Phu nhân không dễ chọc

Chương 263



Đỗ Minh hông mấp máy hai má, độ nhiên ném hạ iêu rong ay ra rồi đứng lên Võ Hạ Uyên muốn kéo Đỗ Minh hông lại, “Này?”

Đỗ Minh hông hấ ay Võ Hạ Uyên ra, đi hẳng đến chỗ rịnh Hoài Lan, đôi mắ đen của anh nhìn chăm chăm vào cô a.

rịnh Hoài Lan có chú bực bội: “Làm sao?

“Mọi người được ụ họp với nhau là duyên phận” Đỗ Minh hông rầm giọng nói, “Mọi người không iện nói cô, ôi cậy mình nhiều uổi, nói cho cô mộ chú.”

Địa vị của rịnh Hoài Lan so với Đỗ Minh hông khác mộ rời mộ vực, lúc này bị Đỗ Minh hông nổi giận như vậy, rịnh Hoài Lan độ nhiên có chú hối hận, hái độ nghiêm chỉnh hơn rấ nhiều/Đế ảnh Đỗ anh nói”

“Mấy người chúng ôi đâu có làm gì có lỗi với cô đâu, đúng chứ?”Đỗ Minh hông nói iếp:’Ra ngoài ìm việc cô là người đầu iên ngại mệ, ngại nóng, không đồng ý, chúng ôi không nói gì cô, chị Uyên nấy cơm, mỗi ngày đều bận đến mức như hế nào rồi? Chỉ có mộ răm nghìn iền cơm cô cũng không đồng ý đưa, cho nên cô nói cho ôi biế xem, cô đang ầm ï cái gì vậy?”

rịnh Hoài Lan ự biế đuối lý, nhưng cái ôi quá lớn, không đồng ý cúi đầu, bị Đỗ Minh hông nói như vậy liền khóc, lau nước mắ hấp giọng nói:” Nhưng ôi chính là cảm hấy các người đang xa lánh ôi đấy chứ”

***

“Chúng ôi xa lánh cô?”Lâm Hàm Khúc không nhịn được mà nói chen vào/Làm người nói hì phải có lương âm!”

Chung Sở Kiều cùng với Kiều Nhậ Linh không quen nói chuyện nhiều với người ngoài, nhưng rên mặ viế rõ chữ bấ mãn rịnh Hoài Lan vừa nhìn đã bị mộ đám người nhắm vào, ức giận đến mức ừ rên sô pha nhảy dựng lên?

Được lắm! Các người chính là bàn bạc kỹ rồi muốn nhắm đến ôi, đúng không? Có phải là ôi rú lui rồi các người mới hài lòng đúng không?”

‘Võ Hạ Uyên lạnh lùng; “Câu này đi nói với ổ chương rình, còn phải hương lượng với người đại diện của cô nữa, hé với chúng ôi cũng vô dụng”

rịnh Hoài Lan ức đến hấ bàn, ức giận hậm hực đi lên lầu Kiều Nhậ Linh chưa ừng hấy rận chiến này, cũng chưa ừng hấy qua mộ người phụ nữ khó chơi như vậy, hấp giọng hỏi Võ Hạ Uyên: “Chị Uyên, iếp heo em nên làm gì?”

“Nên làm gì hì làm cái đó.” Võ Hạ Uyên cười nhạo, “rong số mọi người muốn ảnh đế có ảnh đế, ai không phải nhân vậ đang ho đâu? Đến cả ngôi sao mới rong giới âm nhạc cũng có, còn sợ mộ sreamer như cô a sao.”

Không cần hể diện gì cả, còn có cách nào nữa? Chúng a làm ố việc của mình, ép buộc rồi… “Võ Hạ Uyên kiểm ra xung quanh:” Chị bảo ân Minh mua lại phần mềm cô a đang làm sreamer rên đó rồi,”

ấ cả mọi người: ‘…

ổ đạo diễn: “..”

Quên mấ người này mới chính là người đứng rên người, bà chủ được ruyền hông yêu hương hế mực này, như vậy cũng quá là hiền lành dễ gần rồi, lại khiến cô a quên mấ cô mới chính là người không dễ đụng vào nhấ ở đây.

Nghĩ đến đây, càng cảm hấy rịnh Hoài Lan lập dị, Võ Hạ Uyên không hề có bệnh công chúa như vậy đâu? Mộ chú cũng không có, còn rịnh Hoài Lan, hì mộ đống bệnh!

Lại là mộ ngày bận rộn, mọi người rở về phòng sau chín giờ ối, Kiều Nhậ Linh đặc biệ nói với Võ Hạ Uyên rước khi đi ngủ răng ngày mai phải đưa cậu đi cùng.

Dù không biế nấu ăn nhưng cậu ấy có hể giúp bán đồ.

Võ Hạ Uyên nhanh chóng ắm rửa sạch sẽ, sau đó gọi video cho rương ấn Phong.

Bây giờ ở rung Quốc là buổi rưa, rương ấn Phong đang ở rong phòng làm việc. Nên là khung cửa sổ kính rong suố ừ rần đến sàn quen huộc. Người đàn ông mặc ves hậ lịch lãm và đẹp rai.

Không chê vào đâu được.

“Em chuẩn bị đi ngủ chưa?” rương ấn Phong hỏi.

“Ừm” Võ Hạ Uyên liếc nhìn rên bàn, “Ăn cơm rưa chưa?

rương ấn Phong iện ay cầm hộp cơm đưa ra rước mặ, “Phùng Bảo Đạ, mộ món mặ, mộ món chay, anh đều ăn hế rồi.”

“Chồng em hậ uyệ vời!” Võ Hạ Uyên nói, hôn máy ảnh.

rương ấn Phong vui mừng khi nhìn hấy.

‘Võ Hạ Uyên, anh uống mộ ngụm nước, hản cốc ở rên nhiên hỏi: “Mọi việc diễn ra ố đẹp với ổ chương rình chứ? Có gây chuyện với em không? “

“Cũng được”

rương ấn Phong cau mày: “Vậy chính là có, là ai?”

“Chỉ là mộ sreamer nhỏ bé” Võ Hạ Uyên không muốn nói hêm, “Quá ngu ngốc, lười để ý đến, đúng rồi, Đức Minh đâu?

“Ở chỗ cô” rương ấn Phong nói xong, lại gần máy quay, giọng nói khàn khàn: “Có nhớ anh không?

Võ Hạ Uyên hành hậ, “Có, vô cùng nhớ.”

“ố ~” Âm cuối rương ấn Phong kéo.

hậ dài, Võ Hạ Uyên nghe hấy mà nửa người liền ê dại đi, “Đúng rồi, ư liệu liên quan đến nhà họ Phỉ anh đã gửi đến mail của em rồi”

“Phùng Bảo Đạ ra ra rồi sao?”

“Những người đó chúng a không hể liên lạc được nhưng không có nghĩ là bọn họ có hể rốn kỹ đến không hể ìm hấy được”

rương ấn Phong chế nhạo.

“Được” Võ Hạ Uyên ngáp mộ cái, “Ngày mai em phải dậy sớm, không nói nữa. Chúc ông xã ngủ ngon”

rương ấn Phong: “Chờ đã”

“Hử “Bà xã bây giờ không có ở nhà, mộ mình anh buổi ối cũng không ngủ được” rương ấn Phong ý ứ không rõ ràng, rong mắ vô cùng sâu hẳm.

‘Võ Hạ Uyên đỏ mặ, “Vậy anh nói phải làm sao?”

“rước khi ngủ anh sẽ gọi điện cho em, lúc đó chắc em cũng ỉnh rồi.”

“Được.”

Nhịp sống của hị rấn nhỏ không nhanh lắm, mọi người ăn sáng ừ 7h30 đến 8h. Võ Hạ Uyên làm món bánh rau đơn giản nhấ, mỳ đã chuẩn bị xong, cô đặ báo hức lúc năm rưỡi sáng.

Võ Hạ Uyên ỉnh dậy ắm rửa mộ hồi, sau đó có điện hoại gọi đến.

Võ Hạ Uyên vừa ỉnh ngủ giọng nói hơi khàn, “Có cần em dỗ anh không anh rương?”

rương ấn Phong bên đó dừng lại mộ lúc, “Hạ Uyên, ùy ý nói cái gì đó dễ nghe đi”

Giọng nói của người đàn ông rõ ràng là đang kìm nén ham muốn Võ Hạ Uyên lập ức hiểu được rương ấn Phong đang làm gì, ‘Anh … sao anh lại làm hế này?”

“Nói đi” ổng giám đốc rương lời nói ám muội.

Mười phú sau, Võ Hạ Uyên ừ rong phòng ngủ khuôn mặ ửng hồng, buộc óc đi vào phòng bếp, iếng han nhẹ của rương ấn Phong vẫn vang lên bên ai, Võ Hạ Uyên không cầm chắc, cái chậu đập xuống nền nhà phá ra mộ iếp “bụp”.

6h50, Võ Hạ Uyên gõ cửa phòng Kiều Nhậ Linh, cậu nhóc vẫn còn ngủ say, dụi mắ muốn mở cửa, mơ hồ nói.

“Chị Uyên, đợi mộ chú, em rửa mặ mộ chú” Căn phòng của cậu cũng hiện lên rong mắ Võ Hạ Uyên, rấ rẻ con, chung quanh có.

rấ nhiều đồ vậ nhỏ, hậm chí còn mộ con rối đen chân dài được đặ rên giường.

Kiều Nhậ Linh sau khi rửa mặ xong hì đi ra, hấy Võ Hạ Uyên đang nhìn chằm chăm vào con rối, có chú xấu hổ: “Đó là khi mẹ em đi du lịch nước ngoài, đã mua mộ con rối bình an cho em, rấ có ý nghĩa, cho nên vẫn hường mang heo bên mình”

‘Võ Hạ Uyên nhận xé ừ rong đáy lòng của mình:”Rấ đáng yêu”

Đợi hai người bọn họ xuống lầu sau đó mới phá hiện Đỗ Minh hông cũng ở đó, Kiều Nhậ Linh vì mộ xiên hị nướng của Đỗ Minh hông đã bị mua chuộc hoàn oàn, bước lên khoác lấy cánh ay của Đỗ Minh hông:”Anh hông!”

“Ừm’Đỗ Minh hông cười nói:”Hiếm hấy em lại xem rọng như vậy”

‘Võ Hạ Uyên để lại đồ ăn sáng cho những người khác muốn ăn, sau đó chia cho Đỗ Minh hông và Kiều Nhậ Linh mỗi người mộ phần, sau đó đẩy xe đi bán đồ ăn sáng.

“Chị Uyên, sao chị không ăn?” Kiều Nhậ Linh ở nhà vô cùng được cưng chiều rấ í nói, nhưng bây giờ cũng đã hòa nhập với bọn họ, rấ vô ư.

“Chị ăn rồi mới gọi em” Võ Hạ Uyên nói iếp, đến ngã ư liên bắ đầu lấy ra sữa đậu nành nóng cùng bánh rau ra Người đầu iên ghé hăm là mộ người Pháp, lần đầu iên nhìn hấy món bánh rung Quốc, anh a ò mò mua mộ chiếc và hế lời khen ngợi.

Với sự khởi đầu này, về sau việc bán hàng lại càng suôn sẻ, hức ăn và món ăn do Võ Hạ Uyên làm ra đều có mùi hơm, hời gian buổi sáng chính là để bổ sung sinh lực, ngửi hấy mùi vị này không mua chính là có lỗi với bản hân.

Võ Hạ Uyên nhường vị rí cho Kiều Nhậ Linh, “Em cố gắng phối hợp với anh hông của em hử xem”

Kiều Nhậ Linh rấ cao hứng: “Vâng chị Uyên”

hấy bọn bán cũng khá ố, Võ Hạ Uyên liền mở máy ra kiểm ra email, đứng ở mộ bên xem ừng rang ừng rang mộ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status