Phu nhân không dễ chọc

Chương 71



Nhìn hấy Võ Hạ Uyên cuối cùng cũng có phản ứng bà Vân hanh vô cùng đắc ý, giọng điệu bấ giác nhẹ đi: “Dù sao hì đó cũng chỉ là kéo ra mộ cục hị mà hôi chỉ cần giao cho bệnh viện xử lý là được, cho nên cô chắc chắn không biế là ôi đã làm gì”

Võ Hạ Uyên quay đầu lại nhìn chằm chằm vào bà Vân hanh vô cùng bình ĩnh nói: “Bà đã làm gì?”

Bà Vân hanh cau mày, cô không quan âm sao? Bà a hớn hở iếp ục nói: “ôi đã đố nó hành ro sau đó ìm mộ huậ sĩ nước ngoài luyện hành mộ sản phẩm đặc biệ, cô biế quỷ nhỏ chứ?”

Bà Vân hanh che miệng cười khẽ: “Loại rấn rạch đó, nhưng linh hồn đứa nhỏ này khá hảm, ôi đã dùng phương pháp àn độc nhấ, vị huậ sĩ đó nói rồi, rừ khi nhà họ Vũ phá sản nếu không linh hồn của đứa bé này chắc chắn sẽ mãi đeo bám dày vò và phá hoại!”

Võ Hạ Uyên không nói iếng nào, giống như không hiểu Bà Vân hanh muốn nói gì, mộ lúc sau mới độ nhiên hỏi: “Bà hậ sự đã hiêu nó hành ro?”

***

“Đúng hế!” Bà Vân hanh khẳng định chắc nịch và nhìn chăm chăm vào Võ Hạ Uyên không chớp mắ, nhanh chóng ỏ ra buồn bã hương âm đi, ố nhấ là nên bày ra bộ dạng đau khổ như vậy!

Võ Hạ Uyên cười lạnh: “Bà Vân hanh, ôi không in là có ma, cho nên việc bị linh hồn dày vò, ra ấn chỉ là nói láo!”

Sắc mặ bà Vân hanh bỗng hay đổi.

“Nhưng ôi hậ sự không ngờ…” Võ Hạ Uyên lạnh nhạ nói: “Lúc đó ôi rấ đau khổ, đứa bé còn chưa hành hình, vậy mà nhà các người đã ra ay àn độc như vậy.”

“Chúng ôi độc ác sao?” Bà Vân hanh vô cùng ức giận: “Cô đã hại uyế Mai nhà ôi hành bộ dạng gì rồi?”

*Vốn dĩ đã ác độc không ai bãng, không phải là do cô a gieo gió gặ bão sao?” Võ Hạ Uyên nhìn bà Vân hanh nói.

Bà Vân hanh sửng số, không ngờ Võ Hạ Uyên lại có hể nói ra những lời như vậy, dù sao rong ấn ượng của bà a, người phụ nữ này rấ biế nhẫn nhịn, ừ rước ới nay chưa ừng… Đợi đấ! Nụ cười rên mặ bà Vân hanh chợ vặn “Cô ức giận rồi sao? Có phải đã cảm hấy bụng dạ im gan đang sôi lên không?”

“Đúng hế” Võ Hạ Uyên bước hai bước sang bên cạnh, bàn ay rắng nõn đẩy mộ cái, chiếc bình rơi xuống mặ đấ vỡ vụn, cô nghiêng người nhặ mộ mảnh sứ nhỏ lên, sau đó ngẩng đầu, rong đáy mắ hiện ra mộ ia lạnh lẽo.

Bà Vân hanh bị dọa mộ rận nhưng rong lòng lại hế sức hả hê, không ngừng chửi rủa: “Nghiệ chủng đó không đáng được sinh ra! uyế Mai nhà ôi đúng là đã giúp cậu ấy mộ ay, nếu không mộ kẻ đê iện như cô làm sao xứng để sinh con cho nhà họ rương?”

Những người này hoàn oàn không hề hối hận… Võ Hạ Uyên nhắm mắ lại, sau đó xông về phía bà Vân hanh!

heo bản năng bà Vân hanh muốn chạy đi nhưng Võ Hạ Uyên đã nhanh chóng úm lấy óc bà a, bà a bị vậ xuống đấ chưa kịp kêu lên hì Võ Hạ Uyên đã lợi dụng ình hình bị miệng bà a lại, bà Vân hanh liều mạng giấy dụa nhưng Võ Hạ Uyên đã ức giận đến cực hạn, làm gì để cho bà a dễ dàng chạy hoá?

“Bà nói xem, ôi nên rạch bao nhiêu vế lên người bà đây?” Võ Hạ Uyên nắm chặ mảnh sứ khiến bàn ay rắng bệch, còn có mộ giọ máu đỏ dọc heo ngón ay chảy xuống.

Mặ bà Vân hanh cắ không còn mộ giọ máu, vẻ mặ bà a ràn đầy khiếp sợ, cuối cùng cũng nhận ra Võ Hạ Uyên không phải đang đe dọa, cô đang rấ nghiêm úc!

“Cô, cô dám?” Giọng bà Vân hanh run lên: “ôi là bà chủ nhà họ Vũ! Cô dám làm ôi bị hương, chồng ôi sẽ không ha cho cô đâu! “

“Bà đối xử độc ác với con ôi như vậy, rương ấn Phong cũng sẽ buông ha cho bà chắc?”

Bà Vân hanh cười lạnh: “rương ấn Phong sẽ không làm gì nhà họ Vũ, nếu không cậu ấy làm sao ăn nói với mẹ của mình?”

“Đúng rồi, cho nên các người dựa vào sơ hở này mà hậm chí không ngại ước đi mạng sống của mộ sinh mệnh.” Võ Hạ Uyên kề mảnh sứ vào cổ bà Vân hanh chỉ cần vuố nhẹ mộ cái hì lập ức nhìn hấy vế máu, bà Vân hanh hé lên, Võ Hạ Uyên cười khẽ: “iếp ục hé đi, hé o hơn nữa đi, như vậy mọi người mới biế bà chủ nhà họ Vũ chế rong ay ôi như hế nào, rương ấn Phong có hể đắn đo nhưng ôi hì không.”

Nỗi đau mấ con dường như lại hiện lên rong lòng, Võ Hạ Uyên không hể ngờ rằng bà Vân hanh cũng là mộ người mẹ ại sao có hể àn nhẫn với con của người khác như vậy?

Cô vẫn luôn ránh mặ nhà họ Vũ, hứ nhấ vì không đủ năng lực rả hù, hứ hai là vì rương ấn Phong, nhưng bây giờ bà Vân hanh đang ở rong ay cô, không gọi bà a là ác quỷ, hì hậ khó có hể xua an hù hận rong lòng cô!

*Võ Hạ Uyên, buông ôi ral” Bà Vân hanh không dám đối diện với sự điên cuồng rong mắ Võ Hạ Uyên, cuối cùng bà a cũng sợ hãi.

*Xin lỗi” Võ Hạ Uyên lạnh lùng nói: “Xin lỗi con của ôi, nói rằng bà đã sai khi nói nó là súc sinh không đáng được sinh ra.”

“ôi không xin lỗi! ại sao ôi phải… AI Ối ối ối…” Bà Vân hanh còn chưa nói xong, Võ Hạ Uyên đã ăng hêm lực khiến cho vế hương sâu hơn.

Bà Vân hanh kiêu ngạo và độc đoán, nhưng bản chấ là mộ người đàn bà dễ bị vinh hoa phú quý mê hoặc, chưa ừng rải qua ranh đấu lại càng chưa ừng bị người khác đối xử như hế này. Vừa sợ hãi vừa hung hăng nhớ kĩ Võ Hạ Uyên, bà a nhấ định sẽ không để cho con khốn này có những ngày háng sống yên ổn!

“Võ Hạ Uyên!” Huỳnh ố Vân độ nhiên xuấ hiện, cô a sửng số, sau đó vội vàng xông đến ách hai người ra “Giế người rồi! Cứu mạng! Bà chủ nhà họ.

rương muốn giế người!” Bà Vân hanh liều mạng hé lên rồi đứng dậy.

“Mau bị miệng bà a lại!” rương rúc Phương heo sau bước vào, vừa nghe đã hoảng sợ, ra hiệu cho ên bảo vệ áo đen không biế ừ đâu ới: “ấn Phong, cháu mau ới đây!”

Võ Hạ Uyên vốn dĩ ngồi rên mặ đấ, nghe hấy vậy ánh mắ khẽ nhúc nhích, rương ấn Phong đến sao?

Mộ bóng dáng cao lớn lịch hiệp xuấ hiện ở cửa, đôi mắ đen láy của rương ấn Phong qué qua mộ vòng, vẻ mặ rầm xuống sải bước đi về phía rước.

Bà Vân hanh dường như đã nhìn hấy vị cứu inh, bà a nắm lấy cánh ay của rương ấn Phong và khóc lóc hảm hiế: “ấn Phong! Hãy nhìn xem người phụ nữ điên rồ này đã làm những gì!” Bà a chỉ vào vế hương đang chảy máu rên cổ: “Cô a muốn giế bác!”

Sắc mặ rương ấn Phong cực kỳ xấu, giao bà Vân hanh cho ên vệ sĩ phía sau, chậm rãi đi ới rước mặ Võ Hạ Uyên: “Em.

‘Võ Hạ Uyên nghe hấy âm hanh lập ức ngẩng đầu lên, rương ấn Phong hấy hế đồng ử chợ co rú lại, ìm như bị mộ búa nặng đập vào, máu hị rong người chợ hắ lại “Em làm sao vậy?” Giọng rương ấn Phong hay đổi, anh ngồi xổm rên mặ đấ, ôm lấy bả vai của Võ Hạ Uyên.

Đôi mắ của Võ Hạ Uyên mờ mị và buồn bã được bao phủ bởi mộ lớp nước, cả người như bị hú hồn, rương ấn Phong hậm chí còn nhìn hấy ia uyệ vọng rong mắ cô.

“ấn Phong… Giọng nói của Võ Hạ Uyên khàn khàn: “Con của chúng a, không đáng được sinh ra rên đời này sao?”

im rương ấn Phong hắ lại, rừng mắ nhìn bà Vân hanh, anh gần như có hể đoán được bà Vân hanh đã nói gì “Không phải!” Nói xong rương ấn Phong mới nhận ra ay phải của Võ Hạ Uyên đang rỉ máu, anh dùng lực mở ay cô ra và ném mảnh sứ ra khỏi ay cô, vô cùng ức giận: “Ai cho em động vào những hứ này?”

Võ Hạ Uyên ngoảnh mặ làm ngơ ự nói với chính mình: “Bà a đã lấy phôi hai, đố nó hành ro và nuôi dưỡng nó hành mộ con quỷ nhỏ.”

Đầu óc rương ấn Phong chợ rống rỗng rong giây lá, sau đó bầu không khí nặng nề bao rùm! Nhiệ độ rong phòng giảm mạnh, lạnh như băng ở địa ngục!

“Không, không phải như vậy!” im bà Vân hanh gần như nhảy ra khỏi lồng ngực, bà a vội vàng xua ay: “Bác không có dọa cô a, ại sao bác phải làm hế chứ?”

“Bà biế bác sĩ hực hiện ca phẫu huậ cho ôi ên là Vương rạch Ngôn” Võ Hạ Uyên nhìn bà Vân hanh.

“Đó là bởi vì…” Bà Vân hanh độ nhiên dừng lại, ại sao lại biế bác sĩ ên là Vương rạch Ngôn, có chế bà a cũng không hể nói ra nguyên nhân!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status