Phu nhân không dễ chọc

Chương 82



“Đến đây” rương ấn Phong vươn ay hướng về phía Võ Hạ Uyên.

Cảm giác nguy hiểm bao phủ lấy Võ Hạ Uyên, cô vội vàng lùi về sau hai bước, bấ đắc dĩ nói: “Đừng làm loạn nữa, còn chậm rễ nữa hì buổi đấu giá sẽ đến muộn mấ đó.”

Nghe vậy giám đốc rương mới không cam lòng mà hu lại ham muốn của mình.

Hội rường của buổi đấu giá xe cộ đông đúc, doanh nhân văn sĩ mặc ves, đi giày da ay nằm ay cùng bạn gái, ai cũng đều mang heo ý cười rên mặ.

ấ nhiên loại dương dương ự đắc này sau khi rương ấn Phong đến đã bị dập ắ.

Cửa rước ự động ránh ra mộ đường, xung quanh vang lên không ngớ iếng chào hỏi: “Chào giám đốc rương”

***

rương ấn Phong uỳ ý gậ đầu đáp lại, Võ Hạ Uyên đứng bên cạnh anh vẫn cảm hấy bị hấy áp lực cực lớn.

Vị rí ngồi của rương ấn Phong là ở hàng đầu, ở những rường hợp như hế này, ấ nhiên cũng là địa vị xã hội càng cao hì chỗ ngồi càng ở gần phía rước.

“Buổi đấu giá mười lắm phú nữa sẽ bắ đầu, em ngồi ở đây đợi anh” rương ấn Phong sắp xếp ố chỗ ngồi cho Võ Hạ Uyên, rầm giọng nói.

Võ Hạ Uyên gậ đầu: “Vâng”

rương ấn Phong không ở đây nữa, âm hanh hảo luận ở bốn phía lại dần dân vang lên, Võ Hạ Uyên có hể nghe được láng máng vài ừ, nhưng né mặ cô vẫn bình ĩnh, không hể hiện gì.

“Nghe nói là không có địa vị xã hội hay lai lịch rõ ràng gì cả”

“hế hì đúng là chó ngáp phải ruồi hậ rồi”

Những lời này đa số xuấ phá ừ miệng của những người phụ nữ, dù sao ở nơi này số lượng người hâm mộ rương ấn Phong không phải là í.

Đúng lúc này, mộ hân hình phụ nữ mặc lễ phục màu xanh ngồi xuống bên cạnh Võ Hạ Uyên, oàn hân rên dưới của cô a đều cẩn hận ỉ mỉ, nhan sắc cũng không ệ, rên người mang heo loại hản nhiên, không giống với loại cố giả vờ ra vẻ cao lãnh, người phụ nữ này là lạnh lùng hậ sự.

Khuôn mặ của cô a không đem heo mộ ia độ nào, quay đầu đánh giá Võ Hạ Uyên mộ chú: “Cô đây hẳn là bà chủ rương?”

“Đúng vậy.” Võ Hạ Uyên ự nhiên mà hừa nhận, uy rằng không biế mục đích của đối phương là gì, nhưng cứ gặp chiêu hì iếp chiêu hôi: “Xin hỏi cô là?”

“Điều đó không quan rọng” Người phụ nữ nhếch khoé miệng ràn đầy sự châm chọc: “Vị rí bà chủ rương này không dễ ngồi đâu, ôi cũng không ngờ rằng, vừa ra nước ngoài mộ chuyến, anh ấy đã kế hôn rồi”

“Cô hích chồng của ôi à?” Võ Hạ Uyên nhẹ nâng lông mày, loại phụ nữ như này cô gặp quá nhiều rồi, không cần phải giấu giếm hay nhịn làm gì.

Vẻ mặ người phụ nữ kia lập ức cứng lại, iếp ục cười nói: “Bà chủ rương nghĩ nhiều ồi” Cô a hở dài mộ hơi, qua mộ lúc lâu lại nói: “Bà chủ rương có biế Đỗ Minh Châu không?

Vừa nghe đã biế đây là ên của mộ người phụ nữ, Võ Hạ Uyên nhíu mày, cô a muốn ám chỉ điều gì? Đợi chú… Đỗ Minh Châu, dường như cô đã ừng loáng hoáng nghe Vũ uyế Mai nhắc đến.

“ôi là bạn ố của Đỗ Minh Châu, ôi là Hà Minh Lam.”

“Chào cô Hà” Võ Hạ Uyên iếp lời.

Mặ Hà Minh Lam lộ ra sự kinh ngạc: “Chỉ vậy hôi sao?”

“Không hì phải như nào?” Võ Hạ Uyên cười nhạ: “Cô Hà đặc biệ đến đây, có lẽ là muốn nói cho ôi biế cô Đỗ Minh Châu kia có gì đó cùng với chồng của ôi, nhưng dù cho là có gì đi nữa, cũng là chuyện đã qua rồi, hiện ại ôi là bà chủ rương, đó mới là sự hậ.

Đáy mắ Hà Minh Lam hiện lên mộ ầng ức giận, cười nhạo nói: “Đúng vậy, bà chủ rương, ôi hy vọng cô sẽ luôn giữ được sự ự in này” Nói xong câu này cô a liền đứng dậy rời đi.

Võ Hạ Uyên nhìn heo bóng lưng cô a, rong lòng có chú không hoải mái, không phải vì lời mà Hà Minh Lam nói, mà là vì người phụ nữ ên Đỗ Minh Châu kia. Cô a có hể khiến cho Vũ uyế Mai ghi nhớ, có lế không phải là mộ người bình hường.

Vài phú sau rương ấn Phong quay lại, nhìn sắc mặ của anh không biế được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, Võ Hạ Uyên có ý muốn hỏi, nhưng đèn rong hội rường độ nhiên đều ắ, cô chỉ có hể ạm hời nén câu hỏi xuống.

Các vậ được đem bán ở buổi đấu giá này đều là bảo vậ có giá rị vô cùng lớn, Võ Hạ Uyên nhìn dụng cụ bằng đồng, bình ngọc nhỏ nằm rong lồng kính, cảm giác là người ngoài ngành đều không hưởng hức ra được cái gì rương ấn Phong vẫn không nhúc nhích gì, mãi đến khi mộ cái nhẫn ngọc ruby được bày ra, giá khởi điểm là hai răm riệu, rương ấn Phong mới mở miệng, lần đầu đã ra giá lên đến hai răm năm mươi riệu.

“Hai răm sáu mươi riệu” Có người ăng giá, Võ Hạ Uyên cảm hấy giọng nói này rấ quen, xoay người nhìn về hướng phá ra âm hanh, hóa ra đó chính là Hà Minh Lam.

“Năm răm riệu” Vẻ mặ rương ấn Phong hản nhiên.

Mặ Hà Minh Lam hiện lên ia ức giận: “

Năm răm hai mươi riệu.”

“Năm răm năm mươi riệu” rương ấn Phong nằm lấy bàn ay Võ Hạ Uyên, nhẹ nhàng vuố ve, xúc cảm rấ mềm mại.

Hà Minh Lam cần răng: “Năm răm sáu mươi riệu!”

Cuối cùng rương ấn Phong cũng quay đầu lại, Hà Minh Lam gấp gáp ngồi hẳng người, nhưng ánh mắ của người đàn ông kia lại rấ bình ĩnh lướ qua khuôn mặ của cô a, không khác gì nhìn mộ bông hoa hay mộ viên đá vậy: “Mộ ỷ hai răm năm mươi riệu.”

Hà Minh Lam hoàn oàn ngẩn ra, anh ấy không còn nhớ mình nữa sao? Cảm giác hấ vọng cực độ cùng với ức giận bao vây lấy Hà Minh Lam, móng ay đỏ của cô a gắ gao nằm chặ váy rên đầu gối mình, hé lớn “Mộ ỷ bai”

Giám đốc rương hoàn oàn không để vào mắ: “Hai ỷ”

ấ cả mọi người đang ngồi đều ồ lên!

ừ hai răm riệu lên đến hai ỷ, quả nhiên là giám đốc rương, xem iền như lá cây.

Cơ hể Hà Minh Lam run lên nhè nhẹ, đây là nhẫn của phụ nữ, rương ấn Phong mua về để làm gì? Lẽ nào là để ặng cho Võ Hạ Uyên? Cho người phụ nữ đó ư?

“Anh rương ra giá hai ỷ, còn ai muốn ăng giá nữa không? Hai ỷ lần mộ, hai ỷ lần hai, hai ỷ…”

“Hai ỷ mố!” Hà Minh Lam cũng không biế bản hân bị làm sao nữa, dù sao cũng uyệ đối không muốn để cho rương ấn Phong lấy được chiếc nhẫn kia.

rương ấn Phong ung dung iếp lời: “Hai ỷ rưỡi.”

Máu rong người Hà Minh Lam đều chảy ngược, cảm hấy cực kỳ lạnh, cô a run rẩy môi, không dám cũng không hế ăng giá hêm được nữa.

Cả hội rường đều chế lặng mộ mảng, mộ lúc sau vang lên iếng của Võ Hạ Uyên: “Như vậy hì đắ quá? Anh mua về làm gì vậy?”

“ặng cho em” rương ấn Phong nói như là chuyện đương nhiên.

“Em không cần” Võ Hạ Uyên phá lệ chống đối lại, lấy hai ỷ rưỡi đeo lên ngón ay, bỏng chế đó!

“Còn gì nữa?” rương ấn Phong dẫn dắ ừng bước: “heo anh biế, viên hồng ngọc rên cái nhẫn này rên hế giới chỉ có ba viên, giá hai ỷ rưỡi là xứng đáng, hơn nữa, anh muốn cái này coi như là nhẫn cho người phụ nữ chính của gia đình, đợi sau này chúng a có con rồi, nó cũng sẽ lấy vợ, em không muốn ặng lại cho con dâu à? Món đồ này.

“Được rồi, được rồi!” Võ Hạ Uyên đỏ ửng mặ, loại lời nói này anh ấy ại sao có hể nói ra ở rước mặ bao nhiêu người được chứ!

Bởi vì cả hội rường đều rấ yên ĩnh, vì hế nên lời hai người nói đều ruyền vào ai mọi người rõ ràng, hoá ra để làm nhẫn của người phụ nữ chính rong gia đình… Nghe ý ủa giám đốc rương, viên ruby kia rấ hiếm hấy, có người cũng có ý muốn ăng gi giành, nhưng ý định này rấ nhanh chế ừ rong rứng nước, nhìn rương ấn Phong có vẻ như là đã chắc chẳn phải lấy được rồi, lại còn muốn cùng giám đốc rương đọ xem ai nhiều iền hơn, nhàn quá sinh nông nổi hay gì?

Đương nhiên cuối cùng cái nhẫn cũng huộc về rương ấn Phong, anh vừa nhấc ay, nhân viên đã rấ biế nhìn sắc mặ mà đem qua.

rương ấn Phong cầm chiếc nhãn rong ay nghịch mộ chú, như là ranh công mà nói với Võ Hạ Uyên: “Đẹp không?” Nói xong liền nâng lên ngón ay mảnh khảnh của Võ Hạ Uyên lên, nhẹ nhàng đeo lên ngón áp ú của cô, màu đỏ của ngọc ruby oả ánh sáng lấp lánh sinh động, càng làm ôn hêm ngón ay rắng ngần đẹp đẽ của Võ Hạ Uyên, rương ấn Phong không nhịn được cúi đầu hôn lên: “hậ đẹp.”

Mấy động ác của anh ự nhiên lại ưu nhã, những người chỉ cần có mắ đều có hể nhìn ra giám đốc rương rấ yêu vợ của mình, những người rước đây nói Võ Hạ Uyên chẳng có địa vị gì rong nhà giờ cả mặ đều cảm hấy nóng bừng bừng.

Hà Minh Lam nhìn đến mắ muốn nứ ra, móng ay đâm sâu vào rong da hị.

“ối nay anh đến đây là vì muốn giành cho em chiếc nhẫn này à?” Võ Hạ Uyên nhỏ giọng hỏi “Mộ nửa hôi” rương ấn Phong nói hậ: “Có mộ nghiên mực đồng ừ riều hanh, bố rấ hích”

rong lòng Võ Hạ Uyên ấm áp, cô rấ hích dáng vẻ chăm lo cho gia đình của rương ấn Phong.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status