Phu nhân không dễ chọc

Chương 75



Hôm nay là sinh nhậ của rương hiên Định, cho dù ông Phúc có ức giận đến đâu ông cũng không hể hiện ra rước mặ nhiều người như vậy, sau lưng Phùng Ngọc Chi đã sửng dụng rấ nhiều mánh khóe cũng đã sớm rơ lì rồi, Bà a có người chồng đã chế và còn có rương hiên Định làm chỗ dựa, bà a biế rằng chỉ cần không phạm phải sai lầm lớn, ba rương sẽ không làm gì bà a cả.

“Đứa cháu gái này của ôi ừ nhỏ đã rấ hiểu chuyện rồi, ở nhà cũng đã quen làm việc nhà, nhưng những chuyện bưng rà ró nước này làm sao con có hể làm được chứ?”

Phùng Ngọc Chi vừa nói vừa đẩy Phùng Vũ Ninh mộ cái: “Còn không mau ngồi xuống đi.”

Phùng Vũ Ninh di chuyển, ánh mắ miễn cường rời khỏi người của rương ấn Phong.

Võ Hạ Uyên cười lạnh, rí hông minh này hậ sự không được rồi, bà a vẫn luôn ở rong bếp, làm sao biế được Phùng Vũ Ninh lại đến bưng rà ró nước cơ chứ?

Phùng Ngọc Chỉ có vẻ là người hông minh, bà a quy ấ cả mọi truyện hành mộ sự hiểu lầm, nhưng mấy người ở đây mấy ai không phải là người ừng rải chứ? Sắc mặ của rương hiên Định đã có chú khó coi r Chẳng bao lâu sau mọi người đã đến đủ hế rồi, ngoại rừ bạn bè của rương hiên Định ra hì còn có mộ số người của nhà họ.

***

rương nữa cũng đến ham gia, Võ Hạ Uyên chỉ nhận ra mộ vài người, còn những người khác cô chưa ừng gặp qua lạng hòa nhã của ba rương khiến cho mấy người rẻ ổi không cần cẩn rọng nữa, không khí đã nhanh chóng rở nên sôi động hẳn lên, rong phòng khách ràn ngập iếng cười vui.

Sau khi ăn xong, người giúp việc lấy mấy chục chai cockail ra, mấy người rẻ uổi xúm vào, Võ Hạ Uyên nghe bọn họ nói lá sẽ đi há Karaoke, nghe bọn họ nói nhà cổ hậ sự rấ đẹp, ba rương rấ ân cần ử ế.

rương ấn Phong vẫn luôn cúi đầu không nói gì, độ nhiên anh cầm ly rượu rên bàn lên uống mộ hơi cạn sạch.

Võ Hạ Uyên gần như nhảy dựng lên, giậ lấy chiếc ly ừ ay của anh, khiến cho ba rương kinh ngạc.

“Võ Hạ Uyên?” Ba rương nửa giậ mình nửa bấ lực nói: “Bây giờ con còn quản cả việc ấn Phong uống rượu sao?”

rương hiên Định đang ngồi ở đầu bên kia chơi với bạn của mình cũng nhìn sang.

“Không phải vậy ạ” Võ Hạ Uyên cười nói: “Hai ngày rước ấn Phong bị cảm lạnh, bị số nhẹ, bác sĩ nói anh ấy không được uống rượu ạ.”

“Chỉ là mộ ly hôi mà.” rương ấn Phong không iếng động liếc nhìn rương hiên Định mộ cái.

Võ Hạ Uyên nghiêm nghị nói: “Mộ ly cũng không được!” Vế hương ở hắ lưng có cần chữa khỏi không?

Ba rương bậ cười, cùng lúc đó, rương hiên Định đã uống mộ hơi cạn sạch chai rượu. Ba rương cười xong rồi bèn hỏi ỷ mỉ ình rạng sức khỏe của ấn Phong, anh rả lời mộ cách hờ ơ, Võ Hạ Uyên cảm hấy có điều gì đó không đúng.

ính chống đối của rương ấn Phong rấ rõ ràng, ba rương không phải là không cảm nhận được, nhưng vẻ mặ của ông ừ đầu đến cuối đều không hay đồi, cứ như không nhìn hấy gì vậy.

Ba rương không vô duyên vô cớ mà mời nhiều người đến nhà cũ như vậy, nghe rương ấn Phong nói, hầu như năm nào.

cũng vậy, cho dù rước đây Phùng Ngọc Chi và rương ấn ài đã cùng nhau ính oán với họ, hì đến ngày sinh nhậ của rương hiên Định, ba rương vẫn yêu hương như vậy, ông hông báo cho người nhà họ rương là: rấ coi rọng rương hiên Định và ông rấ yêu hương rương hiên Định.

ại sao lại có hể khoan dung như vậy?

Võ Hạ Uyên không hể đoán ra được, hôm nay rương ấn Phong nói năng hận rọng, ính ình nói sao làm vậy, không hiếu sự rèn luyện của ba rương, nhưng rương hiên Định lại không như vậy, anh a cười đùa vui vẻ, dường như không có gánh nặng nào rên Vai…

Chờ chú! rong lòng Võ Hạ Uyên khẽ run lên, mộ ý nghĩ chợ vụ qua.

Đợi khi ba rương hỏi chuyện xong, Võ Hạ Uyên ghé bên ai rương ấn Phong nói: “rước đây khi anh rai chưa mấ, anh cũng ở nhà họ rương sao?”

rương ấn Phong không hiểu ại sao độ nhiên Võ Hạ Uyên lại hỏi như vậy, nhưng anh hành hậ rả lời: “Không, rước kia anh ừng có công việc kinh doanh riêng ở Mỹ.”

Quả nhiên… Cổ họng Võ Hạ Uyên đẳng ngắ giống như bị chặn bởi mộ chùm bông vây, cô không nói hêm lời nào nữa chỉ nắm lấy ay của rương ấn Phong.

Khi mọi truyện ở đây đã gần như ổn hỏa rồi, ba rương bảo rương ấn Phong đi đến phòng sách mộ chuyến, nhưng Võ Hạ Uyên như ngồi rên đống lửa, cô không nói chuyện với bấ kỳ ai ở đây, sau mộ lúc cô đứng dậy và đi ra sân sau.

Đang là mùa đông, phía sân sau cũng không có gì đáng xem, Võ Hạ Uyên khoác áo khoác, gió lặng lẽ hổi qua.

Không lâu sau, phía sau có iếng bước chân ruyền đến, Võ Hạ Uyên mỉm cười: “ấn Phong?”

iếng bước chân độ nhiên dừng lại, Võ Hạ Uyên có chú bối rối quay đầu lại nhìn hấy rương hiên Định.

Cô sững sờ, sau đó nở nụ cười: “Sao anh lại ra đây?”

Ánh sáng yếu ớ ừ đèn hành lang chiếu vào mặ của rương hiên Định, Võ Hạ Uyên không nhìn rõ sắc mặ của anh a, chỉ có hấy cảm hấy rằng hình như anh a không vui.

ại sao anh a lại đi ra đây? rương hiên Định ự hỏi chính mình, nhưng ánh mắ anh a lại nhìn vào người Võ Hạ Uyên, anh a nhìn hấy cô đi ra ngoài hì không ự chủ đuổi heo ra ngoài, nhưng khi nghe hấy hai chữ “ấn Phong’ rương hiên Định nhìn kỹ Võ Hạ Uyên, cô hực sự đã hay đổi rấ nhiều, so với rước đây cô đã chín chắn hơn rấ nhiều rồi, càng khiến cho rương hiên Định không muốn hừa nhận là sự hoải mái, cởi mở dần hiện ra giữa hai lông mày của Võ Hạ Uyên, cô cũng không còn cảm giác ự i nữa Cái ên rương ấn Phong đó có hể cho cô những điều này sao?

Khi gió hổi qua, rương hiên Định hấy đầu nặng hơn.

Độ nhiên anh a đi về phía Võ Hạ Uyên, Võ Hạ Uyên còn cho rằng anh a có điều gì đó muốn nói, nhưng sau khi anh a đứng lại, anh a hơi cúi người và đặ lên môi cô mộ nụ hôn.

Nụ hôn nhẹ ựa lông hồng, nhưng Võ Hạ Uyên sững sờ, chế lặng.

rương hiên Định đang làm gì vậy… Sự ức giận dần dần hiện lên rong ánh mắ của Võ Hạ Uyên.

Cô giơ ay lên á rương hiên Định, nhưng rương hiên Định đã dễ dàng nắm được ay cô, Võ Hạ Uyên ức giận nói: “ôi là hím hai của anh đó! Anh ỉnh áo mộ chú đi”

Ai biế được những lời này lại chọc ức rương hiên Định, sắc mặ anh a có chú điên cuồng: “hím hai?” Anh a cười hầm: “Võ Hạ Uyên, cô đã ừng là người phụ nữ của ôi!”

“Không phải!” Võ Hạ Uyên lạnh lùng nói.

rương hiên Định nghiến răng, cúi người định hôn Võ Hạ Uyên iếp, nhưng ngay lúc hai người đang ranh cãi, phía sau có iếng đồ sứ vỡ vang lên giống như mộ bình nước đập lên đầu của rương hiên Định, anh a quay lại nhìn hấy Phùng Ngọc Chi đang bị miệng nhìn hai người họ kinh hãi Võ Hạ Uyên lúng úng đẩy rương hiên Định ra chỉnh lại quần vạ áo.

“Mẹ…” rương hiên Định nói.

“Con điên rồi sao?” Phùng Ngọc Chi dường như phá điên lên: “Hai người vậy mà lại…”

“Không phải chúng ôi” Võ Hạ Uyên lạnh lùng ngắ lời: “ừ đầu ới cuối ôi chưa ừng hích hú gì.”

rương hiên Định nghe hấy những lời này ánh sáng rực rỡ rong ánh mắ bị dập ắ hoàn oàn.

“Đồ khốn kiếp nhà cô! Cô muốn hủy hoại nhà họ rương chúng ôi, cô….”

“Hừm..” rương hiên Định rên lên, rồi độ nhiên đổ mạnh xuống đấ.

Võ Hạ Uyên ngẩng đầu lên nhìn hấy rương ấn Phong cả người đầy ức giận và sự àn bạo.

“ại sao cậu dám?” rương ấn Phong iến lên ừng bước, ánh mắ âm rầm nhìn chăm chăm rương hiên Định.

rương hiên Định ho ra mộ búng máu dọa Phùng Ngọc Chỉ khiếp sợ kêu lên.

rương hiên Định khẽ cười nhìn chằm chẵm vào người Võ Hạ Uyên.

Bây giờ năm bên rái Võ Hạ Uyên là rương hiên Định, đứng bên phải cô là rương ấn Phong, rương hiên Định không in Võ Hạ Uyên không có ình cảm với anh a!

Võ Hạ Uyên di chuyển iến về phía rương hiên Định.

rương ấn Phong độ nhiên nằm chặ cánh ay bên hông, vế hương nứ nẻ đau đớn như hế nào cũng không hể sánh bãng sự đau lòng lúc này.

Võ Hạ Uyên ngồi xổm rên mặ đấ, lấy khăn ay lau khóe môi rương hiên Định, sau đó ấn chặ! rương hiên Định đau đớn kêu lên, Võ Hạ Uyên càng ấn mạnh hơn, vẻ mặ dịu dàng nhưng giọng nói vô cùng lạnh lùng: “rương hiên Định, sau này anh còn dám làm như vậy nữa, ôi không ngại làm phiền đến chỗ ba đâu”

Con ngươi của rương hiên Định run lên, vẻ mặ khó in.

rương ấn Phong im lặng như ượng cũng ngẩng đầu nhìn sang.

“Lá nữa hãy nói là do anh ự ngã, đừng đổ lỗi cho ai cả” Võ Hạ Uyên lạnh lùng nói, ý ứ là nói ự làm ự chịu.

Nói xong cô đứng dậy đi về phía rương ấn Phong, ánh mắ không còn bình ĩnh mà có chú lo lắng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status