Sự trả thù ngọt ngào

Chương 449





Chương 449: Sát thần gục ngã

Trên võ đài, Nhạc Huy và Tần Lãnh đứng đối diện nhau, bầu không khí ngập tràn mùi chết chóc.

Trong đấu trường này, một khi đã phân thắng thua thì cũng quyết định sống chết.

Cho dù là người của Tần Lãnh trong thế giới ngầm ở Giang Bắc, hay là người của Thánh Hoàng và đám Kỳ Phi bên phía Nhạc Huy thì tất cả đều trở nên căng thẳng, nhìn chằm chằm lên võ đài.

Trận quyết đấu này không chỉ quyết định sự sống chết của Nhạc Huy mà còn quyết định sự sống còn của Thánh Hoàng.

“Tôi niệm tình cậu là thế hệ sau, cho cậu ra tay trước, kẻo người ta lại nói Tần Lãnh tôi cậy lớn hiếp nhỏ”.

Mặc dù Tần Lãnh hơi kinh ngạc trước khí thế đột ngột thay đổi của Nhạc Huy, nhưng người đã trải qua trăm trận chiến như ông ta vẫn không hề để tâm, thậm chí còn chắp tay, bình thản nói với anh.

Tuổi tác ông ta quả thực là lớn hơn Nhạc Huy.

“Nếu đã vậy thì tôi sẽ không khách sáo với ông Tần nữa, đắc tội rồi!”

Nhạc Huy cười nhạt, thân hình đột nhiên di chuyển, khí thế hung mãnh như hổ rình mồi, vừa giơ tay lên liền đấm thẳng tới mặt Tần Lãnh.

Dưới võ đài, Kỳ Phi đã nhìn thấy rất rõ ràng, Nhạc Huy đang sử dụng quyền pháp Hồng Quyền.

Hồng Quyền cứng rắn mạnh mẽ, là quyền pháp chí cương chí dương, hiện tại truyền nhân chân chính của Hồng Quyền gần như là không còn ai, ngoại trừ những cao thủ đã ở ẩn từ lâu, thì Kỳ Vạn Sơn có lẽ là truyền nhân tông sư duy nhất của Hồng Quyền.

Mà Kỳ Phi và Nhạc Huy đều là đồ đệ của Kỳ Vạn Sơn.

“Kỳ Phi, Nhạc Huy... làm được không?”

Đoàn Thiên Hành nhìn thấy vậy lại toát mồ hôi hột, lo lắng hỏi.

“Chắc không có vấn đề gì...”

Ánh mắt Kỳ Phi nhìn chằm chằm lên võ đài, khẽ cau mày nói:

“Mặc dù Nhạc Huy không phải là đối thủ của tôi, nhưng hai người chúng tôi đều là do ông nội dạy, ông nội đã dạy cho chúng tôi tất cả các chiêu thức của Hồng Quyền. Sự hiểu biết của người đời về Hồng Quyền rất nông cạn, bọn họ không biết Hồng Quyền là quyền pháp mạnh mẽ như Bát Cực Quyền, ông nội tôi có thể đập vỡ tảng đá lớn chỉ bằng một nắm đấm”.

Nghe vậy, ngay cả Kim Võ cũng phải nuốt nước bọt.

“Chết tiệt, ông nội anh lợi hại vậy sao...”, Đoàn Thiên Hành trợn tròn mắt.

“Cho nên tôi nghĩ Nhạc Huy nhất định có thể đánh bại ông ta, chỉ là Tần Lãnh này quả thực cũng là một cao thủ, bây giờ tôi cũng không rõ ông ta đang sử dụng quyền pháp gì, nhưng chắc chắn ông ta xuất thân từ danh môn, được huấn luyện một cách bài bản”.

“Nếu Nhạc Huy muốn thắng ông ta thì cũng phải trả giá, tôi đoán ít nhất là phải gãy một chân”.

Kỳ Phi vừa xem trận đấu trên võ đài vừa phân tích.

Mọi người nghe xong lập tức liếc nhìn anh ta với vẻ hoài nghi.

“Gãy chân luôn hả? Chết tiệt, không phải chứ?”, đám người Đoàn Thiên Hành và Ngô Tịnh Vũ run rẩy vì sợ hãi.

“Gãy chân cũng coi như là thắng rồi, dù sao cũng hơn là thua phải mất mạng!”, Kỳ Phi lắc đầu.

Đoàn Thiên Hành nuốt nước bọt, nhanh chóng nói với Ngô Tịnh Vũ:

“Tịnh Vũ, mau gọi điện cho bệnh viện bảo bọn họ đưa xe cấp cứu đến chân núi, chuẩn bị cáng sẵn sàng đưa đại ca đi bất cứ lúc nào”.

Ngô Tịnh Vũ không dám chậm trễ, vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho bệnh viện.

Lúc này hai người trên võ đài đã đánh đến mức khó giải hòa.

Những ông lớn ở Giang Bắc và Long Vũ cũng hơi kinh ngạc.

Theo như họ thấy, Tần Lãnh là một vệ sĩ gương mẫu, là chiến thần bất khả chiến bại, chắc hẳn Nhạc Huy không phải là đối thủ của ông ta, nhất định sẽ bị Tần Lãnh đánh đến tàn phế.

Nhưng lúc này tình hình trên võ đài, Nhạc Huy không đánh lại được Tần Lãnh, mà Tần Lãnh cũng không đánh lại Nhạc Huy.

Đừng nói tới người khác, ngay cả bản thân Tần Lãnh càng đánh càng thấy kinh sợ, càng đánh càng khó tin.

Quyền pháp của Nhạc Huy mạnh mẽ, động tác nhanh nhẹn, lực phản ứng nhanh, không thua kém gì Tần Lãnh.

“Không thể nào, sao cậu ta có thể mạnh như vậy...”

Tần Lãnh đột nhiên luống cuống, nếu cứ đánh tiếp như vậy thì thắng thua thật khó nói.

Thấy có sơ hở, ông ta đá về phía bụng của Nhạc Huy.

Nhưng giây tiếp theo, lông mày ông ta lại dựng đứng, bởi vì chân phải của Nhạc Huy đã đá thẳng vào ngực ông ta như roi thép.

“Bụp bụp bụp”.

Cả hai gần như cùng lúc lùi về sau sáu bảy bước mới có thể đứng vững.

Lúc này, tất cả mọi người đều sững sờ.

“Sao lại như vậy chứ?”

“Ông Lãnh...”

Long Vũ và Lôi Thiên Tuyệt đứng bật dậy khỏi ghế.

Mà đám người Đoàn Thiên Hành cũng toát mồ hôi lạnh, từ tình hình trận đấu có thể thấy Nhạc Huy không hề yếu thế chút nào, gần như là ngang ngửa với Tần Lãnh.

Nhạc Huy cúi đầu liếc nhìn dấu chân trên áo sơ mi trắng, vừa giơ tay lên phủi nhẹ, nhìn Tần Lãnh nhếch mép cười:

“Vui đấy!”

“Sát thần Ngọc Diện quả nhiên danh bất hư truyền, thật thú vị”.

Tần Lãnh cũng nhìn Nhạc Huy, vẻ khinh thường trên mặt đã bị Nhạc Huy đánh bay, thay vào đó là kiêng dè và khâm phục:

“Cậu cũng không tệ, tôi đã đánh giá thấp cậu rồi, cho dù là tôi của năm đó thì cũng không lợi hại bằng cậu bây giờ”.

“Tiếp tục đi!”

Lúc này Kỳ Phi ở dưới võ đài hét lên với Nhạc Huy:

“Nhạc Huy, ông ta là cao thủ Bát Cực Quyền, ông ta luôn che giấu thực lực của mình, anh hãy cẩn thận, Bát Cực Quyền không yếu hơn Hồng Quyền đâu!”

Nhạc Huy nghe vậy cũng thấy hơi bất ngờ, quả nhiên Tần Lãnh này chưa phát huy hết thực lực, vừa nãy chỉ là đang thử sức anh mà thôi.

“Được!”

Anh quay đầu cười với Kỳ Phi, sau đó tiếp tục lao về phía Tần Lãnh.

Lần này, Tần Lãnh không che giấu thực lực nữa, mà lập tức thi triển Bát Cực Quyền.

Bát Cực Quyền của nước Hoa và Thái Quyền của nước Mễ gần như là quyền pháp có lực sát thương lớn, thi đấu Thái Quyền chết người là chuyện bình thường. Trong những trận đấu quyền, nếu như thua thì nhẹ nhất là gãy chân gãy tay.

Lúc này Tần Lãnh đã thi triển hoàn toàn Bát Cực Quyền, lập tức khiến mọi người kinh ngạc.

Mấy ông trùm và những người luyện võ có mặt ở đây đều có thể nhìn ra đây mới là sát thần Ngọc Diện năm đó, thực sự là quá đáng sợ. Nếu như bọn họ lên võ đài thi đấu với Tần Lãnh, thì không thể chịu nổi một cú đấm đã bị Tần Lãnh đánh đã xuống đất rồi.

Ngay cả Kỳ Phi cũng không khỏi nhíu mày, hơi lo lắng cho Nhạc Huy.

Nhưng lúc này, sắc mặt ông ta lại đột nhiên thay đổi, hoài nghi nhìn Nhạc Huy.

Nhạc Huy trên võ đài vẫn sử dụng chiêu thức của Hồng Quyền, chiêu nào cũng mạnh mẽ quyết liệt, thậm chí anh còn hạ được đòn công kích của Tần Lãnh. Nhưng điều quan trọng nhất không phải là quyền pháp mà là thân hình bộ pháp của anh, ngay cả Kỳ Phi nhìn cũng không hiểu.

“Động tác chân của anh Nhạc là bộ pháp của Quyền Anh...”

Kim Võ và Hắc Long đồng thanh nói.

“Không phải, bộ pháp của Quyền Anh uyển chuyển quỷ quyệt, mặc dù bộ pháp của cậu Nhạc rất giống bộ pháp của Quyền Anh nhưng lại hơi cứng cáp, đây rốt cuộc là bộ pháp của quyền thuật nào? Tôi không hiểu lắm”.

Hắc Long rõ ràng cũng là cao thủ, nhưng cũng hoảng sợ nói.

Kỳ Phi lại nhếch mép cười, đột nhiên vỗ đùi nói:

“Chính là bộ pháp của Quyền Anh, nhưng không phải tất cả. Đây chắc là sự kết hợp giữa cương bộ Hồng Quyền và bộ pháp Quyền Anh. Nhạc Huy đã kết hợp hai môn võ này lại với nhau. Bộ pháp Quyền Anh chỉ có thể tránh né chứ không thể tấn công bằng chân, còn cương bộ của Hồng Quyền lại phối hợp tấn công bằng chân, nhưng vì quá cứng nhắc nên cương bộ thiếu linh hoạt, đến ông nội tôi cũng không thể xử lý khuyết điểm của cương bộ Hồng Quyền!”

“Anh ấy học Quyền Anh từ khi nào vậy? Anh ấy muốn khi sư diệt tổ à?”

Mặc dù nói vậy nhưng Kỳ Phi lại không giấu nổi vẻ kinh ngạc, hai mắt sáng ngời, biểu cảm này như biết rõ Nhạc Huy sẽ thắng.

“Chết tiệt!”, lúc này, Đoàn Thiên Hành đột nhiên hét lên: “Lúc ở Sở Châu, đại ca thường đến võ quán Quyền Anh, nói muốn theo học, tôi cứ tưởng anh ấy nói đùa, không ngờ anh ấy đi học Quyền Anh thật...”

Lúc này trên võ đài, thắng bại dần lộ ra.

Tần Lãnh quả thực là cao thủ hiếm gặp, Bát Cực Quyền của ông ta đã đạt tới cấp bậc Đại Sư. Nhưng đáng tiếc... ông ta gặp phải Nhạc Huy, lúc đầu ông ta che giấu thực lực, nhưng không ngờ Nhạc Huy cũng che giấu thực lực của mình.

Nhạc Huy kết hợp cương bộ Hồng Quyền và bộ pháp Quyền Anh, như con cá chạch, dù Bát Cực Quyền của Tần Lãnh có mạnh hơn nữa thì cũng khó có thể chạm đến Nhạc Huy.

Còn Nhạc Huy vừa tránh né vừa thi triển Hồng Quyền, gần như mọi cú đấm đều đánh trúng Tần Lãnh. Cho dù thể lực của Tần Lãnh tốt, chịu được vài cú đấm, nhưng cũng không thể chống đỡ mãi.

Lúc ông ta đấm Nhạc Huy một quyền thì Nhạc Huy đã đấm ông ta bản tám quyền.

Cuối cùng, Tần Lãnh bị đánh đến loạng choạng.

Đột nhiên, ông ta gầm lên như hổ dữ, ôm lấy Nhạc Huy, định đánh Nhạc Huy, cho dù bị đánh thêm mấy quyền thì lần này cũng phải đánh gục Nhạc Huy xuống đất.

Thế nhưng... Nhạc Huy có thể dễ dàng bị ông ta bắt được sao?

Lần này, Tần Lãnh lại thất bại, đột nhiên phát hiện eo dưới ông ta bị ôm chặt.

“Không hay rồi!”

Sắc mặt Tần Lãnh thay đổi, đợi đến lúc ông ta phản ứng lại thì đã bị Nhạc Huy nhấc cả người lên, đầu đập thẳng xuống đất.

Một tiếng ‘rầm’ vang lên, sàn võ đài gần như rung chuyển, dọa Long Vũ tê dại cả da đầu.

“Ông Tần!”

Mọi người ồ lên, chỉ thấy Tần Lãnh bị Nhạc Huy đánh ngã xuống đất.

Tần Lãnh tê liệt trên mặt đất, không cam lòng nhìn Nhạc Huy, máu mũi máu mồm chảy ròng ròng.

“Ông thua rồi!”

Nhạc Huy nhếch mép nhìn ông ta, cũng lau vết máu ở khóe miệng, lao về phía ông ta và bẻ mạnh chân ông ta.

Một tiếng ‘rắc’ vang lên, sau đó cả hội trường vang lên tiếng kêu thảm thiết của Tần Lãnh.

 





Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 451 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status