Quậy tung Hogwarts

Chương 176: Ơn cứu mạng và... Ơn tha mạng?



Editor: Nguyetmai

Đợi đến lúc Grindelwald mở mắt ra lần nữa, sắc trời bên ngoài lâu đài đã hoàn toàn tối đen.

Trên bầu trời đêm trong suốt lốm đốm sao trời, ánh trăng như lụa mỏng lẳng lặng bao phủ một góc trong phòng khách, trông có vài phần mộng ảo duy mỹ không thể nói được thành lời.

Grindelwald từ từ ngồi dậy, thử hoạt động cánh tay trái của mình với biên độ nhỏ. Ngoại trừ hơi đau một chút thì không còn cơn đau kịch liệt như muốn vỡ nát trước đó nữa. Quần áo trên người lão cũng được mặc lại, những chuyện xảy ra trước đó thoáng qua giống như một giấc mơ.

Mà ở dưới người lão thì được lót một cái đệm rất ngay ngắn và sạch sẽ. Giống như lời Alina đã nói, quả thật là vô cùng ấm áp và mềm mại, khiến người ngủ trên giường gỗ cứng ngắc hơn bốn mươi năm như lão suýt chút nữa đã có ý nghĩ nằm xuống lần nữa.

Rõ ràng phù thủy nhỏ tên là Alina Kaslana đã thành công nắm giữ cổ ngữ Runes mà lão dạy trước đó.

Có điều, là một ông lão trải qua cuộc chiến tranh phù thủy, Grindelwald hiểu rất rõ trước đó mình bị thương nghiêm trọng như thế nào, có thể khôi phục lại trạng thái như hiện giờ, Alina cần phải trả giá bằng một lượng ma lực và năng lượng vượt quá hạn mức tối đa của mình từ lâu.

"Đứa bé này thật đúng là..."

Grindelwald khẽ lắc đầu, cuối cùng cũng không thể tìm ra một từ ngữ nào thích hợp để miêu tả, vẻ mặt của lão khá phức tạp.

Nhìn xung quanh một vòng, lần này tỉnh lại, lão không hề nhìn thấy bóng dáng của Alina. Trong phòng vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ tiếng lửa bập bùng khẽ phát ra từ lò sưởi trong tường thì không còn bất kì âm thanh nào nữa.

Trên cái bàn trà gỗ lim cách Grindelwald không xa đặt một tấm da dê mỏng, lão phù thủy tò mò gọi vào tay nhìn thử, không có gì bất ngờ xảy ra, đó là lời nhắn Alina viết cho lão:

"Cháu đã làm cơm tối xong rồi, khoai tây luộc chấm muối và canh bắp cải thịt muối đều đặt trong nồi trên kệ bếp. Nếu ông cảm thấy nguội thì có thể đặt trên lò sưởi rồi hâm lại. Nể tình ơn cứu mạng và ơn tha mạng, làm ơn đừng quấy rầy giấc ngủ của cháu."

Ơn cứu mạng và... Ơn tha mạng?

Liếc mắt nhìn hình vẽ xấu xí trên tấm da dê, khóe mắt của Grindelwald không kìm được mà co giật một lúc, trong đầu không khỏi hiện ra cảnh tượng cô bé học tiếng gầm gừ của quái thú, vai trái của lão lại bắt đầu đau âm ỉ.

Ông lão vô thức quay đầu liếc nhìn cánh cửa gỗ đang đóng chặt của phòng ngủ chính, sau đó hít sâu một hơi... Bỏ đi, không chấp nhặt với con nhóc đó.

Có điều đây là phương hướng giải thích hoàn toàn mới về ngôn ngữ pháp thuật cổ, đồng thời cũng là thần chú cường hóa chưa từng xuất hiện đối với thân thể yếu đuối của phù thủy... Đây chính là một trong những nguyên nhân tại sao các phù thủy thời viễn cổ lại mạnh mẽ như vậy ư?

Grindelwald lắc đầu một cái, tạm thời đè nghi vấn này xuống, sau này vẫn còn rất nhiều thời gian để từ từ nghiên cứu vấn đề này. Buông tấm da dê trong tay xuống, Grindelwald bước đến trước bàn của nhà bếp kiểu mở.

Nhìn thoáng qua bữa tối đơn sơ mà Alina đã chuẩn bị kĩ càng cho lão trước khi đi ngủ, cùng với "cỏ dại", "dây leo" được thu dọn gọn gàng, ngón tay của Chúa tể Hắc ám đời thứ nhất đăm chiêu gõ lên mặt bàn. Lão chợt hiểu tại sao Dumbledore lại coi trọng phù thủy nhỏ tên là Alina Kaslana này.

"Albus, ông thật sự đã cho tôi một vấn đề nan giải rồi đấy. Ngày mai tôi phải dạy cái gì mới được đây..."

Ngay cả cổ ngữ Futhark nghiêm cẩn và cổ xưa nhất, hơn nữa trong mắt lão nó còn là thần chú chữa trị ôn hòa nhất của thần chú khởi nguyên mà còn có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn nghiêm trọng như thế, Grindelwald thật sự không biết còn có tri thức nào liên quan đến thần chú là an toàn nữa đây.

Nhưng sau khi căn phòng bị nổ tung, Grindelwald đành phải bắt đầu cân nhắc vấn đề dạy học một cách nghiêm túc. Nếu cứ để Alina tự do phát huy, lại thêm tình trạng cơ thể của lão, có lẽ lão sẽ không chịu nổi sự dằn vặt của cô bé. Chỉ cần xảy ra tình huống như hôm nay thêm mấy lần nữa, có lẽ chưa kịp đợi đến lúc Dumbledore đưa Alina về Hogwarts, lão đã được chôn bên ngoài lâu đài Nurmengard trước rồi.

Dựa theo cách nói trước đó của Alina, dường như cô bé này rất giống Newt Scamander, đều rất thích sinh vật huyền bí. Tuy rằng vẫn cảm thấy rất mâu thuẫn đối với kiến thức về phương diện này, thế nhưng bây giờ nhìn lại, có lẽ Grindelwald chỉ có thể nghĩ cách từ đó thôi.

Grindelwald khẽ nhíu mày, vừa bóc vỏ ngoài của khoai tây ra vừa chấm vào trong đĩa muối hạt rồi bỏ vào miệng. Cảm nhận được mùi vị của tinh bột và muối thô tan ra trong miệng, lão phiền muộn thở dài một hơi: "Nếu sớm biết sau khi đứa bé này học pháp thuật sẽ đáng sợ đến thế, lúc trước mình không nên nói nhiều lời từ chối và những lời vô dụng như vậy với Albus, đề nghị Albus đưa con bé này thẳng đến chỗ của Newt Scamander có phải tốt không."

Có điều cũng may, cho dù không phải là nhà nghiên cứu thâm niên về phương diện sinh vật huyền bí, nhưng chỉ dựa vào một số kiến thức nền tảng thì chắc cũng đủ để đối phó với con bé khó chơi kia rồi... Tóm lại dù là thiên tài cỡ nào thì đến cùng cũng chỉ là một đứa bé thôi, kiến thức sách vở đơn thuần chắc chắn sẽ không thể gây ra vấn đề gì nữa.

Nghĩ tới đây, trong lòng Grindelwald thoáng yên ổn. Lão bưng canh bắp cải thịt muối vẫn còn ấm lên và uống một hớp.

Không thể không nói, từ sau khi lão bày tỏ ý kiến, Alina quả thật đã chăm chút hơn trên phương diện xử lý nguyên liệu nấu ăn, ít nhất thì lần này trong canh đã không còn mùi bùn đất nữa rồi.

Không chỉ như vậy, là một trong các loại canh chính thường thấy trong gia đình bình dân ở châu Âu, canh bắp cải thịt muối mà Alina làm hơi khác bình thường.

Gần nửa cây bắp cải được cắt thành sợi đều nhau nấu với thịt muối cũng được cắt thành sợi, cách bày biện khiến người ta rất muốn ăn. Nếu Grindelwald không đoán sai, cô bé còn thêm bột tiêu vào để dậy mùi, đến lúc uống vào sẽ có cảm giác rất ấm áp.

"Hứ? Canh này lạ thật..."

Grindelwald khẽ nhíu mày, nhìn kĩ món canh bắp cải thịt muối bình thường không có gì lạ trong tay mình. Không biết tại sao, lão luôn cảm thấy bát canh này rất ngon. Sau khi uống hết một bát đầy, cảm giác đau đớn trên người không khỏi vơi đi một chút.

Có điều trong rương đựng nguyên liệu nấu ăn mà Dumbledore để lại cho hai người chỉ có mấy món, phần lớn gia vị trong nhà bếp đều chỉ là một số gia vị thông thường. Ở trong lâu đài Nurmengard hoang vu, trừ cỏ dại, dây leo có thể nhìn thấy ở khắp nơi, Alina không thể tìm ra nguyên liệu nấu ăn kỳ lạ nào khác cả.

"... Ảo giác sao? Bỏ đi, mình vẫn nên suy nghĩ về chương trình học tiếp theo trước đã."

Grindelwald nghi hoặc lắc đầu, không nhịn được lại múc thêm một bát canh bắp cải đầy. Nếu không nghĩ ra thì không cần tìm hiểu sâu xa làm gì. Trong mắt lão, vấn đề nhàm chán như đồ ăn có ngon hay không hoàn toàn không quan trọng. Có lẽ cũng chỉ có những đứa bé xuất thân từ Muggle và gia tinh mới nghiêm túc cân nhắc vấn đề này thôi nhỉ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status