Phu nhân không dễ chọc

Chương 294



“Ninh Yến, Ninh Yến..” Châu Ninh Yến lẩm bẩm hai lần, lòng ham hư vinh đã được hỏa mãn mộ cách mãn nguyện. Cô a nghiêng đầu nhìn về phía Nguyễn hành Bân: ‘Ba, con hích món này”

Đây chính là loại nước hoa mà Võ Hạ Uyên không ăn không ngủ điều chế suố ba ngày mới ra, là loại xuấ sắc nhấ rong ba loại.

Sở dĩ nói nó là xuấ sắc là bởi nó không chỉ khiến người a hưởng hụ bằng khứu giác mà hơn hế còn kích hích sự đồng ình về mặ cảm xúc của con người, nhấ là với kẻ vô cùng ngạo mạn như Châu Ninh Yến.

Người rong nghề đã ừng nói: “Người chế ạo mùi hương, mơ ưởng viển vông, đầu độc lòng người, chính là hương rong lòng.”

Những người ngửi được mùi hương í nhiều đều lộ ra vẻ cao ngạo, Võ Hạ Uyên khẽ lắc đầu. Những người này đều không được, phải giống như Phạm Đình Cảnh đó, cùng đứng rong đám người nhưng sắc mặ không biến đối, lẽ đương nhiên hành người cao quý, như hế mới có hể được hưởng hụ mộ cách chân chính.

Phạm Đình Cảnh nhàn nhạ nói: “Quả hực là mộ mùi hương ố!”

***

Đây cũng là câu nói đầu iên của anh a kể ừ khi ham dự buổi iệc đến giờ. Phải biế rằng ngay cả khi lúc rước Nguyễn hành Bân hăm hỏi, anh a cũng chỉ bình ĩnh gậ đầu mộ cái.

Có hể được Phạm Đình Cảnh khen ngợi, Châu Ninh Yến lại càng hêm đắc ý hơn nữa: “Mùi hương này con muốn giữ lại dùng mộ hời gian đã, sau đó mới bán ra bên ngoài.”

Nguyễn hành Bân vội vàng liếc nhìn Phạm Đình Cảnh: “Con lại làm loạn rồi, con không nghe ngài ra Nhĩ đây nói cậu ấy cũng muốn sao, còn đòi…

“Không cần” Phạm Đình Cảnh buông điện hoại xuống, nhẹ giọng cắ ngang: “ùy ý cô Ninh Yến hôi, chẳng qua ôi cũng cảm hấy mùi hương không ệ, chứ cũng không muốn dùng”

rên điện hoại di động xuấ hiện in nhắn do Võ Hạ Uyên gửi ới: “Để ôi điều chế cho anh mộ loại, đảm bảo ố hơn loại này”

Nếu đã có hứ ố hơn, ại sao phải đi giành giậ hứ hấp hơn?

Sau lần hể hiện này, địa vị của Nguyễn hu hu ại nhà họ Nguyễn đã nhanh chóng ăng lên. Làm ngành nào cũng cần có chuyên môn kỹ huậ, sản xuấ nước hoa cũng là mộ nguồn hu lớn của nhà họ Nguyễn, người nhà này ự nhiên sẽ coi rọng cô ấy hêm mấy phần.

Cách mộ đám người, Võ Hạ Uyên khẽ gậ đầu với Nguyễn hu hu đang cố găng kìm nén ừng giọ nước mắ.

ừ nay về sau kể cả Hạ uấn Khải có đem con rai của anh a với người đàn bà khác về, cô ấy cũng không cần phải kh lưng khụy gối, sống phải nhìn mặ người khác, lúc nào cũng đối mặ với nỗi sợ hãi bị đuổi ra bên ngoài nữa.

Người phụ nữ phải có sự nghiệp của riêng mình với có hể sống hoải mái được.

Đúng lúc này, mộ người quản gia rung niên vội vã đi ới, vẻ mặ nôn nóng. Không biế ông a nói gì với Nguyễn hành Bân, chỉ bi Châu Ninh Yến đứng cách đấy không xa lộ rõ vẻ mặ vui mừng khôn xiế. Nguyễn hành Bân gạ mộ loạ các vị khách qua mộ bên, sải bước về phía cửa.

Châu Ninh Yến không đuổi heo mà quay lưng về phía mọi người để chỉnh rang lại đầu óc và rang phục.

Võ Hạ Uyên hầm nghĩ rong lòng, chẳng lẽ là…

Mộ bóng lưng cao ráo gọn gàng chậm rãi đi ới, mỗi bước đi của anh a đều như được đo đếm kỹ lưỡng, không nhanh cũng không chậm, mang lại cảm giác bức bối đến kinh sợ, hế nhưng rên mặ lại như chứa đựng sự hân hoan, ý cười vẫn vương nơi khóe miệng.

Võ Hạ Uyên nhìn hấy mộ gương mặ đẹp ỉnh xảo mà hế sức sâu sắc. Người đàn ông này rõ ràng là mộ người đa cảm xúc, giống như dáng vẻ của Phạm Đình Cảnh nhưng so với Phạm Đình Cảnh hì càng hâm rầm mà nguy hiểm hơn. Chỉ với mấy giây ngắn ngủi, Võ Hạ Uyên chưa cảm hấy sự hay đổi nào rên gương mặ anh a, giống như có hứ gì bị che giấu hoàn oàn. óc anh a hơi dài, được buộc bằng mộ miếng lụa màu đen ở phía sau, chỉ cần giơ ay nhấc chân cũng khiến người khác khó lòng sánh bằng phong hái của anh a được.

Lần đầu iên, đúng là lần đầu iên Võ Hạ Uyên cảm hấy có mộ người đàn ông có hể sánh ngang với rương ấn Phong. Cho dù là Phạm Đình Cảnh hay Lê Minh Khanh hì cũng có điểm không hể bằng rương ấn Phong, hế nhưng người đàn ông này… dường như.

không hề có điểm nào hua kém.

Người đàn ông nhìn về phía bên này mộ lượ, lúc này Võ Hạ Uyên mới phá hiện con ngươi của anh a cũng có màu xanh đậm, giống y hệ màu mắ của Minh Nguyệ.

Phạm Đình Cảnh chẳng biế đã đứng bên cạnh Võ Hạ Uyên ừ lúc nào, anh a nhỏ giọng nói: “Anh a đang nhìn cô đấy”

“Sao?” Võ Hạ Uyên vô cùng sửng số: “Không hể nào! Đây là lần đầu iên ôi gặp anh a mà”

Phạm Đình Cảnh nói với ý vị sâu xa: “Biế đâu với người a hì không phải lần đầu gặp cô: Võ Hạ Uyên rơi vào rầm ư.

Phạm Đình Cảnh hơi cau mày: “Lá nữa ôi đưa cô đi, ở đây là nước Nga, không phải là nước G, người đứng đầu họ Kỷ này nếu như muốn làm gì, ôi cũng chẳng hể ngăn được”

Võ Hạ Uyên rấ hiểu đạo lý không hể bắ rồng đi đối đầu với rản, huống hồ đối phương cũng chẳng phải là rắn. Cô vẫn nên gậ đầu: “Được.”

Người đứng đầu họ Kỷ ngồi ở vị rí của Nguyễn hành Bân, đổi khách hành chủ, hoàn oàn không có chú không hoải mái nào. Sắc mặ Nguyễn hành Bân gượng gạo rong chớp mắ nhưng sau đó lập ức đối hành nụ cười.

“Kỷ hần Nam hôm nay rõ ràng là ới đây phá đám mà” Đàn ông là người hiểu đàn ông nhấ, Phạm Đình Cảnh nhìn bộ dạng của người đàn ông kia rồi hừ nhẹ mộ iếng: “Chọn đúng ngày nhà họ Nguyễn ổ chức iệc như vậy, đúng là quá liều lĩnh”

Hóa ra người này ên là Kỷ hần Nam, Võ Hạ Uyên hầm nghĩ rong đầu.

Chỉ nhìn mộ cái là biế Châu Ninh Yến vô cùng yêu mến Kỷ hần Nam, rong mắ đầu là sự ái mộ, rên mặ lộ rõ vẻ hẹn hùng.

Cho dù ai cũng có hể nhận hấy nhưng Kỷ hần Nam lại coi cô a như không khí vậy. Hế lần này ới lần khác người đàn ông đều mang vẻ mặ ươi cười vui vẻ, khiến cho người khác không hể nóng giận được.

“Ngài hần Nam hôm nay đặc biệ ới chơi, đúng là rồng đến nhà ôm” Nguy: hành Bân cười nói. Kỷ hần Nam vốn là người ẩn dậ, kể cả iệc gia đình của họ Kỷ anh †a cũng rấ hiếm khi ham dự, hôm nay lại đặc biệ đến nhà họ Nguyễn, quả đúng là vẻ vang mà.

Nhưng Kỷ hần Nam chỉ khẽ lắc đầu: “Ông đừng câu nệ quá!” Giọng điệu của anh a râm ấm là nhẹ nhàng, mang heo sự ấm áp, khiến cho người khác không hấy bấ kỳ cảm giác nóng nảy gì ừ rên người anh a.

Kỷ hần Nam vừa nói vừa nhìn về phía Châu Ninh Yến: “Ở Nam hành, cô có nhớ cô đã làm chuyện gì không?”

Sắc mặ Châu Ninh Yến lập ức rắng bệch.

Đầu iên Võ Hạ Uyên nghĩ ngay ới Minh Nguyệ. Lúc đó bị ngã rên đường cao ốc vắng người, rõ ràng là bởi vì…

“Mang người vào đây!” Kỷ hần Nam nhẹ giọng.

Người hân cận của anh a lập ức đi ra ngoài, mộ lá sau hì quay lại, rước ngực bế mộ cô bé đang ngủ say. Võ Hạ Uyên không nhìn rõ mặ cô bé nhưng có hể khẳng định chắc chắn, đó chính là Minh Nguyệ Phạm Đình Cảnh hấy Võ Hạ Uyên ránh về phía sau mình hì khá ngạc nhiên: “Cô làm gì vậy?”

“ôi biế cô bé này” Võ Hạ Uyên nhỏ giọ “Chính ôi đã cứu cô bé, rong lúc inh hần không ổn định cô bé còn gọi ôi là mẹ”

Phạm Đình Cảnh giễu cợ: “Làm mẹ cơ à?”

Võ Hạ Uyên cố gắng nín nhịn nhưng vẫn nhéo vào cánh ay anh a mộ cái. Hàng chân mày của Phạm Đình Cảnh hơi nhúc nhích mộ chú nhưng anh a không lên iếng, Châu Ninh Yến sợ hãi lùi mấy bước liền, như hể gặp phải ma vậy: “Sao có hể…

“Không ngờ ới đúng không?” Kỷ hần Nam nhấp mộ ngụm rượu sâm panh, sau đó lắc nhẹ ly rượu rong ay: “May mà con gái ôi phúc lớn mạng lớn nên vẫn còn sống”

Những lời này kế hợp với biểu hiện của Châu Ninh Yến khiến người nghe có hể ưởng ượng ra heo rấ nhiều hướng.

Võ Hạ Uyên cũng biế í nhiều nội ình, heo như cô nghĩ, khả năng cao nhấ chính là Châu Ninh Yến muốn được gả vào nhà họ Kỷ nhưng lại không chấp nhận Minh Nguyệ. Dù sao đến giờ Kỷ hần Nam vẫn chưa lập gia đình nhưng lại có mộ đứa con gái. Bấ kể mọi truyện như hế nào hì đối với Châu Ninh Yến mà nói, cô bé cũng là viên đá cản đường lớn.

Nhưng heo Võ Hạ Uyên hì đâu cần phải làm vậy, chỉ là mộ đứa bé hôi mà, vậy cũng có hể ra ay được sao?

Minh Nguyệ ỉnh lại, ngẩng đầu lên gọi mộ iếng “Ba” nhưng ngay khi vừa hấy Châu Ninh Yến đứng rước mặ, mộ giây kế iếp, Minh Nguyệ rí lên chói ai: “Mụ đàn bà xấu xa! Mụ đàn bà xấu xal”

Sự hậ ới quá bấ ngờ.

Có vẻ Châu Ninh Yến vẫn muốn cứu vãn hứ gì đó nên miễn cưỡng nở mộ nụ cười, làm bộ muốn iến lên ôm Minh Nguyệ nhưng cô bé liều mạng giấy giụa: “Ba ơi! Cứu con!”

Kỷ hần Nam không nhúc nhích chú nào nhưng âm hanh bỗng nhiên rở lên lạnh lẽo đến mức không hể lạnh hơn được nữa: “Châu Ninh Yến, cô dám động đến con gái ôi dù là mộ chú, ôi sẽ chặ ay cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status