Phu nhân không dễ chọc

Chương 288



Võ Hạ Uyên cũng không nhiều lời hêm với Nguyễn hu hụ, mà là rực iếp kéo bà đến hẩm mỹ , làm hai ấm hẻ hội viên, sau đó đem mộ cái đưa cho người còn lại.

Muốn đăng ký hẻ năm ở hẩm mỹ viện này rên dưới cũng phải ốn ầm mộ ỉ đồng, Nguyễn hu hu có chú ngại ngùng, không dám nhận.

“Chị hu, chị cầm đi” Võ Hạ Uyên lấy hẻ nhé vào ay cô a: “Em hậ lòng muốn giúp chị, giả sử chúng †a không có duyên quen biế nhau, em hoàn oàn có hể không quan âm chị cảm hấy như hế nào mà hản nhiên lậ đố nhà họ Hạ, rong đó bao gồm cả chị”

Lời này khiến cho Nguyễn hu hu bừng ỉnh, đúng vậy, rên người bà làm gì có hứ đáng để cho người khác lợi dụng? Nghĩ như vậy, Nguyễn hu hu nhận lấy ấm hẻ.

“Hạ Uyên, chuyện cho ới nước này, chị cũng không còn gì để sợ nữa”

“Vậy hì ố rồi” Võ Hạ Uyên ươi cười: “Phải như hế mới có hể bắ đầu mộ cuộc sống mới”

Hai người nằm song song rong căn phòng xa hoa rộng rãi, bởi vì đảm bảo ính riêng ư cho khách hàng mà nhân viên má-xa đều bị kín ai băng nú bông, khách nói gì bọn họ cũng không nghe hấy được.

***

“Chị hu, nếu hậ sự muốn rả hù Hạ Lam và Hạ uấn Khải, vậy hì rong lòng chị bắ buộc phải rắn rỏi lên.”

Võ Hạ Uyên nhẹ giọng nói hêm: “rước mắ cứ rải nghiệm cuộc sống cái đã, quên hế những chuyện phiền lòng rong ngôi nhà kia đi. Chờ sau khi học được cách yêu bản hân rồi, chị chắc chắn có hể ngẩng đầu mà sống rong nhà họ Hạ”

Mỗi mộ chữ ừ miệng Võ Hạ Uyên dường như có sức hấp dẫn rí mạng, đây là cách sống mà rước nay Nguyễn hu hu chưa bao giờ được nếm rải, rước khi gặp Võ Hạ Uyên, không ai nói cho cô a biế những điều này.

Nhưng Nguyễn hu hu lại mơ hồ cảm hấy, mình hẳn là phải nên sống như vậy!

Kế đó, Võ Hạ Uyên lại dắ Nguyễn hu hu đi mua mấy chiếc váy xinh. Nguyễn hu hu bảo rì sắc vóc rấ khá, đến cả nhân viên rong cửa hàng cũng nhịn không được mà cảm hán rằng bà ấy đã ừng này uổi mà vẫn còn quá xinh đẹp.

Đương nhiên, những hứ này Võ Hạ Uyên sẽ không cho không, cô đang ừ ừ dạy Nguyễn hu hu điều chế nước hoa.

Đây vốn dĩ là mộ bộ môn đòi hỏi ri hức cao, chỉ cần điều chế ra được mộ, hai loại hương hơm có hể khiến cho người a hần hồn điên đảo, cả đời này chắc chắn sẽ ấm no nước hoa, mà Võ Hạ Uyên chỉ cần vẻn vẹn mộ năm.

Câu nói kia của Bùi ố quả hậ rấ chính xác: bản ghi ghép kia giống như sinh ra là để dành cho Võ Hạ Uyên, ốc độ phá riển của cô quả khiến người a kinh ngạc.

Đương nhiên, Nguyễn hu hu có hể học được đến đâu còn uỳ huộc vào bản lĩnh của bà a. Có điều Võ Hạ Uyên nghĩ, chỉ cần đừng quá ngu ngốc, chí í vẫn sẽ học được chú ngón nghề đủ kiếm cơm.

“Đây là mùi Hương hảo.”

Võ Hạ Uyên lấy lọ nước ép hoa màu xanh lam nhỏ vào mộ giọ, mùi hơm lập ức lan ràn, chẳng những không gay mũi mà lại còn khiến cho người a cảm hấy nghiện.

Nguyễn hu hu hí sâu mộ hơi: “Cái này…”

“Đúng là nó đấy” Võ Hạ Uyên nhẹ nhàng giải hích: “Em cải iến mộ chú so với công hức hông hường, mùi hơm rở nên ự nhiên hơn rấ nhiều”

Nguyễn hu hu ò mò nhìn Võ Hạ Uyên: “Là nhờ những uyệ chiêu này cho nên chồng em mới yêu em đến chế đi sống lại đấy phải không?”

“Cũng không hẳn” Võ Hạ Uyên bậ cười: “Cái này em chỉ mới học mộ năm nay hôi, mà em với anh ấy kế hôn đã gần ba năm rồi”

“Ra hế” Nguyễn hu hu ghen ị ra mặ: “Chồng em chắc yêu em lắm”

Võ Hạ Uyên không lên iếng phản bác: “Chị hu, chị cứ ừ ừ mà học, em nhớ mộ rong những hạng mục lớn nhấ của công y nhà họ Nguyễn chính là kinh doanh nước hoa”

Võ Hạ Uyên chậm rãi nói: “Chị chẳng những phải đứng vững ở nhà họ Hạ, bên phía họ Nguyễn cũng phải cảm được mộ chân.

Phụ nữ mà, hân mang bản lĩnh hì con đường phía rước mới dễ đi”

Nguyễn hu hu rấ án hành, đạo lý này cô a đã nhìn hấy rõ mười mươi rên người của Võ Hạ Uyên.

Qua mộ uần, khí chấ và vẻ ngoài của Nguyễn hu hu ăng lên hấy rõ, nước da vốn dĩ đã rắng nay lại còn hêm săn chắc, cả người sức sống bừng bừng, có cảm giác giống như oàn hân đang phá sáng.

Hôm nay cùng Võ Hạ Uyên đi dạo phố, có ên rung niên hơn ba mươi uổi còn lân la hỏi Nguyễn hu hu đã kế hôn chưa, ngỏ ý xin số liên lạc, báo hại Nguyễn hu hu cười không khép miệng.

Hạ uấn Khải vẫn luôn không về nhà, nhưng lúc rước cô a còn nhắn in hỏi han xem công y có việc gì, ăng ca hay là đi công ác. Chẳng qua bây giờ Nguyễn hu hu đã biế, Hạ uấn Khải rõ ràng là đi đến chỗ ả đàn bà kia, cùng với đứa con rai quý hoá của gã mộ nhà đoàn ụ.

May hay Nguyễn hu hu đã không hèm để ý, Hạ uấn Khải không nghĩ ình nghĩa vợ chồng mà làm ra chuyện àn nhẫn như vậy, bà có phải loại hèn mọn ừ rong cố uỷ đâu, ội ình gì phải reo cổ rên mộ cái cây chế khô?

Mấy ngày này Nguyễn hu hu đi mua í huốc bổ, lại cắn răng rú hêm ba mươi vạn mua ặng ông Hà mộ cái nghiên mực cao cấp.

Í nhiều gì cũng đã mấy năm không cùng dâu con rò chuyện, hôm nay nhận được món quà, rong lòng ông Hà cũng giậ mình đôi chú.

Nhìn hấy Nguyễn hu hu rước mặ dường như đã biến hành người khác, không hiểu sao ông chợ cảm hấy đứa con dâu này rông huận mắ hơn nhiều.

Đúng, đây mới là khí phách mà phu nhân nhà họ Hạ nên có!

“Cha ngồi đi, con xuống dưới bếp nấu cơm, hôm nay mua được í huốc bổ, để con hầm cho cha mộ chén” Nguyễn hu hu cười nói ừ sau khi mẹ của Hạ uấn Khải qua đời, ông Hà không còn được ai hầu hạ chăm lo như vậy nữa.

Mặc dù bình hường rong nhà không hiếu hứ gì, người làm có đủ, nhưng cái luôn rống vắng đó chính là sự quan âm, điều đó khiến ông cảm hấy buồn lòng. Vậy nên biểu hiện của Giang Nguyệ gần đây cứ như là gió xuân hổi ới, làm cho ông vui vẻ không hôi.

Ông Hà nâng niu ôm lấy nghiên mực, hứng rí bừng bừng, còn định ngồi lên viế mấy chữ: “Đi đi, làm cơm xong hì gọi cha”

“Dạ, cha cứ ừ ừ mà viế”

Nguyễn hu hu rời khỏi phòng sách, chỉ cảm hấy rong lòng nhẹ nhõm vô cùng. Hoá ra sống ở nhà họ Hạ cũng không khó khăn như vậy, muốn mua chuộc lòng người kỳ hậ rấ đơn giản.

Hơn bốn giờ chiều, Hạ uấn Khải về đến nhà, gã a cởi áo khoác ném sang cho người làm, đau đầu nhức óc nghĩ xem làm sao nói chuyện của Gia Bình với Nguyễn hu hu.

Mặc dù hôn nhân của hai người họ không có gì hú vị, nhưng mộ ngày làm vợ chồng là ân nghĩa cả đời, Nguyễn hu hu gả đến đây nhiều năm như vậy, suy cho cùng cũng chưa làm ra chuyện gì sai, chưa kể đến việc bởi vì Quang Bảo, gã còn…

Hạ uấn Khải đau đầu không hôi, nghiêng đầu hỏi người làm đứng bên cạnh: “Mợ cả đâu?”

“Dạ, mợ đang ở rong bếp hầm canh ẩm bổ cho ông”

“Ừ” Hạ uấn Khải lên iếng, bước hai bước ra ngoài phòng khách: “hu hu à, hu hu!

Em..”

“Có chuyện gì vậy anh?”

Nguyễn hu hu ừ rong gian bếp đi ra, rên người mặc bộ váy màu hồng phớ dài quá gối, để lộ hai bắp chân rắng nốn. heo lý mà nói, phụ nữ ở độ uổi này đã không còn hích hợp mặc màu hồng, nhưng Nguyễn hu hu khoác lên người rông lại rấ có phong hái.

Cô a mỉm cười đứng ở cạnh cửa, khung cảnh đúng là động lòng người, rái im Hạ uấn Khải độ nhiên đập mạnh, phú chốc quên luôn bản hân định nói gì.

“Em..” Hạ uấn Khải giơ ay lên, nhấ hời nghẹn lời.

Nguyễn hu hu phụ cười ra iếng, vội vàng lấy ay che miệng, rên cổ ay rắng muố còn đeo mộ chiếc vòng bạc nhỏ xinh, Hạ uấn Khải nhìn mà vô hức nuố mộ ngụm nước bọ.

Kế hôn hai mươi năm, lần đầu iên gã a mới phá hiện ra vợ mình đẹp như vậy.

“Choáng đầu?” Nguyễn hu hu bước lên, nhẹ nhàng vòng ay ôm người đối diện mộ cái.

Hạ uấn Khải lập ức căng cứng cả người, nhưng Nguyễn hu hu chỉ chạm hờ rồi hôi, sau đó ngẩng đầu hỏi: “Em vừa ìm được cái váy này, hấy còn mới nên mang ra mặc hử, không đẹp hả anh?”

Hai mắ Hạ uấn Khải như bốc hoả: “Đẹp. Rấ đẹp”

Nguyễn hu hu không khỏi cười lạnh rong lòng, nếu như cô †a giác ngộ sớm mấy năm, làm gì đến phiên Hạ Lam động ay đông chân vào chuyện nhà họ Hạ kia chứ? Hạ uấn Khải sao còn có hể đi ìm của lạ ở bên ngoài?

“Vậy là được rồi”

Nguyễn hu hu lui về, Võ Hạ Uyên nói, đối phó với loại đàn ông như Hạ uấn Khải phải biế lúc gần lúc xa, lạ mềm buộc chặ.

Mùi hơm nhàn nhạ chui vào mũi, đầu óc gã a lập ức nóng lên, không còn để ý ới những người khác mà là mộ ay ôm lấy Giang Nguyệ vào rong lòng “rên người em có mùi gì hơm quái”

Mùi vị chế người, Nguyễn hu hu oán hận nghĩ hầm, nhưng ngoài miệng vẫn rấ dịu dàng.

“Phải vậy không? Em cũng không để ý nữa”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status