Phu nhân không dễ chọc

Chương 72



Chỉ bằng mộ vài câu nói, rương ấn Phong đã nghĩ đến vô số khả năng, anh làm việc ừ rước đến nay đều không hối hận, nhưng lần này không hể không ự chấ vấ bản hân, những năm này đã dúng úng ỉ nào mà để xảy ra những chuyện như hế này!

“Cháu chỉ hỏi mộ lần hôi, đứa bé…”

“Bác không có đụng vào!” Bà Vân hanh giơ ba ngón ay lên hề với rời: “Những bệnh viện này đều có quy định nghiêm ngặ, bác vốn dĩ không hể động vào!”

rương ấn Phong lấy khăn ay ra băng bó vế hương cho Võ Hạ Uyên, cuối cùng đặ lên mu bàn ay người con gái mộ nụ hôn, nhưng giọng điệu lại vô cùng lạnh lùng: “hế sao? Việc của Vương rạch Ngôn cháu sẽ điều ra hậ kỹ”

“ấn Phong!” Bà Vân hanh bậ khóc lệ uôn như mưa: “Cháu hậ sự vì người phụ nữ này mà đuổi cùng giế ận nhà họ Vũ chúng †a sao?”

Huỳnh ố Vân nhíu mày, hành vi của bà Vân hanh có chú giấu đầu hở đuôi.

***

rương ấn Phong ôm lấy Võ Hạ Uyên, lạnh lùng nhìn về phía bà Vân hanh: “Đuổi cùng giế ận? Bởi vì lời răn rối của mẹ ôi, ôi đã cho nhà họ Vũ bao nhiêu hứ? Cá: người lại rả ơn ôi như hế này? Các người giế chế con của ôi còn mong ôi vui vẻ đón nhận?”

Lần đầu iên rương ấn Phong bộc lộ sự chán ghé của mình đối với nhà họ Vũ, rái im Võ Hạ Uyên run lên, cô ừ ừ ựa lưng lên vai người đàn ông Cô hực sự phẫn nộ vì lời nói của bà Vân hanh, vừa nghĩ đến hài cố của đứa rẻ đã bị những người này giày vò, cô lập ức không.

còn lý rí nhưng Võ Hạ Uyên biế rấ rõ rằng đó chỉ là những lời nói nhảm của bà Vân hanh, đợi khi cô kịp phản ứng hì đã đâm lao phải heo lao, nên cứ hế dọa bà a.

Sự xuấ hiện của rương ấn Phong nằm ngoài dự đoán của Võ Hạ Uyên nhưng nó không hoàn oàn là mộ chuyện xấu… Võ Hạ Uyên cười nhạ và hản nhiên liếc nhìn bà Vân hanh.

Vở kịch phía sau là cô sắp đặ cho bà Vân hanh, chú iếc hương cuối cùng của rương ấn Phong dành cho nhà họ Võ chắc hẳn đã không còn.

Huỳnh ố Vân vô ình hoáng hấy cảm xúc sung sướng xẹ qua mắ Võ Hạ Uyên, lập ức hấy lạnh sống lưng.

Nhìn heo bóng lưng quyế đoán của rương ấn Phong, bà Vân hanh cảm hấy sắp có chuyện lớn xảy ra, bà a lo lắng nằm lấy cánh ay rương rúc Phương và cầu cứu: “rúc Phương, cô giúp ôi với! Giúp ôi nói chuyện với ấn Phong đi mà!”

“Nói cái gì?” rương rúc Phương hờ hững rú ay về, rước đây bà a đã yêu cầu Võ Hạ Uyên bỏ đứa bé vì nghĩ rằng Võ Hạ Uyên yêu hích sự phù phiếm, hèm muốn sự giàu có của nhà họ rương nhưng hời gian rôi qua bà a đã dần hiểu rằng Võ Hạ Uyên là mộ cô gái ố, suy nghĩ cũng đã hay đổi, có những hứ khó lòng mà ha hứ được: “Cô nên cảm hấy may mắn vì mình đã không luyện ro cố của đứa bé hành hứ quỷ quái gì, nếu không ấn Phong đã giế cô ngay ại đây rồi!”

rương ấn Phong ôm Võ Hạ Uyên rời đi ừ cửa sau, xe lao rấ nhanh về hướng bệnh viện.

Võ Hạ Uyên vốn đang im lặng độ nhiên nói: “Không sao, chúng a về nhà đi. Vế hương không nghiêm rọng, ự xử lý mộ chú là được.”

“Không được” rương ấn Phong giữ chặ ay phải của Võ Hạ Uyên: “Mảnh sứ chắc chắn không sạch, để bác sĩ khám anh mới yên âm”

“Được” Võ Hạ Uyên nép vào lòng rương ấn Phong, rực iếp khiến rái im người đàn ông an chảy: “Sao anh biế mà ới?”

rương ấn Phong cụp mắ xuống nhìn chằm chằm vào hàng mi mảnh mai của người con gái, rong lòng cảm hấy ngứa ngáy: “Em hấy hế nào? ự nhiên anh cảm hấy không yên âm về em, lo lắng em bị người khác ức hiếp nên phải đến iếp ứng”

Khóe miệng Võ Hạ Uyên cong lên, cuối cùng lộ ra mộ nụ cười chân hành: “Không ai bắ nạ em hế.”

rương ấn Phong quơ quơ ay phải của cô: “Vậy đây là cái gì?”

“Em phá điên lên khi nghe bà a nói vậy.”

Võ Hạ Uyên hì hào: “Em cũng chiếm được lợi mà, anh không nhìn hấy vế hương rên cổ bà a sao?”

“Nhìn hấy rồi” rương ấn Phong ôm chặ lấy Võ Hạ Uyên: “Anh sẽ xử lý”

Võ Hạ Uyên đã được bác sĩ đưa đi chữa rị vế hương, rương ấn Phong yêu cầu Phùng Bảo Đạ phải bí mậ điều ra sự việc của Vương rạch Ngôn ở gần đó, hậ rùng hợp, ca phẫu huậ của Võ Hạ Uyên cũng được hực hiện ại bệnh viện này.

rương ấn Phong có mối quan hệ rấ rộng rãi ở Cần hơ nên chỉ mười phú sau Phùng Bảo Đạ đã có kế quả rở về, sắc mặ không vô cùng khó coi.

“Có sao nói vậy.” Ngón ay mảnh khảnh của người đàn ông gõ nhẹ lên đầu gối, vẻ mặ nhàn nhã che khuấ sự căm hù ẩn chứa rong đó.

“Vương rạch Ngôn đã nhận iền ừ nhà họ Vũ rước khi lên bàn mổ, anh a nhận được mệnh lệnh nhấ định phải khiến bà chủ sinh non”

rương ấn Phong ngẩng đầu lên, Phùng Bảo Đạ cảm hấy như có mộ con dao đâm vào cổ họng mình, vô hức nuố nước bọ.

“Vậy con của Võ Hạ Uyên…”

“Không phải” Phùng Bảo Đạ kiên rì giải hích: “Vương rạch Ngôn mộ mực cam đoan chưa hề làm gì, lúc đó bà chủ bị ổn hại khí huyế, lại chịu đả kích lớn nên không hể giữ lại đứa bé.”

“Cậu có chắc đó là sự hậ không?”

rương ấn Phong hỏi.

Phùng Bảo Đạ: “Suý nữa hì ôi đã phế ay anh a rồi, chắc chẩn là sự hậ”

rương ấn Phong lạnh lùng nhìn Phùng Bảo Đạ nói mộ cách dứ khoải: “Loại người này không đáng làm bác sĩ, cậu nương ay làm gì?”

Phùng Bảo Đạ hiểu ra: “ôi hiểu rồi ổng giám đốc rương, lá nữa ôi sẽ giải quyế”

“Còn nữa” rương ấn Phong dừng lại ựa hồ suy nghĩ rấ lâu nhưng lời nói ra lại rấ kiên định.

“Hủy bỏ ấ cả những giúp đỡ đối với Bình Minh, sau này Bình Minh phá riển như hế nào đều không liên quan gì đến Phong hiên.”

Việc không đích hân iêu diệ Bình Minh chính là lời hứa cuối cùng mà anh có hể hực hiện.

Cửa phòng vừa đóng, Võ Hạ Uyên dựa vào cửa yên lặng nghe hai người bọn họ nói xong. Khoảnh khắc bước ra, rên khuôn mặ của người con gái vẫn vô cùng mệ mỏi rương ấn Phong đứng lên, ỉ mỉ nhìn né mặ của Võ Hạ Uyên: “Mệ rồi sao?

Chúng a về nhà.”

Võ Hạ Uyên đáp và kịp hời cúi đầu xuống che đi những cảm xúc rong đáy mắ, cô cũng không biế hủ đoạn dựa hơi này mình học được ừ ai, dường như là ự học được mà không cần người dạy, muốn hì làm hôi.

Ở phía bên kia, Bình Minh đã mấ đi sự ủng hộ của Phong hiên, không hể che đậy được lỗ hổng ài chính vô cùng lớn nữa, cổ phiếu rớ giá và rấ nhanh hôi sẽ phải đối mặ với nguy cơ phá sản, người nhà họ Vũ không hể liên lạc được với rương ấn Phong, hậm chí còn ìm đến cả ba rương nhưng vẫn không có gì hay đổi Ông Vũ đã bán công y, sau khi rả hế nợ vẫn còn lại mộ số iền khá lớn. Mặc dù không hể giàu có sung úc như rước nhưng í nhấ là nửa đời còn lại cũng không phải lo cơm áo.

Võ Hạ Uyên nghe người khác nói rằng ông Vũ đã đón Vũ uyế Mai khỏi bệnh viện, và cả gia đình đã rời khỏi Cần hơ.

Đây cũng ính là mộ kế húc ố đẹp, Võ Hạ Uyên nghĩ.

Buổi ối, rương ấn Phong ra khỏi phòng ắm, Võ Hạ Uyên đã mặc váy dây dựa vào đầu giường, ánh đèn mờ ảo inh xảo khiến cô rông hậ gợi cảm.

Ánh mắ rương ấn Phong ối sầm lại hâm ình nhìn Võ Hạ Uyên, người phụ nữ không sợ chế còn động đậy đôi chân với làn da rắng nõn như ráng men.

Bụng dưới rương ấn Phong nóng lên, sau đó anh huận ay cởi khăn ảm và hẳng hản đối diện với Võ Hạ Uyên.

Mặc dù Võ Hạ Uyên đã chuẩn bị sẵn âm lý nhưng cô vẫn bị rương ấn Phong làm cho đỏ mặ bấ giác quay đầu đi, không ngờ rằng anh càng ngày càng có hứng dùng lạ mềm buộc chặ.

“Bây giờ mắc cỡ rồi sao?” ấn Phong leo lên giường, nhố Võ Hạ Uyên vào rong lồng ngực mình, giọng điệu rầm hấp và ái muội: “Sớm mà muốn làm gì rồi à?”

Võ Hạ Uyên lấy hế can đảm húc đầu gối vào giữa hai chân của rương ấn Phong, người đàn ông kêu lên đau đớn, con mãnh hú rong anh đã hoàn oàn được giải phóng, anh bóp chặ cằm của Võ Hạ Uyên: “Ngứa da rồi phải không?” Nói xong anh cúi người mạnh mẽ hôn lên môi cô chỉ hận không hể hòa xương cố của cô vào làm mộ.

Mộ đêm say đắm cuồng dại, Võ Hạ Uyên đã bị rương ấn Phong làm cho hôn mê mấy lần, lần cuối cùng, cô ghé vào ai người đàn ông, giọng khàn khàn: “ấn Phong, chúng a có hêm mộ đứa bé nữa nhé.”

Nhà họ Vũ sa sú, rong lòng đã rú được hận hù, cuối cùng cô cũng có hể đối mặ với ương lai.

rương ấn Phong dừng lại, câu rả lời cho Võ Hạ Uyên là những cú húc càng ngày càng mạnh mẽ hơn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status