Phu nhân không dễ chọc

Chương 76



“Anh a hì có cái gì ố chứ!” Bỗng nhiên rương hiên Định lớn iếng nói, lộ ra sự không cam lòng phải kìm nén rấ lâu rồi Võ Hạ Uyên nằm lấy bàn bàn ay lạnh ngắ của rương ấn Phong, đặ ở bên môi hà hơi, lúc này mới quay đầu nhìn rương hiên Định, kiên định nói: “Anh ấy rấ ố.”

Dừng lại mộ chú, nói hêm: “Là ố nhấ.”

Võ Hạ Uyên vẫn chưa nhìn hấy, rong mắ rương ấn Phong như nở rộ hàng ngàn hàng vạn đóa pháo hoa.

“Còn không hể sao?” Lúc Võ Hạ Uyên quay đầu lại, dòng cảm xúc ấy đã bị rương ấn Phong nhẹ áp chế xuống.

rương ấn Phong gậ đầu, ánh mắ sâu sắc: “Rấ ố, ố nhấ”

***

ai của Võ Hạ Uyên liên đỏ lên, anh ấy nhắc lại mấy chữ này làm gì chứi rương ấn Phong hậ sự không muốn.

đứng đây ngẩn ngơ hêm bấ kỳ giây phú nào nữa, anh đến chào ạm biệ ba rương mộ iếng, liền mang Võ Hạ Uyên rời khỏi nhà cũ Lúc khởi động xe, Võ Hạ Uyên nhìn hấy mẹ rương hiên Định đang đứng ở rước cửa, cô không muốn nhìn rương hiên Định lâu, nhưng khi nhìn đến Phùng Ngọc Chỉ, hực chấ hận hù rong ánh mắ đều sắp iêu an rồi.

Lúc gần đến nhà, độ nhiên rương ấn Phong dựa lên người Võ Hạ Uyên, Võ Hạ Uyên quay đầu nhìn anh: “Buồn ngủ sao?”

“Ừm” rương ấn Phong mơ hồ đáp lại, mộ chiếc xe ở phía rước chạy qua, đèn xe chậm lướ qua người đàn ông, soi rấ rõ lớp mồ hôi lạnh rên rán anh.

im Võ Hạ Uyên hung hăng nhảy dựng lên, lập ức lấy ay kiểm ra phần bụng của rương ấn Phong, quả nhiên là sờ hấy mộ mảng ẩm ướ, vế hương bị rách ra rồi!

“Anh!” Võ Hạ Uyên vừa ức giận vừa cuống cuồng: “Có đau lắm không?”

rương ấn Phong cũng không giấu diếm, nhưng lời nói ra lại khiến Võ Hạ Uyên hậ muốn khâu lại miệng anh lại: “Lời nói ban nãy của bà xã khiến anh cảm hấy rấ ngọ ngào, không đau mộ chú nào.”

Võ Hạ Uyên: “…”

Phùng Bảo Đạ đang lái xe: ại sao anh lại phải ăn cẩu lương như vậy? Đây có được xem như là cái giá phải rả khi làm người hân cận bên ổng giám đốc rương không?

Bác sĩ ư đã chờ đợi ừ lâu, rương ấn Phong về đến nhà cởi áo khoác ra, lúc chuẩn bị hay băng, độ nhiên anh giơ ay ngăn lại, nói khá nước, muốn Võ Hạ Uyên ró cho anh mộ cốc, Võ Hạ Uyên sao lại không biế người đàn ông này cố ý muốn cô rời đi, hế là cô lại rấ huận miệng sai Phùng bảo Đạ: “Ró cốc nước ới đây.”

Phùng Bảo Đạ: “Vâng hưa mợ.”

rương ấn Phong: “…” Anh bậ cười có phần bấ đắc dĩ, ra hiệu cho Võ Hạ Uyên ới gần mộ chú, sau đó nắm lấy ay cô, rầm giọng nói: “Không muốn nhìn hì nhắm mắ lại”

Võ Hạ Uyên rấ nhanh đã hiểu ý của người đàn ông này, vế hương ở bụng không phải đơn giản chỉ là rách, mà oàn bộ ừ đầu đến cuối đều hấm đắm máu, sợi chỉ rắng để khâu vế hương rước kia đều đã bị nhuộm hành đỏ, lẫn lộn vào cả máu hị, rông vô cùng kinh khủng Hai chân của Võ Hạ Uyên đều đã mềm nhũn ra, nằm chặ lấy bàn ay của rương ấn Phong, cô vẫn không rời mắ đi, hỉnh hoảng lúc cảm nhận được cơ hể của rương ấn Phong căng cứng, lại nhắc nhở bác sĩ nhẹ nhàng mộ chú.

Đợi sau khi vế hương được khâu lại lần nữa, oàn hân hai người đều ướ đẫm mồ hôi lạnh.

“ổng giám đốc rương, không hể vận động mạnh nữa” Vẻ mặ của bác sĩ cũng hơi khó nhìn: “Vế hương nói là không sâu nhưng cũng không nông, ngài lại ừng bị ngâm rong nước biển, í nhiều cũng đã có chú nhiễm rùng”

gây ê, nhưng cảm giác cây kim dài xuyên qua da hị, hậ sự không hề dễ chịu gì Võ Hạ Uyên iễn bác sĩ ra về, lạnh mặ đỡ rương ấn Phong nằm lên giường, bưng đến mộ chậu nước ấm cẩn hận giúp người đàn ông lau chùi vế máu xung quanh “Giận rồi sao?”

Võ Hạ Uyên không lên iếng.

“Lúc đấy cậu a ôm em, còn định hôn em nữa, làm sao anh có hể không ức giận cho được?” rương ấn Phong dựa vào đầu giường, ánh mắ sâu hẳm: “Anh rấ í khi ra ay đánh rương hiên Định.”

ay của Võ Hạ Uyên run lên, hầm nghĩ người đàn ông này hẳn là không nhìn hấy lần đầu iên rương hiên Định hôn cô, đương nhiên là cô cũng không có ý định nói, sau khi nghe câu nói sau của anh, Võ Hạ Uyên không nhịn được hỏi: “Là bởi vì anh cả sao?”

“Cũng gần như vậy.” rương ấn Phong đáp: “Dù sao cũng không phải là con rai của anh, cậu a lại ghé anh như vậy, có rấ nhiều chuyện đều không cần hiế” Người đàn ông đang nói hì cười nhạo mộ iếng: “Hơn nữa, nếu con rai anh mà như rương hiên Định, hì cũng bị anh đánh chế ừ sớm.”

Ý nghĩ rước kia lại lần nữa hiện lên rong lòng, Võ Hạ Uyên rấ nghiêm úc nhìn rương ấn Phong, suy nghĩ mộ chú rồi nói: “ấn Phong, ba quý mến rương hiên Định như vậy, lại để anh iếp quản Phong hiên, mà Phong hiên lại vẫn chưa ổn định, có phải không?”

Đầu ngón ay rương ấn Phong run lên, không ngờ ới Võ Hạ Uyên lại độ nhiên hấy rõ điều này: “Em……

Vẻ mặ của anh đã nói rõ ấ cả, Võ Hạ Uyên càng hêm chắc chẵn: “Ba muốn anh làm đá ló đường cho rương hiên Định, phải không?”

Mặc dù khó có hể in được, nhưng sự hậ chính là như vậy, người đàn ông ngồi vững vàng ở vị rí hứ nhấ Cần hơ, người người kính nể, rên người không có biế bao.

nhiêu ruyền kỳ rương ấn Phong lại là bàn đạp của rương hiên Định, nếu ông Phúc đã muốn giao Phong hiên cho bố ruộ của rương hiên Định, nhưng lại vẫn không hu hu lại về, chính là không nghĩ ới để người khác hừa kế, cho dù người đó là rương ấn Phong, cho dù anh có hể dẫn dắ nhà họ rương lên đỉnh cao của vinh quang.

“ại sao chứ?” im Võ Hạ Uyên đau đớn.

rương ấn Phong dịu dàng xoa óc của cô, rấ lâu sau mới mở lời: “Cả đời này ình cảm chân hành của ông ấy chỉ dành cho mẹ, ừ nhỏ hân hể của mẹ đã không được khỏe, năm đó mẹ mang hai anh, ông ấy muốn phá bỏ cái hai, là mẹ nhiều lần cầu xin, cuối cùng…” rương ấn Phong lặng im rong chốc lá: “Cuối cùng mẹ qua đời, việc này có liên quan mậ hiế đến anh.”

“Không phải là ự mình rách mình, nhưng nếu mẹ không sinh anh ra, hì hậ sự có hể sống lâu hơn.”

Ông ấy rong lời của rương ấn Phong là chỉ ba rương, nhưng anh không muốn dùng kính ngữ, hơn nữa lại dùng ngôi hứ ba kể lại, chỉ có hể giải hích rằng những chuyện cũ này rấ khó mở miệng.

“Lúc nhỏ, ba có đối xử ố với anh không?” Võ Hạ Uyên hỏi.

“Ông ấy chưa ừng đối xử ệ bạc với anh, nên anh cũng vẫn cho rằng chưa bao giờ ông ấy giận cá chém hớ lên anh cả.” Giọng điệu của rương ấn Phong rầm xuống: “Cho đến khi anh rai anh mới biế rong lòng ông ấy… hậ ra vẫn luôn rấ oán hận anh.”

“Mộ mình anh gây dựng sự nghiệp ở nước Mỹ, ông ấy không chú để âm, gọi anh quay về để iếp nhận Phong hiên, có điều là bởi vì rương hiên Định còn quá nhỏ uổi, không đủ âm cơ, không hể đảm nhận rọng rách này mà hôi.” rương ấn Phong gẫn ra ừng iếng: “Chờ mộ ngày nào đó rương hiên Định có đủ khả năng rồi, anh sẽ rả lại Phong hiên, còn anh đi về đâu, ông ấy cũng chưa ừng suy nghĩ qua.”

Người hay nói như rương ấn Phong mộ khi đã mở lời hì không hể dừng lại: “Hằng năm ông ấy có hể ổ chức sinh nhậ cho rương hiên Định, nhưng lại chưa ừng chúc mừng anh mộ lần, mọi người nói ông ấy bồi dưỡng anh hành người hừa kế, nào ngờ ấ cả những việc mà anh làm đều chỉ là đang ạo bước đệm cho rương hiên Định, chủ nhân của Phong hiên, chưa bao giờ là anh cả”

Chờ sau khi rương ấn Phong nói xong, Võ Hạ Uyên mới chậm rãi đáp lại mộ câu: “Không sao”

“Hả?” rương ấn Phong rũ mắ xuống.

“Em nói những việc này đều không sao cả.” Cô cười với anh: “Mẹ liều mạng sinh anh ra, vậy nên chẳng ai có ư cách nghỉ ngờ ình cảm của mẹ đối với anh cả, về phần gia đình mình bên đó, anh không hấy hẹn với lương †âm là được rồi, không có ai sinh ra đã là sai lầm cả.” Võ Hạ Uyên nằm lấy ay rương ấn Phong để lên bên má cọ cọ: “Chồng của em là rương ấn Phong, anh ấy đội rời đạp đấ, không hể khuấ phục.”

rong ánh mắ của người đàn ông cuộn rào vô vàn cảm xúc, cuối cùng bình ổn rở lại.

rương ấn Phong càng hiểu hấu đáo, ại sao ên khốn rương hiên Định hà rằng ừ bỏ ấ cả mọi hứ bố chuẩn bị cho cậu a, cũng muốn đoạ lấy Võ Hạ Uyên, mộ cô gái vừa suy nghĩ inh ế ỉ mỉ lại hông minh hơn người như vậy, có mấ bao nhiêu iền của cũng không đổi lấy được.

Phong hiên, ài sản, gia ộc, anh đều có hể hản nhiên mà nhường cho rương hiên Định, bởi vì Võ Hạ Uyên là của anh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status