Phu nhân không dễ chọc

Chương 74



rái im Võ Hạ Uyên như nghẹ hở, nụ cười đẫm máu của người đàn ông đã in sâu vào rái im cô.

rong căn phòng hiếu ánh sáng, chỉ có ánh đèn rên đầu của rương ấn Phong ỏa sáng hôi, đôi môi mỏng của anh mím chặ, mắ nhắm chặ lại, đường né rên khuôn mặ uấn ú vô cùng inh xảo, hỉnh hoảng rong ánh mắ oá ra vẻ lạnh lẽo, rên hắ lưng anh quấn mộ vòng băng vải, máu vẫn còn đang chảy ra, nhưng ư hế hoải mái, đầu ngón ay mảnh khánh gõ nhẹ vào lưng ghế.

“ấn Phong” Võ Hạ Uyên hay quần áo và đi ra khỏi phòng, säc mặ rương ấn Phong dịu dàng hơn khi nghe hấy iếng của cô.

Võ Hạ Uyên cẩn hận sờ lên băng vải, ánh mắ đầy đau khổ nói: “Phùng Bảo Đạ và mọi người đã đi ìm rồi, chúng a ới bệnh viện rước đi”

“Chỉ là mộ vế hương nhỏ hôi mà.”

rương ấn Phong nói nhẹ.

***

“Làm sao có hể nói là bị hương nhẹ chứ?” Võ Hạ Uyên có chú ức giận: “Ngộ nhỡ bị nhiễm rùng hì phải làm sao?”

“Không phải là còn có em sao?” Nói là như vậy nhưng rương ấn Phong vẫn cần Võ Hạ Uyên đỡ để đứng dậy, hai người vội vàng đi ới bệnh viện.

rên đường rương ấn Phong độ nhiên ho nhẹ mộ iếng, Võ Hạ Uyên sờ lên rán của anh, quả nhiên là anh đang phá số rồi.

Lê Minh Khanh làm việc rấ nghiêm úc và cẩn hận, lúc rương ấn Phong đi khâu lại vế hương hì Phùng Bảo Đạ rở về, anh a lắc đầu với Võ Hạ Uyên ý nói rằng không bắ được người rồi.

Điều này không ngoài dự đoán của Võ Hạ Uyên, Lê Minh Khanh không dễ dàng đối phó như vậy.

rương ấn Phong ở nhà dưỡng hương được hai ngày rồi, mãi đến ngày hứ ba anh mới hạ số, rên người anh không còn chú máu nào, rên môi cũng bong ra mộ lớp da chế, nhìn hấy những điều này Võ Hạ Uyên rấ khó chịu.

“Em lo lắng cho anh sao?” rương ấn Phong nhận lấy bá canh ừ Võ Hạ Uyên, cười hỏi.

Võ Hạ Uyên liếc nhìn anh: “Đồ quỷ nhà anh”

“Suy nghĩ của em như được viế hế lên rên khuôn mặ em rồi kìa” rương ấn Phong đắc ý, uống mộ hơi hế bá canh.

“Ngày đó..” Võ Hạ Uyên cúi đầu: “Anh không do dự mà nhảy xuống như vậy sao?”

“hì sao nào?” rương ấn Phong hỏi lại: “Vợ anh bị người đàn ông khác lôi kéo, sống chế rước mắ, làm sao anh có hể khoanh ay đứng nhìn được chứ?” Anh nằm lấy ay của Võ Hạ Uyên: “Võ Hạ Uyên, rong lòng anh em không giống với những người khác, nếu đổi lại là người khác, anh cũng sẽ phải suy nghĩ lại.”

“Vậy nếu là ba hì sao?” Võ Hạ Uyên hỏi lại, cô hỏi xong mới cảm hấy quái quái, đây giống như là câu hỏi ‘Em với mẹ anh cùng rơi xuống nước hì anh sẽ cứu ai rước’ vậy.

rương ấn Phong cười khổ: “Gia đình luôn chiếm vị rí quan rọng nhấ rong rái im anh”

Võ Hạ Uyên đỏ mặ vội vàng cầm bá đi ra ngoài.

Chuyện rương ấn Phong bị hương không dám làm phiền đến ba rương, ông mà biế chuyện có hể sẽ ức giận như hế nào chứ.

Đêm nay khi Võ Hạ Uyên vừa giúp rương ấn Phong hay huốc rên vế hương hì có mộ cuộc điện hoại gọi ới, anh nhíu mày lắng nghe hồi lâu rồi cuối cùng chỉ “ừ” mị người.

Võ Hạ Uyên ò mò hỏi: “Sao vậy?”

“Anh suý chú nữa hì quên mấ, ngày mai là sinh nhậ của rương hiên Định”

rương ấn Phong rầm giọng nói.

Khi nghe anh nhắc ới hì Võ Hạ Uyên mới nhớ ra quả đúng là ngày này: “Anh a hích quà gì? Chúng a cho người mang đến ặng cho anh a.”

“Sợ là không được rồi.” rương ấn Phong nhẹ nhàng nhéo má Võ Hạ Uyên: “Ba sẽ ổ chức iếc sinh nhậ cho rương hiên Định ở nhà cũ, chúng a cũng phải ham gia, bấ kể rong nhà họ rương như hế nào hì í nhấ cũng phải bày cho người ngoài hấy là nhà họ rương không chê vào đâu được.”

Anh dừng lại. “Mà quà hì anh đã chuẩn bị xong rồi.”

Chính xác mà nói, cho đến quà ặng năm hai mươi năm uổi của rương hiên Định và bài phá biểu rương ấn Phong cũng đã chuẩn bị xong rồi.

Mặc dù rương ấn Phong đã hế số rồi, nhưng vế hương ở hắ lưng vừa mới đóng vảy, khi cử động vẫn còn đau, ngày hôm sau khi hức dậy, Võ Hạ Uyên giúp anh hay mộ lớp băng gạc khác sau đó mới yên âm đi ra ngoài Nhìn hấy cánh cửa nhà cũ reo đèn kế hoa như vậy, Võ Hạ Uyên muốn biế Phùng Ngọc Chỉ cảm hấy như hế nào, cô luôn cảm hấy ba rương có hành kiến nhưng cô vẫn luôn hấy hấy ba rương đối với rương.

hiên Định mới là sự yêu chiều đơn huần, hơn nữa đối với rương ấn Phong hì lại là quản lý giám sá nghiêm khắc.

“Anh đón sinh nhậ hì biệ hự cũng náo nhiệ như vậy sao?” Võ Hạ Uyên hỏi.

Ánh mắ rương ấn Phong ối sầm lại: “Anh chưa ừng đón sinh nhậ.”

Võ Hạ Uyên iến đến nắm lấy cánh ay anh: “Vậy ừ nay về sau em sẽ đón sinh nhậ cùng anh nhé.”

Hương hơm ngọ ngào rên người cô.

heo gió quanh quẩn nơi chóp mũi, khi ngửi hấy cả người đều vui vẻ lên, sự mấ má vừa mới xuấ hiện lập ức được xoa dịu, rương ấn Phong nhìn cô, cười nói: “Em có biế ngày sinh nhậ của anh là ngày bao nhiêu không?”

Võ Hạ Uyên ghé sá ai anh nói mộ con số.

Hai mắ rương ấn Phong sáng lên, có chú kinh ngạc: “Làm sao em lại biế được vậy?”

“Người xuấ núi đều có diệu kế” Võ Hạ Uyên hừa nước đục hả câu, hậ ra cô nghe được chuyện này ở chỗ Phùng Bảo Đạ, khi bắ đầu yêu hích mộ người hì bạn sẽ vô hức hu hập ấ cả hông in của người đó, ngày sinh nhậ cũng không hể bỏ qua được.

Khi hai người bước vào cửa, họ hấy nhiều người đang ngồi rong phòng khách, hầu hế đều là những người ngoài hai mươi uổi, họ cùng nhau nói truyện cười đùa rôm rả, sắc mặ không có sự vụ lợi hay giả dối gì, có lẽ là bạn của rương hiên Định iếng ăm của rương ấn Phong khá lớn, những người rẻ uổi đó đều chú ý đến phía bên này, dần dần rở nên yên lặng.

“Cậu hai đã về rồi ạ” Người giúp việc vui vẻ hé lên: “Để ôi đi báo với ông chủ.”

rương ấn Phong gậ đầu, ánh mắ hản nhiên nhìn mọi người mộ lượ: “Mọi người iếp ục đi” Rồi anh dẫn Võ Hạ Uyên ìm mộ góc không có người ngồi xuống.

Mộ lúc sau, Phùng Ngọc Chỉ bước ra, hiển nhiên bà a rấ coi rọng bữa iệc sinh nhậ của rương hiên Định, bà a ăn mặc sáng sủa hơn bình hường rấ nhiều, nhếch mép nói: “ấn Phong với Võ Hạ Uyên về rồi sao? Nhanh đến đây để ôi giới hiệu mộ chú”

“Không cần.” rương ấn Phong nhấp mộ ngụm rà, lạnh lùng nói, người kinh doanh nổi iếng đều chọn cơ hội xem ngày để gặp anh, ại sao anh lại phải cam âm đi chào hỏi đám người bề dưới này chứ? Hơn nữa, đó là lời của Phùng Ngọc Chỉ, rương ấn Phong không muốn đồng ý.

Mộ ia ức giận hoáng qua rên mặ Phùng Ngọc Chỉ, sau đó bà a lại iếp ục như hường: “Vậy hôi, hai người ngồi đây rước đi, lá nữa vẫn có mấy người hân nữa ới.”

Võ Hạ Uyên để ý hấy Phùng Ngọc Chi liếc nhìn nhóm người rẻ uổi, ý ám hị rấ rõ ràng nhưng cô không nhìn ra đó là người nào.

Mộ lúc sau, mộ cô gái xinh đẹp đi ới, cô a đứng rước mặ rương ấn Phong, vẻ mặ ngượng ngùng, nhẹ nhàng hỏi: “Anh rương, anh có cần ôi ró rà giúp không?”

Võ Hạ Uyên cau mày, những việc như hế này đã có người giúp việc làm rồi, ại sao cô a lại độ nhiên chạy đến chứ?

“Cô ên là gì?” rương ấn Phong hỏi.

Cô gái này bị mê hoặc bởi nụ cười này, ự rả lời: “Phùng Vũ Ninh”

“Cháu gái của Phùng Ngọc Chỉ sao?”

rương ấn Phong lại hỏi Đối phương gậ đầu.

Sắc mặ rương ấn Phong dần dần ối sầm lại, khi đó ba rương và rương hiên Định ừ rên lầu đi xuống, ba rương nói: “ấn Phong? Còn ngồi đó làm gì hế?”

rương ấn Phong đứng dậy: “Không có gì, cháu gái của chị dâu ự mình ró nước cho con, con rấ cảm động”

Nhưng những ai nghe hấy đều hấy rương ấn Phong không những không cảm động mà còn có chú ức giận.

Ba rương sững sờ, nhìn vẻ mặ của Phùng Vũ Ninh, sau đó như hiểu ra điều gì, ông quăng nạng xuống đấ, đại sảnh độ nhiên yên lặng.

Võ Hạ Uyên cũng hiểu rằng Phùng Ngọc Chi đã hạ vốn gốc, để cho Phùng Vũ Ninh đến quyến rũ rương ấn Phong…

Khi Phùng Ngọc Chỉ ừ rong bếp đi ra, vừa đúng lúc nghe được hai câu đó, sắc mặ bà a rở nên xấu hổ, bà a giả vờ bình ĩnh nói: “Ồ, sao lại đứng hế cả lên như hế? Ngồi xuống đi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status