Phu nhân không dễ chọc

Chương 276



rực giác luôn mách bảo mộ cách chính xác, bọn họ cũng đều biế, khớp xương của Đàm hu Linh bị nghiến đến rắng bệch.

rên bàn ăn, mộ người rong cuộc khác là rịnh Hân với vẻ mặ cực kỳ khó đoán, cô a lén lú quan sá Đàm hu Linh, nhịn cười đến nỗi sắp bị nội hương.

Cô a không giống Đàm hu Linh, hoặc nói, là cô a không giống với nhiều phụ nữ khác. rải nghiệm hời hơ ấu đã khiến rịnh Hân hấy được ầm quan rọng của iền bạc. Vì vậy, cô a chỉ hích iền. Cho dù mộ người đàn ông có yêu cô a đến ận xương ủy, nếu đem so với iền cũng sẽ rở nên không đáng nhắc.

Nếu như rương ấn Phong không có mộ khuôn mặ ưa nhìn hì lúc rước rịnh Hân cũng đã không ăn nói nhã nhặn để bắ chuyện.

Nhưng dù vậy, rịnh Hân cũng phải hừa nhận rằng cô đã nhìn hấy mộ hứ rấ hậ’ rên người của rương ấn Phong và Võ Hạ Uyên, cũng chính vì vậy mà ình cảm của Đàm hu Linh bỗng rở nên có vẻ vô cùng buồn cười.

Không bao lâu, ổ đạo diễn đã mang danh hiếp đến, đây là nhiệm vụ của khách mời hôm nay. rước iên, phải ìm đến công y quảng cáo Lâm Lan, sau đó, cho dù ai đi hử vai quảng cáo, nếu như qua mắ được nhà hiế kế quảng cáo hì có hể nhận được iền hưởng là mười bảy riệu năm răm nghìn đồng.

Chu Nguyên nhận lấy phiếu nhiệm vụ, không nề hà chú nào: “ấ cả mọi người đều ở làm ngành giải rí, chẳng phải là rấ đơn giản sao?

***

Những người khác uy không nói nhưng vẻ mặ đều hản nhiên, sở rường của bọn họ chính là quay quảng cáo, loại người như Đỗ Minh hông, Đàm hu Linh mà nhận làm quảng cáo hì lại càng dễ như chơi “Không đơn giản” Hoàng An bỗng nhiên nói: “rên này viế rằng chúng a cần ìm nhà hiế kế quảng cáo ên là Đạ Minh Khuê. Nếu hực sự là anh a hì hậ là hỏng bé”

Chung Sở Kiều khẽ cau mày: “Nếu Hoàng An nói vậy hì ôi nhớ ra rồi, Đạ Minh Khuê chính là ngôi sao lớn rong ngành hiế kế quảng cáo. Bấ kỳ quảng cáo nào do anh a hiế kế đều có hế húc đấy mộ nửa doanh số bán sản phẩm, nhưng anh a có biệ hiệu là ma quỷ”

Đỗ Minh hông hỏi: “ại sao?”

Hoàng An vẻ mặ chua xó: “Bởi vì rong mắ anh a, chỉ có vừa mắ hay không vừa mắ. Ngay cả mộ số siêu sao quốc ế cũng bị anh a mắng đến hương ích đầy mình. ính ình nóng nảy, có hể mắng người là đồ vô dụng ngay ại chỗ làm vi Mọi người hơi căng hẳng.

Võ Hạ Uyên hỏi rương ấn Phong : “Anh đi không?

“Hiếm có dịp mới được ở bên cạnh em”

rương ấn Phong cười nói.

Dù họ chỉ nói hai câu nhưng vẫn rực iếp bị máy quay bắ lấy.

Khán giả rước màn hình bắ đầu “Ồ”

“ôi đã chuẩn bị sẵn sàng để ăn cơm chó”

“Mỗi người mộ bá, không được dùng haul”

Nga là mộ đấ nước có nhiều hành phần dân cư, Võ Hạ Uyên vốn rấ giỏi, lại hêm rương ấn Phong hì không gì sánh nổi. Dưới sự lãnh đạo của hai người này, mọi người không ngờ lại ìm được công y Lâm Lan rấ dễ dàng. Mọi người nhẩm ính, hai vợ chồng này kế hợp với nhau hì phải dùng ấ cả đến sáu hứ iếng.

“Bà chủ rương không lừa ôi, sở dĩ cô bé Lọ Lem có hể ở bên cạnh hoàng ử là vì cô ấy rấ ưu ú.”

“iếng Pháp của bà chủ rương quá chuẩn”

“A! ổng giám đốc rương nói chuyện rấ hay!”

Người phụ rách đã đến rấ nhanh, nhìn hấy họ hì sửng số mộ chú, có lẽ cũng không ngờ là nhanh đến vậy. rước đây cũng ừng có chuyện giống như hế, nhưng những nghệ sĩ đó chỉ có hể nói mộ hai ngoại ngữ là cùng, hường hì họ sẽ bị mọi người ừ khắp các quốc gia rên đường đánh bại.

“Lá nữa, mọi người nên cẩn hận mộ chú” Người phụ rách nói với giọng điệu lo.

lắng: “Hôm nay Đạ Minh Khuê đụng chú đã giận, những người ôi đưa ới đây đều bị đuổi cổ ra ngoài, không có ngoại lệ”

Mấy người vừa ra khỏi cửa nói chuyện, vẻ mặ u ám, Võ Hạ Uyên dừng chân lại, nhận ra đó là Hạ Quang Bảo.

Hạ Quang Bảo iến hân không ệ ở nước Nga, nhưng dường như cũng gặp rắc rở sao?

“ôi nói rồi, ôi muốn mộ mỹ nhân! Mỹ nhân, các người hiểu không! Các người mang đến mỹ nhân sao? Cái đó gọi là bình hoa!”

“Các người nhìn nụ cười kia đi, rời ạ, cô a vừa hử hai hai vạch hay sao?”

“uy đây là quảng cáo nước hoa nhưng chúng a cũng cần phải đẹp. Cậu nghĩ xem cái mặ đầy mụn này có hể làm được không?”

“Các người đúng là mộ lũ rác rưởi!”

Chưa hấy người đã nghe hấy iếng, Đạ Minh Khuê đúng là danh bấ hư ruyền.

Chu Nguyên bắ đầu không bình ĩnh, anh không đảm bảo sẽ được Đạ Minh Khuê coi rọng. Dù sao nghe qua điệu bộ chửi người của đối phương, ính cách này chính là mộ lời không hợp liền măng, nếu bị mắng ngay rước.

mặ hàng riệu khán giả rong nước hì quá mấ mặ rồi Dường như Đạ Minh Khuê đã sớm nhận được in, khi nhìn hấy đạo diễn đi cùng hì vẻ mặ sáng sủa hơn nhiều. Anh a óc vàng mắ xanh, vẻ mặ hâm rầm, nói iếng rung rấ rôi chảy.

“Xin chào, anh đã mang đến cho ôi mộ đòn rí mạng đấy, anh nói bọn họ đều là những người chuyên nghiệp nhấ, ôi hi vọng có hể đạ được kế quả như mong muốn. Ròng rã mộ buổi sáng, đầu ôi sắp nứ ra rồi”

Đạo diễn cười khan, nhìn dáng vẻ này của Đạ Minh Khuê, ông cũng không dám bảo đảm.

“Lần này cần quay mộ quảng cáo nước hoa, ôi muốn cái cảm giác xa hoa, an chảy, giống như hoa hồng nở rộ vậy đó” Đạ Minh Khuê khua ay múa chân cường điệu: “Mọi người có hể hiểu không?”

Mọi người gậ đầu.

Đạ Minh Khuê vỗ ay: “Được, vậy rước iên nên bắ đầu ừ ai?”

rịnh Hân hích nhấ là hoa hồng, ự cho rằng mình đã hiểu được điều cố yếu: “ôi, ôi, ôi!”

hế nhưng, cô a chỉ ạo được hai ư hế.

Đạ Minh Khuê ngồi rên ghế lạnh lùng ném mộ câu: “Cô cứ làm điệu bộ như hế, là chờ đàn ông đến bắ cô hay sao?”

Gương mặ rịnh Hân đỏ bừng, đầu ong lên mộ iếng, như người mấ hồn mà bước xuống sân khấu.

Lần này mọi người không ai dám lên, Đạ Minh Khuê nói chuyện cũng quá khó nghe!

Ngay cả khán giả ngồi rước màn hình cũng đồng cảm với rịnh Hân.

“Độc địa vậy sao? ôi hấy mấy ư hế kia của rịnh Hân cũng đẹp mắ/ “Có hể mắng người như hế, ôi không biế đó là nhà hiế kế lợi hại cỡ nà.

Ngay sau đó, Hoàng An, Lâm Khố, có cả Chung Sở Kiều.

Đạ Minh Khuê khoanh chân ngồi dựa lưng vào ghế, ựa đầu vào khuỷu ay, uy không nói nhưng hái độ đã nói lên ấ cả. Nếu không phải bên này đang quay phim chụp ảnh hì Võ Hạ Uyên chắc rằng anh a sẽ rực iếp mắng người.

rương ấn Phong nói khẽ: “Người heo đuổi sự hoàn mỹ quá mức hì đều phải đau khổ”

Võ Hạ Uyên nhíu mày: “Anh đang nói chính anh sao?”

rương ấn Phong kề ai Võ Hạ Uyên nói nhỏ: “Ai nói chứ? Em là người hoàn mỹ nhấ mà anh có được”

Đạ Minh Khuê hí mộ hơi hậ sâu, nhìn về phía đoàn người vẫy vẫy ay, giống như hể anh a là mộ kẻ hủy diệ.

Người iếp heo lên sân khấu là Đỗ Minh hông, Đạ Minh Khuê hơi ngồi hẳng mộ chú, mộ lá sau, ánh mắ lướ qua vẻ hấ vọng, cuối cùng nói mộ câu: “Ngoại hình rấ phù hợp với yêu cầu của ôi, nhưng phong cách không phù hợp với mục đích của quảng cáo”

Đỗ Minh hông hở phào nhẹ nhõm, cũng được, dù sao cũng không bị đối xử ghẻ lạnh Đàm hu Linh nhìn rương ấn Phong, nói khẽ: “Vậy để ôi hử mộ chú xem sao?”

Mọi người đang háo hức chờ đợi nữ hoàng ra ay!

Giữa phòng có mộ cái bàn ròn, rên bàn là mộ đóa hoa hồng.

Đàm hu Linh như cô hiếu nữ rong sáng đáng yêu bấ ngờ phá hiện mộ vườn hoa hồng, bị mê hoặc bởi những bông hồng nở rộ, mà gương mặ kia hậm chí còn quyến rũ hơn so với hoa hồng. Cô a cầm lấy hoa rên bàn, nhẹ nhàng đưa lên mũi ngửi, ánh mắ lộ vẻ mừng rỡ và yêu hích, giây phú này, cô chính là công chúa của vườn hồng.

Mọi người hầm hở dài, nữ hoàng đúng là nữ hoàng, chắc là ổn.

Nhưng Đạ Minh Khuê vẫn sa sầm sắc mặ. Sau mộ hồi lâu, anh a chán chường ngả người ra sau mộ chú, hỏi: “Rố cuộc, các người có hiểu cái gì gọi là an chảy hay không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status