Phu nhân không dễ chọc

Chương 277



rong bầu không khí im lặng chế người, rong lòng ấ cả mọi người đều phá điên, anh a nói mộ chữ rố cuộc ai hiểu là có ý gì?

Đạ Minh Khuê nhìn đạo diễn hở dài: “hậ có lỗi”

Đây là điều mà không ai quan âm.

Đạo diễn đi cùng gậ đầu, không sao, ngoại rừ rịnh Hân ương đối hảm, còn ừ Đạ Minh Khuê về sau có vẻ cũng không bị mắng quá khó nghe, hế này hì cũng dễ giải hích với người hâm mộ rong nước.

Mọi người hấ vọng cúi đầu chuẩn bị rời khỏi, hậ iếc số iền hưởng mười bảy riệu năm răm nghìn và mộ cơ hội không chừng có hể nổi iếng.

Chu Nguyên nuố không rôi được mộ hơi này, hừ lạnh mộ iếng: “ôi nghĩ là cố ý làm khó người khác, để ra vẻ mình không giống người bình hường hì phải?”

Không ngờ rãng Đạ Minh Khuê nói chuyện với người không ham gia quay quảng cáo lại dễ chịu. Anh a không ức giận, ngược lại nhìn về phía Chu Nguyên cười: “Người rẻ uổi giống như cậu ôi đã gặp quá nhiều, hế giới lớn như vậy, không bãng bình ĩnh lại, nhìn kĩ mộ chú”

***

Nếu Đạ Minh Khuê mắng người của Chu Nguyên hì còn có hể ìm được cớ rú giận, ai ngờ anh a vậy mà lại làm mộ màn như hế, giống như người lớn uổi đang cố gắng khuyên bảo hế hệ rẻ. Chu Nguyên bị chặn họng mộ chữ cũng không hể nói ra.

Đạ Minh Khuê ngây người nhìn chăm chằm bó hoa hồng kia, ánh mắ cô đơn đến vô hạn, hế giới inh hần của anh a, hứ anh a muốn, càng ngày càng khó.

“Ừm…ôi có hể hử mộ chú không?”

Giọng nói nhỏ nhẹ dịu dàng, khiến sự lo lắng rong lòng người a được phủi nhẹ, Đạ Minh Khuê quay đầu, nhìn hấy mộ khuôn mặ xinh đẹp uyệ rần.

rương ấn Phong gậ đầu cười hích”

Khán giả mơ hồ lo lắng.

“Bà chủ rương chưa được đào ạo chuyên môn, đúng không?”

“Này, dù sao cũng không có hy vọng, hử mộ chú có sao.”

Hôm nay Võ Hạ Uyên mặc mộ chiếc váy ngắn màu rắng, lệch ông với nền đỏ hãm, nhưng dáng người cô uyển chuyển, rấ cuốn hú người khác.

Võ Hạ Uyên hả óc xuống, ùy iện để bung xõa rên vai, sau đó hí mộ hơi hậ sâu.

rong phú chốc, phong cách cả người cô đều hay đổi, vẻ mặ rong rẻo nhưng lạnh lùng, khóe mắ mang heo ý cười vừa như đùa cợ vừa như dịu dàng rấ khó ưởng ượng.

Không ngờ có người có hể dung hợp hai hứ rái ngược này lại mộ cách inh vi như vậy. Cô lười biếng đi lên sân khấu, dường như mới phá hiện gốc cây hoa hồng kia, đưa ay chạm vào mộ cái, nhưng chỉ rong giây lá, dường như cô cảm hấy nhàm chán, lạnh lùng hu ay lại.

Lúc này, cô chợ nhíu mày, đầu ngón ay bị đâm mộ lỗ rỉ máu, sương mù rong mắ cô lập ức ản ra, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, dường như phá hiện ra mộ chuyện vô cùng hú vị.

Độ nhiên! Bàn ay rắng nõn mảnh khảnh bóp mạnh đóa hồng, dịch hể đậm đặc màu đỏ ràn ra khe hở ngón ay, hương hoa lập ức.

ràn ngập đến, Võ Hạ Uyên hả lỏng ngón ay ra, nhìn đóa hồng đã bị hủy hoại gần như không còn, vẻ mặ uyệ vọng và bi hương.

Cô lấy chấ lỏng đậm đặc dính rên ay nhẹ nhàng xoa lên môi, khẽ cười.

Cực đỏ, cực rắng hòa quyện vào nhau, nở rộ đến uyệ mỹ không gì sánh nổi.

Khán giả im lặng hồi lâu, ấ cả mọi người đều không khống chế nổi hở gấp, ánh mắ rương ấn Phong nặng ru, hận không hể “Nếu em đem Võ Hạ Uyên nhào nặn vào rong máu hị giống như đóa hoa hồng bị bóp ná kia!

Anh hối hận! Sao có hể để người khác hấy vẻ mặ này của Võ Hạ Uyên chứ?

Bỗng Đạ Minh Khuê đứng dậy, vẻ mặ hưng phấn mà điên cưồng: “ôi muốn côi”

Cơn ức giận của rương ấn Phong lập ức bùng phá, cảm giác ngộ ngạ nặng nề ruyền đến, vẻ mặ anh lạnh hấu xương: “Anh nói cái gì?”

Đạ Minh Khuê giậ mình, lập ức giải hích: “Ý ôi là, ôi muốn cho cô ấy nhận quay quảng cáo nước hoa này!”

“Không hế” rương ấn Phong lạnh lùng, để Võ Hạ Uyên rở hành người đại diện là ôn rọng lựa chọn của cô ấy, nhưng gia nhập làng giải rí lại là chuyện khác.

Đạ Minh Khuê vội nói: “ôi có hể đưa ra mức giá cao nhấ!”

rương ấn Phong cười nhạo: “Anh mua không nổi”

Cái giá của bà chủ rương, ai có hể mua được chứ?

‘Võ Hạ Uyên bước xuống sân khấu, lấy lại dáng vẻ dịu dàng hường ngày, cười với Đạ Minh Khuê: “ôi sẽ không quay quảng cáo, nhưng cảm hứng này có hể ruyền cho anh”

Đạ Minh Khuê nhìn Võ Hạ Uyên hậ sâu: “Vi này là gì của cô?”

“Chồng ôi” Võ Hạ Uyên rả lời.

“Cũng được” Đạ Minh Khuê vô cùng hấ vọng.

Võ Hạ Uyên định hỏi hử: “Vậy cái này có vừa mắ anh không?”

“Đương nhiên!”

‘Võ Hạ Uyên hài lòng gậ đầu, đúng rồi, đúng rồi, giải hưởng đã năm rong ay.

Sau khi bữa iệc kế húc, rong lòng Đỗ.

Minh hông và những người khác chỉ còn lại mộ ý nghĩ: “Chúng ôi là rác rưởi”

“ổng giám đốc rương nổi giậ mộ số ừ khoá được ìm kiếm sôi nổi Đối mặ với sức mạnh uyệ đối, bấ kỳ cuộc ấn công bằng lời nói nào cũng có vẻ vô nghĩa, hi hoảng cũng có mộ hoặc hai vế đen xuấ hiện, nhưng ấ cả mọi người đều đang hảo luận cái quảng cáo kia, không ai quan âm đến nó.

“Anh còn giận sao?” Võ Hạ Uyên ôm lấy rương ấn Phong ừ phía sau, chống căm lên vai anh.

rương ấn Phong dừng gõ bàn phím, kéo.

‘Võ Hạ Uyên ngồi lên chân mình: “Anh nói với em mộ chuyện”

“Được.”

Chờ “Căn hộ nhở” quay xong, em hãy rời khỏi giới giải rí đi” rương ấn Phong cau mày, anh không muốn yêu cầu Võ Hạ Uyên như hế, nhưng không hể chịu được, giống như bảo bối của anh độ nhiên bị phá hiện, bị mộ đám sói hoang hổ báo vây bắ, chỉ cần người khác liếc mắ mộ cái, anh đã hô bạo không ngừng.

“Được” Võ Hạ Uyên không chú do dự.

Khóe mắ rương ấn Phong ràn ra mộ chú ý cười: “rả lời nhanh như vậy, không suy nghĩ kĩ mộ chú sao?”

“Không cần nghĩ” Võ Hạ Uyên nắm lấy cổ áo rương ấn Phong: “Lúc đầu, em vào hiên hần là để giúp anh san sẻ mộ chú, nếu anh cảm hấy không ố, em sẽ không làm”

rương ấn Phong ôm chặ Võ Hạ Uyên: “Bà xã của anh hậ ố”

Người phụ nữ này là của anh, ai cũng đừng hòng nghĩ đến.

“Căn hộ nhỏ” đạ được iến độ xưa nay chưa ừng có, lần này nhấ định là iền đầy úi, rở hành công y giải rí hàng đầu.

Có người nói, hiên hần E, ông chủ và bà chủ đích hân ra rận, làm sao không có lý do?

Đàm hu Linh đợi rong phòng, hiếm khi chán chường, hực sự cô a không hể so sánh với Võ Hạ Uyên, dù là bấ kì mặ nào.

rưa ngày hứ ba, Đàm hu Linh nghiến răng làm ấ cả món ăn, rong lòng cô a kìm nén mộ cơn ức giận, càng bị so với lúc rước của Võ Hạ Uyên hì rong lòng càng khó chịu.

Cô a rấ muốn chứng minh điều gì đó, Đàm hu Linh không in rương ấn Phong sẽ không ăn.

Không ngờ, sau khi các món ăn được bày lên bàn, rương ấn Phong đều không động đũa, mà nói với Võ Hạ Uyên: “Không đúng khẩu vị, anh muốn ăn món canh rứng do em làm”

Đàm hu Linh chợ đứng lên: “ôi đi đây”

Mọi người ngạc nhiên nhìn cô a, ổng giám đốc rương chỉ đích danh muốn ăn món ‘Võ Hạ Uyên làm, vì sao lại phải kích động như: vậy? Mộ vài người inh ý như Đỗ Minh hông và Lâm Ngạo đã lờ mờ phá hiện điều kỳ lạ.

Sau khi Đàm hu Linh nhận ra, cô a lúng úng ngồi rở lại, cố gắng giữ bình ĩnh: “ôi hấy Võ Hạ Uyên mệ mỏi như vậy nên muốn cô ấy hư giãn mộ chú”

Không ai nói chuyện, bầu không khí có chú kỳ quái.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status