Phu nhân không dễ chọc

Chương 463



uy cô không hay ám chuyện, nhưng oà kiến rúc lớn nhấ của hành phố, mỗi lần ngồi xe buý đều nhìn hấy, rõ là xa hoa bấ phàm, là chỗ đó sao?

Võ Hạ Uyên vội nói: “Nguyệ Đình, những phòng làm việc đó đúng là hiếu chú đồ rang rí, dù sao những bức ranh của cô cũng bán, không bằng bán cho chúng ôi.”

ô Nguyệ Đình hồi lâu mới nuố nổi in ức này, sau đó đồng ý: “Được”

rương ấn Phong híp mắ, sự cảm nhận của ô Nguyệ Đình với hế giới bên ngoài là sự bài rừ, ự ách bản hân ra ngoài, biểu hiện rõ ràng duy nhấ của cô là sự cẩn hận và ự i.

“Ba đứa bé đâu?” rương ấn Phong hỏi.

***

Mặ Võ Hạ Uyên đen đi.

Nhưng ô Nguyệ Đình đã nhịn lâu quá rồi, cô xuấ hân nhà ruyền hống học ập, sau đó chống lại gia đình, điều này đối với mộ người ngoan ngoãn cẩn hận như cô ấy, đúng là mộ lần đi ngược dòng, nhưng người đàn ông đó vốn lại không hích cô.

ô Nguyệ Đình nhẹ giọng, nói mộ cách cực nhọc, nhưng không ngừng lại: “Chúng ôi…có quan hệ mấy lần, sau đó có đứa con này”

Võ Hạ Uyên nhịn không nổi: “Anh a biế không?” Cô vẫn luôn nghĩ người đàn ông đó biế, nhưng không muốn chịu rách nhiệm.

ô Nguyệ Đình lắc đầu: “Không, anh ấy ghé ôi lắm, ôi sợ anh ấy bắ ôi bỏ con, ôi nghĩ, ôi đã có đứa con này rồi hì phải chịu rách nhiệm với nó, lỗi lầm của ôi không hể để đứa con phải gánh chịu, cho nên ôi đi”

“ên họ là gì?” rương ấn Phong hỏi: “ôi điều ra giúp cô”

“Không cần đâu không cần đâu!” ô Nguyệ Đình vội xua ay, cô biế rương ấn Phong rấ giỏi, nhưng chuyện cô nguyện ý làm, nào có hể bắ đối phương chịu rách nhiệm?

rương ấn Phong không nói hêm, cũng không bắ ép.

Buổi rưa, Võ Hạ Uyên năm rên chiếc ghế đan rong sân, phơi nẵng hoải mái, rương ấn Phong ngồi ở bên cạnh, sờ rán cô: “hích hả?”

“Ừm” Võ Hạ Uyên nói.

“Vê cũng làm mộ cái rong sân nhà mình, ự anh chọn” rương ấn Phong nói iếp.

Võ Hạ Uyên vui vô cùng: “Cảm ơn chồng”

ô Nguyệ Đình đứng ở không xa nhìn hấy cảnh ượng này, khoé môi không nhịn được mà cong lên, có hể cả đời này cô cũng không có được ình yêu như hế, nhưng cô cũng không ngại chúc phúc người khác.

Khi sắp đi, ô Nguyệ Đình đưa cho Võ Hạ Uyên vài úi đặc sản, Võ Hạ Uyên chào ạm biệ, rương ấn Phong vẫn luôn không khách sáo.

chú nào, nhận hế đồ, nói mộ câu ấm áp hiếm có: “Sau này có phiền phức gì, có hể ìm chúng ôi”

Mắ ô Nguyệ Đình cong lên: “Cảm ơn Hạ Uyên, cảm ơn anh”

“hậ không biế ai lại nhẫn âm như vậy”

Ở rên xe, Võ Hạ Uyên ức giận bấ bình nói: “Anh cũng hấy Nguyệ Đình đấy, mộ cô gái ố như vậy, ngay cả mộ người phụ nữ như em cũng nảy sinh ý nghĩ muốn bảo vệ cô ấy”

rương ấn Phong lên iếng.

Võ Hạ Uyên ruy hỏi: “Anh sẽ không sinh ra loại ình cảm hương iếc với cô ấy đấy chứ?”

“hưa bà chủ rương, anh đánh giá mộ người phụ nữ xa lạ còn liên quan đến nhân phẩm, khác anh nhấ định sẽ không nói chuyện ình cảm. Về phần hương iếc hì chỉ có mộ mình em hôi”

rong lơ đãng bị ổng giám đốc Lệ hung hăng rêu chọc mộ phen, Võ Hạ Uyên hỏa mãn mỉm cười: “Vẫn là cục cưng nhà mình ố nhấ”

rương ấn Phong cong môi: “Có hể giúp ô Nguyệ Đình hì giúp mộ í, em có hể nói với cô ấy, cố gắng huê mộ bảo mẫu, ở nhà mộ mình hậ sự không an oàn”

Võ Hạ Uyên gậ đầu: “Em biế rồi”

Sau khi gặp lại ở lớp học yoga, quan hệ của Võ Hạ Uyên và ô Nguyệ Đình rấ ố. Bọn họ làm gì cũng làm cùng nhau, rấ giống mộ đôi chị em ruộ.

Giữa rưa hôm nay, Lê Hào đến lớp học yoga đón người.

Lúc rước rương ấn Phong độ nhiên nói là rần Quốc Bảo ổ chức iệc ở Nhà hàng hiên hắng, mời không í người. rương ấn Phong chắc chắn là muốn đi, hỏi ý của Võ Hạ Uyên.

Ban đầu Võ Hạ Uyên vốn dĩ không định đi, nhưng nghĩ đến cảnh người đàn ông này có hể sẽ phải uống rượu, nhấ hời không yên âm, vì hế mới bảo Lê Hào ới đón người.

“Lúc nào chương rình học kế hì hì cô liền gọi xe về nhà, đừng đi dạo lung ung.” Võ Hạ Uyên vừa mặc áo khoác vừa dặn dò ô Nguyệ Đình.

ô Nguyệ Đình gậ đầu: “Ừ, ôi biế rồi Hạ Uyên, ôi không phải rẻ con: “ôi hấy cô chính là rẻ con”

Võ Hạ Uyên cười khẽ: “Còn không biế chăm sóc bản hân”

“ôi đâu có, ôi đã béo ròn như vậy rồi” ô Nguyệ Đình ở bên cạnh khoa ay múa chân mộ chú.

Võ Hạ Uyên võ bả vai cô ấy: “ôi phải đi rồi, ngày mai gặp, có việc gì hì cứ nói với ôi”

“Được”

rương ấn Phong chờ ở dưới ầng nhà hàng hiên hắng, rần Quốc Bảo chế nhạo anh: “Hiện ại chị dâu lại mang hai, ôi hấy anh mỗi ngày rái im đều reo ở giữa không rung”

“Cậu biế vậy hì ố”

rương ấn Phong huận miệng nói: “Chờ ới ngày cậu ìm được mộ người mình hích, người nọ lại rùng hợp mang hai con của cậu, lúc đó cậu mới có hể hiểu được của cảm giác của ôi”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status