàn cello rong nhà hàng độ nhiên chuyển hành iếng chuông leng keng, Võ Hạ Uyên vô hức nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó hơi sững sờ: “ấn Phong…”

“Hừm “uyế rơi rồi”

Võ Hạ Uyên vẫn đặ mộ phòng rên lầu 3, nhìn hấy dáng vẻ muốn nói lại hôi của cô, rương ấn Phong biế cô chắc chắn vẫn còn có “bấ ngờ” khác nhưng cô không nói hì anh cũng sẽ không hỏi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status