Phu nhân không dễ chọc

Chương 264



Nhà họ Phi đã làm những gì rước đây cô cũng có hiểu biế, còn báo cáo điều ra của Phùng Bảo Đậ lại càng chỉ iế hơn, hận không hể đào cả ám đời đối phương lên để làm cho rõ ràng, Võ Hạ Uyên xem hế ấ cả, không có gì đặc biệ, độ nhiên, ánh mắ của cô chăm chú rên người mộ người.

Hạ Nam rung, cháu rai của Hạ Sam, năm nay hai mươi ba uổi, là mộ người mới nổi lên rong ngành giải rí nước Nga.

‘Võ Hạ Uyên ánh mắ ối sầm lại, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, người mới nổi Sao…

Đỗ Minh hông qua đầu lại nhìn về phía Võ Hạ Uyên, đang định nói gì đó, nhưng lời nói đến bên miệng bởi vì nụ cười của Võ Hạ Uyên lại độ nhiên quên hế sạch, chị Uyên dường như có chỗ nào khác lạ ‘Võ Hạ Uyên đã gửi email cho Phạm Minh rạch, hỏi liệu anh a có hể liên hệ với giới ruyền hông địa phương, để hêm mộ người khác vào không.

rong vòng bốn mươi phú, 80 bữa sáng mà Võ Hạ Uyên làm đã bán sạch sẽ, mộ phần 25k, ổng cộng là 2 riệu.

Kiều Nhậ Linh ôm lấy ví iền cười oe oé, không ngậm được miệng “Chị Uyên, mộ buổi sáng đã bán được 2 riệu rồi!”

***

“iên sẽ giao cho em giữ”Võ Hạ Uyên iện hế nị p, cũng coi như hỏa mãn cảm giác hành ựu của Kiều Nhậ Linh, “Sau này em cùng với anh hông của mình đi bán đồ ăn sáng có được không?”

“Ừm ừm!” Kiều Nhậ Linh nóng lòng muốn ìm việc, “Vậy buổi chiều em sẽ ìm việc khác”

“Không được!” Võ Hạ Uyên và Đỗ Minh hông đồng hanh.

Kiều Nhậ Linh sửng số: “ại sao?”

“Không phải là chị Uyên đả kích em, em chưa ừng làm việc nhà bao giờ, không biế nấu cơm, rong cuộc sống cần phải có người chăm sóc, hực chấ chỉ có quay phimVõ Hạ Uyên nhẹ giọng nói:” Vậy hì đừng làm khó bản hân. Chỉ là mộ iế mục mà hôi. Không phải sau khi học xong sẽ nâng cao được kỹ năng diễn xuấ. Sau này, buổi sáng em sẽ bán đồ ăn sáng, buổi chiều rao đổi kỹ năng diễn xuấ với anh hông, đồ ăn sáng ngoài iền nguyên liệu ra, còn lại 1 riệu 4, em giữ cho ố, iền huê nhà của chúng a rấ nhanh có hể kiếm ra được rồi”

‘Võ Hạ Uyên không nói sai chú nào về Kiều Nhậ Linh, vừa mới ra ngoài mộ buổi chiều có hể làm ay bị hương rồi, hực sự xảy ra chuyện gì hì phải làm sao?

Kiều Nhậ Linh khị mũi, cảm hấy Võ Hạ Uyên nói gì rấ có lý, không có phủ nhận giá rị của cậu ấy, mà còn rà hình muốn nói cậu ấy biế diễn xuấ nữa, Kiều Nhậ Linh cười rộm, vậy cũng được, bình hường hì giúp chị Uyên làm chú chuyện gì đó cũng được.

Khi rở về nhà rọ, mọi người đều đã hức giấc, nhìn chiếc xe rống rỗng, Lâm Hàm Khúc ôm Chung Sở Kiều mà hé lên.

“Buổi chiều, Sở Kiều cùng với Hàm Khúc sẽ cùng chị đi bán xà phòng và dầu hơm” Võ Hạ Uyên vừa kiểm ra ay Kiều Nhậ Linh vừa nói, “Làm xong sẽ đi mua mộ chú hoa ươi, chị dạy mấy em cách làm, còn có, con gái í nhiều cũng phải học cách nấu cơm, không vì ai cả, í nhấ là lúc đói có hể chiều heo ý của bản hân.”

Chung Sở Kiều và Lâm Hàm Khúc nóng lòng muốn học việc ngay. Không ngờ những hứ mà rước đây mình không coi rọng bây giờ lại có ác dụng đến vậy, nhìn Võ Hạ Uyên giống như hần iên rong mơ cái gì cũng có hể làm được, quả hực là sùng bái đến nổ ung rồi ay của Kiều Nhậ Linh hồi phục rấ ố, chỉ có ngón cái là hơi sưng.

Kiều Nhậ Linh hở dài: “Chị Uyên, chị quả hậ chính là iên nữ!”

rịnh Hoài Lan đứng rên ầng hai với vẻ mặ u ám, đầu ngón ay đập lên lan can sau đó ái mặ vì dùng lực quá mạnh, cô a nghĩ đi nghĩ lại rên người mình và người đại diện chỉ còn lại riệu mấy, rố cuộc cũng phải mở miệng nói: “Chú nữa đi 100k cho Võ Hạ Uyên.”

Người đại diện hở phào nhẹ nhõm: “Được” Vốn dĩ là, chẳng phải kim cương cũng chẳng phải là bảo vậ gì, cũng không biế phải kiêu ngạo như hế làm gì Nhìn hấy người đại diện của rịnh Hoài Lan, Võ Hạ Uyên liền cười: “Sao vậy?”

Người đại diện nóng bừng cả mặ, ại sao ình iế ự vả vào mặ như hế này rịnh Hoài Lan không ự mình đến làm? Gô a miễn cưỡng nở mộ nụ cười:” Cái đó, ý của Hoài Lan là, mọi người đều ở cùng mộ chúng ôi cũng ham gia”

Vừa nói vừa đem iền đưa cho ‘Võ Hạ Uyên đang đứng bên cạnh không nói gì, bởi vì bản hân người đại diện cũng cảm hấy vô cùng ngượng ngùng, Võ Hạ Uyên chưa bao giờ ính oán mộ chú gì cả, khoan hồng đại lượng nhận iền.

Khá ố, nhưng nói rõ rước, món ăn của ngày nào sẽ điều chỉnh dựa heo số iền mà chúng ôi kiếm được, không hể nào làm hài lòng khẩu vị của ấ cả mọi người.”

Người đại diện vội vàng không ngừng gậ đầu:”hế này là được rồi!”

Đạo diễn nhìn hấy vậy im đập “hình hịch’không ngừng, nói nhỏ với phía sản xuấ ở bên cạnh:” Không hổ là người phụ nữ xuấ hân ừ gia đình danh giá, phẩm chấ này…”

Người sản xuấ cũng vô cùng án hành Buổi chiều ba người phụ nữ đi bán xà phòng, Chung Sở Kiều heo hói quen bước đi uyển chuyển động lòng người, rên người mặc mộ chiếc váy rắng uyền, vô cùng hấp dẫn.

‘Võ Hạ Uyên nhìn người đi qua, hở dài mộ hơi,hứ này không bán được lâu dài.”

Lâm Hàm Khúc:”ại sao?”

Chung Sở Kiều nghĩ ngợi mộ chú: hứ này không giống với bữa sáng, có hể dùng rấ lâu.

Lâm Hàm Khúc cười nói:’Vậy không sao, chúng a có hể ngồi xe bus đi mộ nơi xa hơn”

“Rấ ố’Võ Hạ Uyên rêu bọn họ:” Bắ đầu có đầu óc kinh doanh rồi đấy”

“Ây ya chị Uyên “Lâm Hàm Khúc ngồi xuống bên cạnh Võ Hạ Uyên/Chị biế làm nhiều hứ như vậy, đây đều là những bài học bắ buộc của phu nhân con nhà giàu sao?”

Võ Hạ Uyên nháy mắ mấy cái/Không có đâu…”

“Không hể nào.”

Võ Hạ Uyên giải hích: “Chỉ cần có hứng hú hì cố gắng hử làm, sau đó sẽ ừ ừ có kế quả”

“Chị Uyên khiêm ốn rồi” Lâm Hàm Khúc líu lưỡi, “rước đây em nghĩ bản hân cũng khá là lợi hại, mãi cho đến bây giờ mới được nhìn hấy hần iên hực sự”

“Được rồi” Võ Hạ Uyên cười, “Mấy ngày nay mấy người đã hối phồng ôi lên đến chín ầng mây chưa?”

Năm giờ chiều, Phạm Minh rạch gọi điện ới.

“Hai người rông hàng, chị đi nghe điện hoại” Võ Hạ Uyên dặn dò “Phạm Minh rạch?” Võ Hạ Uyên đứng xa hơn mộ chú.

“Bà chủ, cô nghĩ gì hế, còn muốn cho hêm người vào?”

“Không được sao?”

“Được hì được, nhưng giá cả sẽ cao hơn.

Không nói về phương diện iền bạc, hì nói về bên ruyền hông đều đã hông cáo hế rồi.”

Phạm Minh rạch giải hích, “Lại cho hêm mộ người sợ rằng khán giả sẽ không án dương”

‘Võ Hạ Uyên gậ gậ đầu, cái này có lý.

Cô nhìn chảm chäm vào òa nhà màu đỏ rong góc mộ chú, né mặ dần hay đổi, “Phạm Minh rạch, nếu mộ khách mời rú lui, hì hêm mộ người nữa vào sẽ không có vấn đề gì chứ? “

Phạm Minh rạch sửng số: “Khách mời lần này về cơ bản là rước mắ có yêu cầu vô cùng cao, Phạm Minh rạch, anh liên hệ với ê-kíp chương rình, liên ục đưa ra những vài đoạn cu nhỏ:Võ Hạ Uyên hấp giọng: “Cố gắng kéo hêm hậ nhiều kỳ vọng của khán giả.” “

“OK, cái này là sở rường của ôi” Phạm Minh rạch rả lời, nhưng vẫn còn phân vân, “Bà chủ, cô muốn để ai rú lui?”

“Anh xem đoạn biên ập xong sẽ hiểu hôi”

‘Võ Hạ Uyên đang nói, liền nghe hấy iếng Lâm Hàm Khúc hé lên, “Buông ra!”

“ôi bên này có chuyện xảy ra, ôi cúp máy rước” Võ Hạ Uyên cúp điện hoại, quay người lại, liền hấy hai người đàn ông đang lôi kéo Chung Sở Kiều đi, đến hợ quay phim cũng bị doạ, vừa vác máy vừa ranh luận với nhau nhưng hai người kia xua ay hô lỗ ỏ ý không hiểu.

Võ Hạ Uyên vội vàng iến lên buộc mộ người đàn ông đã năm chặ Chung Sở Kiều phải buông ra, vẻ mặ lạnh lùng, “Xin các anh hãy ôn rọng người khác mộ chú.

Mộ người đàn ông khác ngây người nhìn Võ Hạ Uyên, sau đó rong mắ hiện lên vẻ ham lam.

“Chị Uyên … Chung Sở Kiều sợ hãi úm lấy góc áo của Võ Hạ Uyên.

iếp đó, Võ Hạ Uyên cố gắng giao iếp với nhau bằng iếng Anh và iếng địa phương, nhưng họ vẫn xua ay, hơn nữa còn bắ đầu động ay động chân với Võ Hạ Uyên.

Võ Hạ Uyên nhìn hai người ánh mắ lóe lên nhưng vẫn cố gắng giả vờ bình ĩnh, biế rằng bọn họ nghe hiểu, chỉ là giả vờ.

“Cú” Võ Hạ Uyên chửi mộ iếng.

Đối phương không những không sợ hãi mà ngược lại còn mỉm cười muốn iến hêm mộ bước.

Võ Hạ Uyên không hể chịu đựng được nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status