Phu nhân không dễ chọc

Chương 295



Giống hệ như rong chớp mắ, gió xuân bị băng uyế bao rùm, gió áp xen lẫn uyế cuồn cuộn kéo ới, che khuấ bầu rời, mang lại cảm giác vô cùng uyệ vọng Mặc dù Võ Hạ Uyên sống cùng rương ấn Phong lâu như vậy, đã quá quen huộc với kiểu uy phong này nhưng khi nghe hấy những lời này của Kỷ hần Nam, cô vẫn không khỏi hấy lòng mình run lên.

Võ Hạ Uyên rố cuộc cũng có hể chắc chắn rắng, Kỷ hần Nam là mộ người cực kỳ nguy hiểm.

Bầu không khí lập ức rùng xuống, Châu.

Ninh Yến đứng ại chỗ không dám nhúc nhích, Nguyễn hành Bân cũng bị dọa sợ đến mức mặ xám ngoé như ro. Có hể nhìn ra được nhà họ Giang uy so với bên ngoài cũng huộc hàng xa hoa quyền quý nhưng đối với nhà họ Kỷ hì chỉ như muối bỏ bể.

Nguyễn hành Bân nơm nớp lo sợ: “Ngài hần Nam, ngài xem hử liệu có hiểu lầm gì ở đây không?”

“Hiểu lâm?” Kỷ hần Nam giang hai cánh ay, Minh Nguyệ lập ức ùa vào ngực anh a.

Lúc này cô bé mới ngừng khóc hú hí, Kỷ hần Nam iếp ục nói: “Ông không ngại có hể hỏi hử con gái ông xem có phải là hiểu lầm hay không”

***

Châu Ninh mộ chữ cũng không dám nói, cô a hừa biế mộ khi Kỷ hần Nam đã cứu được Minh Nguyệ, lại đến đúng bữa việc của nhà họ Nguyễn để hỏi ội hì chắc chẩn là đã xác hực được mọi truyện, có chối cãi nữa cũng chỉ phí công vô ích.

Rấ nhanh sau đó, sắc mặ Châu Ninh Yến lập ức khôi phục như vẻ mặ bình hường. Cô a là con gái rượu nhà họ Nguyễn, chẳng lẽ lại không bằng mộ đứa con gái riêng sao?

Nguyễn hành Bân đang vò đầu bứ ai hì bỗng nhiên Châu Ninh Yến mở miệng: “hần Nam, em…”

“Ai cho cô gọi hẳng ên ôi như vậy?” Kỷ ‘hần Nam không cho cô a mộ chú mặ mũi nào.

Châu Ninh Yến nín nhịn nỗi nhục nhã, hí sâu mộ hơi rồi iếp ục: “Anh hần Nam, em không hích Kỷ Minh Nguyệ, em không muốn ngày nào đó bước chân vào nhà họ Kỷ lại phải chăm sóc mộ đứa con gái không có máu mủ với mình.

Cô a vừa nói vừa khóc nức nở, vừa hể hiện vẻ ngang bướng vừa khiến người khác hương hại. Võ Hạ Uyên hầm han hở rong lòng, đúng là cũng có hể hiểu được.

Nhưng đáng iếc là Kỷ hần Nam không phải là mộ người dễ dàng hay đổi, hơn nữa lại là người có lòng dạ sắ đá.

Châu Ninh Yến xó xa hỏi: “Anh có hể vì em mà cân nhắc mộ lần, được không?”

Kỷ hần Nam rơi vào yên lặng, có vẻ như.

hế sức khó xử. Đúng lúc Nguyễn hành Bân đang cho là có cơ hội xoay chuyển ình hế hì lại nghe Kỷ hần Nam hỏi: ‘ại sao ôi lại phải suy nghĩ cho cô? Còn cái gì mà bước chân vào nhà họ Kỷ? Cô cảm hấy sau khi cô làm ổn hương con gái ôi, cô còn có ư cách bước chân vào nhà họ Kỷ sao?”

Châu Ninh Yến khó khăn lắm mới góp nhặ ấ cả dũng khí để hỏi nhưng mộ lần nữa lại sụp đổ. “Anh hần Nam… Sắc mặ cô a ừ khiếp sợ rở hành dữ dẫn: “Kỷ Minh Nguyệ chỉ là mộ đứa con gái riêng do mộ người đàn bà hèn hạ sinh ra. Chỉ vì nó mà anh đối xử với em như vậy sao?”

‘Vì hế nên người đàn bà hèn hạ đó không hể vượ qua được chuyện sinh con chính là cái giá mà ôi đã ính oán.” Kỷ hần Nam lạnh nhạ nói ra những lời khiến người khác rợn óc gáy. “hế nhưng rong người Kỷ Minh Nguyệ đang chảy dòng máu của ôi.”

“Con bé là con gái ôi, dù ôi có bạc đãi nó như hế nào hì cũng không để cô là người ngoài ùy ý động đến” Kỷ hần Nam nhìn về phía Châu Ninh Yến.

“Ban đầu ở hành Nam, nếu như không phải cô chuồn vội hì cô cho rằng ôi có để yên cho cô sống só mà quay về không?”

“Con gái mấ dạy!” Nguyễn hành Bân bỗng nhiên nổi giận, kéo cổ áo Châu Ninh Yến mà lôi, sau đó dùng lực đá vào chân cô a, khiến cô a quỳ xuống rước mặ Kỷ hần Nam: “Mau xin lỗi cô bé Minh Nguyệ đi!”

Người mà Nguyễn hành Bân bắ cô a quỳ xuống không phải là Kỷ hần Nam mà là Kỷ Minh Nguyệ.

Nỗi nhục nhã ê chề này không gì sánh bằng.

Kỷ Minh Nguyệ dựa vào ngực Kỷ hần Nam, hai mắ lén quan sá Châu Ninh Yến mộ lượ, rong đáy mắ hoáng hiện ra niềm vui Sướng.

“Việc hợp ác với nhà họ Nguyễn này, anh vẫn nên suy ính kỹ lưỡng mộ chú” Võ Hạ Uyên nhỏ giọng.

Phạm Đình Cảnh gậ đầu mộ cái.

Bọn họ đều hiểu ý ứ của nhau. Nhà họ Nguyễn vốn phô rương là vậy, giống như những danh gia vọng ộc vô cùng hào nhoáng.

hế nhưng với ình hế rước mắ hì như hể mục rữa ừ rong xương. Nếu như không có năng lực rả đũa sẽ bị Kỷ hần Nam làm nhục.

rước mặ bao nhiêu người như vậy. Nguyễn hành Bân yêu hương con gái nhiều như hế nào chứ? Nhưng ở hời khắc mấu chố, ông a vẫn phải đưa con gái ra nhận ội. Điều này chứng ỏ rấ rõ ràng rằng, nhà họ Nguyễn và nhà họ Kỷ không ở cùng mộ đẳng cấp.

Kế quả cuối cùng là ngay rước mặ ấ cả mọi người, Châu Ninh Yến dập đầu ba cái rước Kỷ Minh Nguyệ, oàn bộ quá rình diễn ra hậ khó in.

Nguyễn hành Bân giống như bỗng chốc già đi mười uổi. Ông a biế nếu như không làm những việc như vậy, bọn họ cũng chẳng với nổi mộ cây cao như nhà họ Kỷ.

“Chúng a đi hôi!” Phạm Đình Cảnh đỡ lấy vai Võ Hạ Uyên, đưa cô ấy đi ra cửa.

hế nhưng bọn họ rấ nhanh đã bị người khác chặn lại: “Xin lỗi, bây giờ không hể rời đi được!”

Phạm Đình Cảnh lạnh mặ: “Cú!”

Động ĩnh này lập ức hu hú ánh mắ của Kỷ hần Nam. Nguyễn hành Bân hấy vậy hì vội vàng quay đầu, việc Phạm Đình Cảnh muốn đi vào lúc này đã hể hiện ý đồ rấ rõ ràng “Kia là chủ của dòng họ ra Nhĩ” Nguyễn hành Bân vội vàng giải hích.

“ồ?” Kỷ hần Nam nheo mắ: “Nhắc ới mới nhớ, bà cô họ xa của ôi lấy chồng ở nước G cũng là người họ ra Nhĩ”

Cuối cùng nghi ngờ rong lòng Võ Hạ Uyên cũng có hể giải hích được. Bảo sao con ngươi Phạm Đình Cảnh cũng có màu xanh đậm, uy không hoàn oàn giống nhau nhưng nhìn qua cũng giống như người mộ nhà”

Phạm Đình Cảnh ấn vai Võ Hạ Uyên xuống để cô ấy không xoay người ại, còn mình hì nhìn về phía Kỷ hần Nam, giọng điệu oai phong lẫm liệ: “Chuyện của hai người hì hai người ự giải quyế, bây giờ ôi phải đi rồi, xin nhường đường cho”

Kỷ hần Nam ưu nhã gậ đầu: “Chuyện này cứ ự nhiên.”

Anh a vừa nói xong, Minh Nguyệ bỗng nhiên rời khỏi lòng Kỷ hần Nam rồi chạy về phía cửa, luôn miệng gọi “Mẹ! Mẹ”

Hai mắ Võ Hạ Uyên í Phạm Đình Cảnh chỉ hận không hể xông ới đá bay đám người đang cản đường.

Kỷ hần Nam bỗng nhiên đứng dậy.

Minh Nguyệ ôm lấy đùi Võ Hạ Uyên, rong mắ lộ rõ niềm vui sướng vì được gặp lại mẹ: “Mẹ”

Võ Hạ Uyên mặ không cảm xúc. hậ ra cô rấ muốn quay lại nhìn mộ cái. Chế iệ, sớm biế vậy đã dùng dung dịch hay đổi diện mạo để đến đây. Ai mà ngờ Kỷ hần Nam hôm ầm lại nay sẽ đến đây gây khó dễ, hơn nữa còn mang Minh Nguyệ heo.

“ôi đã nói rồi” Võ Hạ Uyên định đẩy Minh Nguyệ ra nhưng nhìn cô bé nhỏ xíu nên không đành lòng. Cô xoa đầu cô bé: “ôi không phải là mẹ cháu”

Phạm Đình Cảnh ở bên cạnh lạnh lùng liếc mắ nhìn.

Lần này hì hay rồi, đừng mong ai rời khỏi đây được.

Con ngươi Kỷ hần Nam sâu hẳm nhưng khóe miệng lại khẽ cong lên: “Minh Nguyệ, sao con lại gọi bừa như vậy chứ?”

“Không phải con gọi bừa” Minh Nguyệ quay đầu ranh luận lại: “Ba nói con có hể ự chọn mẹ, vậy hì con chọn người này.”

Võ Hạ Uyên lần này không do dự mà hấ ay ra rồi xoay người nói: “rẻ con hay đùa, ôi có gia đình, cũng có con rồi”

Dung mạo quả hậ khiến người khác kinh ngạc, Kỷ hần Nam sững số mộ hồi “Chúc mừng cô ự dâng đầu cho người khác” Phạm Đình Cảnh hấp giọng.

Võ Hạ Uyên: “…”

Lần này Kỷ hần Nam bước ới rước. Ở mộ khoảng cách gần hơn, Võ Hạ Uyên phá hiện dung mạo anh a đúng là không hể chê được điểm nào, rõ ràng là lúc cần lạnh vẫn lạnh, mà lúc cần dịu dàng vẫn dịu dàng.

Võ Hạ Uyên không ự chủ lùi về phía sau mộ Í.

Dường như rong nháy mắ, Kỷ hần Nam dừng chân, anh a cười nói: “ôi biế cô, chính cô đã cứu Minh Nguyệ, ôi rấ muốn gặp rực iếp để cảm ơn cô.”

Võ Hạ Uyên lắc đầu, cố gắng phủi sạch mọi liên quan: “Ngài quá lời rồi, không phải ôi cứu, là bệnh viện cứu.”

Nụ cười Kỷ hần Nam càng hêm sâu, lần này là nụ cười yếu ớ mang lại cảm giác hêm mấy phần chân hành. Phạm Đình Cảnh lập ức nhạy bén đứng ra chẩn giữa hai người.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status