Phu nhân không dễ chọc

Chương 73



Vì câu nói lại muốn có con đó, luôn hức dậy đúng giờ đúng giấc như Võ Hạ Uyên, hôm nay lại hiếm gặp ngủ đến buổi chiều.

Khi rương ấn Phong về nhà không hấy người phụ nữ, rầm giọng hỏi quản gia: “Bà chủ đâu?”

“Vẫn còn đang ngủ, chúng ôi gọi ba lần rồi, có vẻ bà chủ hậ sự rấ mệ, không dậy nổi”

Khóe miệng rương ấn Phong hơi nhếch lên: “Không sao, để cô ấy ngủ đi, ôi đi xem xem”

Võ Hạ Uyên cảm hấy xương rên người mình đều rã rời, lúc rương ấn Phong bước vào cô đã ỉnh rồi, còn nghĩ là mộ người giúp việc, vừa định nói chuyện hì đối diện với đôi mắ đen láy sâu hẳm của người đàn ông, Võ Hạ Uyên hừ lạnh mộ iếng, càng nghĩ càng ức giận, quay lưng lại với rương ấn Phong “Vợ anh làm sao hế này?” rương ấn Phong biế rõ còn cố hỏi, giọng điệu khá bằng phẳng: “Bây giờ là bốn giờ chiều rồi, dậy hôi.”

Võ Hạ Uyên hung dữ rừng rương ấn Phong mộ cái: “Sao anh không nói em đi ngủ lúc mấy giờ? Còn nữa!” Cô quan sá người đàn ông mộ lá: “Sao anh lại ràn đầy sức sống như hế?”

rương ấn Phong liếm liếm khóe miệng rông vô cùng xấu xa, như đang hồi ưởng dư vị: “Có lẽ là vì anh ăn no rồi”

***

Võ Hạ Uyên hí mộ hơi hậ sâu, cam chịu số phận mà bò dậy, còn vì eo quá đau mà lê lế mộ chú, rương ấn Phong nhanh chóng đỡ cô, nín cười: “Có cần anh giúp không?”

Gương mặ Võ Hạ Uyên không cảm xúc: “Không cần!”

“Cộc cộc cộc”, cửa phòng ắm bị gõ, Võ Hạ Uyên vừa buộc óc vừa hỏi: ‘Làm sao vậy?”

rương ấn Phong bước vào, đưa cho cô mộ chiếc váy mới inh: “Mặc cái này.”

“Hả?” Võ Hạ Uyên khó hiểu.

rương ấn Phong cười dịu dàng: “ối nay chúng a hẹn hò.”

rái im của Võ Hạ Uyên đập dữ dội.

Nhà hàng rên biển nổi iếng ở Vũng àu, dưới chân là mộ ấm kính rong suố khổng lồ, rong đó có hể nhìn hấy san hô và cá hề bãng mắ hường, kế hợp với ánh sáng dân dần hay đổi, ạo nên mộ mùi vị khác.

Võ Hạ Uyên ngồi xuống nhìn kỹ hơn: “ại sao đều là cá nhỏ?”

rương ấn Phong lậ đọc hực đơn, ranh hủ liếc cô mộ cái: “Sao, em còn muốn nhìn hấy cá mập?”

Người phục vụ nghe đượng khẽ cười mộ iếng, giải hích: “Nếu hứ đó bơi dưới chân ô, e răng cô đây sẽ không có khẩu vị nữa Sau khi phục vụ rời đi, Võ Hạ Uyên hỏi rương ấn Phong: “Sao lại nghĩ ới chỗ này hẹn hò?”

“Không hích à?” rương ấn Phong hỏi ngược lại, nơi này là anh và rần Quốc Bảo nghe ngóng được, rấ đặc biệ, rấ nhiều nhà hàng cao cấp ở rung âm hành phố, nhưng vẫn cảm hấy có gì đó hiếu hiếu, nhạ nhẽo.

“Rấ hích” Võ Hạ Uyên nói iếp: “Không giống những chỗ khác”

rương ấn Phong hấy cô nhìn xung quanh, đầy ò mò, mới cảm hấy mộ chú, nếu không quay về phải lấy cái đầu của rần Quốc Bảo xuống.

Đây là buổi hẹn hò đầu iên của bọn họ, không bị bấ cứ ai làm phiền, bao nhiêu ân oán ình hù cũng iêu an, rá im Võ Hạ Uyên rấ hư hái, nói chuyện dịu dàng nhanh nhẹn hơn bình hường, rong lòng rương ấn Phong cũng khá hài lòng.

Ăn xong, rương ấn Phong vươn ay về phía Võ Hạ Uyên: “Nào, đưa em ới mộ nơi.”

Võ Hạ Uyên vui vẻ bước ới.

Hai người đến boong àu, dưới chân vẫn là ấm kính rong suố, con sứa rảng cứ bơi lên rồi lại lặn sâu xuống. Lúc này đúng vào hoàng hôn, nước biển xung quanh được dá mộ lớp vàng, rải rộng mênh mông, hập phần ráng lệ.

Võ Hạ Uyên đang rầm rồ, rương ấn Phong độ nhiên ừ phía sau ôm lấy cô, ay người đàn ông chốc lá đã hò vào cổ áo. Võ Hạ Uyên giậ nảy mình mộ cái, mộ bên giữ chặ lại, mộ bên cảnh giác nhìn về phía cửa ra vào: “Làm cái gì hế? Có người ới hì sao?”

“Sẽ không có người ới đâu”, rương ấn Phong hôn lên vành ai Võ Hạ Uyên: “Ở đây chỉ có hai chúng a”

“Ý anh là … Võ Hạ Uyên ỉnh ngộ: “Anh điên rồi! Ở đây sao?”

*Vốn dĩ không có ý nghĩ đó, nhưng vừa rồi nhìn vợ anh chăm chú, ình cảm yêu hích hậ sự không kiềm chế được” rương ấn Phong hấp giọng rả lời.

Võ Hạ Uyên rợn ròn mắ, không đợi cô nói gì, rương ấn Phong đã rực iếp lấy nụ hôn chặn lại.

Mộ khi máu nóng bùng cháy hì rấ khó có hể dập ắ, lưng Võ Hạ Uyên ựa vào lan can lạnh lẽo, nửa hân rên reo rong không rung, iếng sóng biển và iếng hở dốc hổn hển của người đàn ông hòa bên ai, cảm giác sung sướng dâng rào khắp cơ hể, làm bùng nổ những chùm pháo hoa lộng lẫy rong âm rí cô “Anh…” Võ Hạ Uyên nắm lấy óc rương ấn Phong, khàn giọng hỏi: “Là vội vàng ạo ra rẻ con à?”

Vừa nói ra lời này, cô lập ức cảm hấy ấn Phong nhỏ rong cơ hể lại lớn hêm mộ vòng, vội vàng cầu xin ha: “Em sai rồi ổng giám đốc rương à, anh ha cho em đi!”

“Muốn kế húc hì im miệng!” Mộ câu nói phá ra ừ hàm răng rương ấn Phong.

Đợi hai người lăn qua lăn lại lên rời xuống đấ xong, hì đã là chiều à ăm ối.

Võ Hạ Uyên năm rên ấm kính, lặng lẽ nhìn bầu rời đêm.

“hế nào, kích hích không?” rương ấn Phong ngồi bên cạnh cô.

Võ Hạ Uyên lười để ý đến anh.

Người đàn ông ự đắc: “hế này hì anh nhấ định sẽ có con rai.”

So với hái độ ghé bỏ rẻ con lúc đầu, bây giờ ổng giám đốc rương đúng là ự vả mặ mình mà.

“Nếu lỡ là con gái hì sao?” Võ Hạ Uyên nổi lên hứng hú.

“Càng ố chứ sao.” Khóe miệng rương ấn Phong nhếch lên: “Không ngờ chứ gì?

hậ ra anh hích con gái hơn, nhưng lùi lại nghĩ mộ chú, đến lúc đó không phải là vui nữa mà là niềm vui bấ ngờ. “

“Doanh nhân gian rá” Võ Hạ Uyên bình luận.

“Khá rồi nhỉ?” rương ấn Phong đứng dậy, nhìn người phụ nữ như hủy quái, nhanh chóng nhìn đi chỗ khác: “Anh đi lấy nước”

Võ Hạ Uyên ừ ừ ngửa ay lên, mộ chú ánh sáng ràn ra giữa các ngón ay, cô lại siế chặ các ngón ay vào, như muốn nắm giữ hứ gì đó rong lòng bàn ay.

Đúng lúc này, Võ Hạ Uyên cảm hấy dưới hân có chú ẩm ướ, cô hơi đứng hẳng người, sau đó độ nhiên mấ rọng lượng!

Mộ giây iếp heo, nước biển dữ dội ràn vào ừ miệng và mũi!

Nhìn lỗ hủng lớn rên đỉnh đầu, Võ Hạ Uyên mới phản ứng lại, đây là… Kính vỡ rồï Còn chưa kịp suy nghĩ, cô đã vùng vẫy muốn bơi lên, nhưng độ nhiên bị mộ bàn ay úm lấy cổ chân!

Võ Hạ Uyên vô hức cúi đầu xuống, đúng lúc bắ gặp đôi mắ ràn ngập ý cười xấu xa kia.

Cô ngay lập ức nhận ra, là Lê Minh Khanh!

Lê Minh Khanh mặc bộ đồ lặn, nắm lấy ay Võ Hạ Uyên xoay mộ vòng. Động ác của anh a bình ĩnh ung dung, nhìn giống như đang nhảy mộ điệu Walz dưới nước, Võ Hạ Uyên hì đau đầu chóng mặ, cảm giác ngạ hở càng rở nên nặng nề…

“Bùm” mộ iếng, dường như có người nhảy xuống, eo bị người nọ cuốn lấy rồi lao lên khỏi mặ nước.

Võ Hạ Uyên đã được rương ấn phong dùng lực rực iếp đẩy lên.

“Khụ… Khụ khụ!” Võ Hạ Uyên hở gấp ừng hơi lớn, ngực phập phồng hí lấy không khí, bên ai ù ù kéo dài.

Chắc là rương ấn Phong cứu cô lên, đúng rồi… Võ Hạ Uyên đưa ay mò sang bên cạnh, nhưng không hề năm được người đàn ông, cô độ nhiên rở nên ỉnh áo, rương ấn Phong đâu?

Dưới mặ nước, rương ấn Phong đánh nhau với Lê Minh Khanh, cả hai dường như chuyển động chậm lại vì áp lực nước, nhưng Võ Hạ Uyên biế rương ấn Phong đã ra ay àn nhẫn, không biế ừ lúc nào anh đã lấy mộ mảnh hủy inh, rực iếp cắ hẳng bộ đồ lặn của Lê Minh Khanh, iến hêm mộ bước, muốn cắ vào cổ họng Lê Minh khanh.

Mộ ia sáng lạnh lóe lên, hô hấp của Võ Hạ Uyên như ngừng lại: “ấn Phong!”

Con dao găm lướ qua eo rương ấn Phong, mang heo mộ đường máu, sau đó, rương ấn Phong quay con dao lại, dùng lực đấy mạnh, lưỡi dao nặng nề rơi vào đầu vai Lê Minh Khanh.

Khóe môi Lê Minh Khanh ràn ra mộ chuỗi bong bóng, anh a bị đau bèn đá rương ấn Phong mộ phá, mượn lực kéo dãn khoảng cách, sau đó đầu cũng không ngoảnh lại mà bơi vào bờ.

Võ Hạ Uyên vươn ay, kéo rương ấn Phong đang nổi rên mặ nước lên.

Người đàn ông ôm miệng vế hương, máu hòa với nước biển, ừ kẽ hở giữa các ngón ay chầm chậm chảy ra, anh hở dốc vài cái, ngẩng đầu nhìn Võ Hạ Uyên, bỗng nhiên bậ cười: “Anh bắ được em rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status