Sự trả thù ngọt ngào

Chương 455





Chương 455: Tôi chấp nhận lời mời

Long Vũ về đến công ty, đã không còn hùng dũng hay thần thái của những ngày trước.

Ông ta nản lòng và thờ ơ với bất cứ chuyện gì.

“Ông Long, hai ngày nay ông sao thế, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”

“Có chuyện gì cần tôi cống hiến sức lực cho ông không?”

Cho dù ở nhà, ông ta cũng như vậy. Quản gia hơi lo lắng, bước đến hỏi thăm.

“Quản gia Phùng, ông nói xem, có người khiến tôi không vui, khiến tôi rất giận, tôi nên làm gì cậu ta đây?”

Vẻ mặt Long Vũ đầy mệt mỏi, râu ria xồm xoàm, bình tĩnh hỏi.

“Có người dám chọc ông Long giận sao?”

Quản gia ngạc nhiên, nhíu mày nói:

“Có thể khiến ông Long tức giận, phiền muộn như vậy, chắc chắn người này đã làm ra chuyện rất quá đáng”.

“Ông Long, loại người này phải giết. Nếu ông không tiện, thì để lão Phùng tôi làm giúp ông, thành phố Đông An chúng ta loại người gì mà không có, tìm bừa một người xử cậu ta, trút giận cho ông Long”.

Long Vũ nghe vậy, mỉm cười thê lương:

“Nhưng người này, rất ghê gớm, ghê đến mức không ai giết được cậu ta cả”.

Quản gia chợt sững sờ, mặt đầy khó hiểu:

“Thành phố Đông An ta còn có loại người mạnh mẽ này sao? Ông Long, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Long Vũ nhắm mắt, thở dài, rồi nói:

“Người này, giết ông Tần của Giang Bắc chúng ta rồi. Ông nói xem, loại người mạnh mẽ này, sao tôi giết cậu ta được đây? Đến nỗi mấy ngày trước tôi suýt đã chết trong tay cậu ta, còn bị cậu ta bắt chẹt một tỷ”.

“Long Vũ tôi đúng là mất hết thể diện rồi!”

Nghe thấy câu nói này, sắc mặt quản gia chợt biến đổi, cảm thấy ớn lạnh đáp:

“Đây… đây…”

Quả thật ông ta không dám tin, ở Giang Bắc, còn có người dám đối xử như vậy với Long Vũ ư?

Quản gia là một ông già chừng năm mươi tuổi, đầu tóc bạc trắng, vẻ ngoài gian tà xảo trá, có thể làm quản gia nhà họ Long thì ông già này cũng không phải một nhân vật đơn giản.

Con ngươi ông ta đảo vòng, khom người nói:

“Ông Long, tôi nghe mấy ngày trước ông nói, ngày mai có nhân vật lớn ở Kim Lăng muốn đến thành phố Đông An của chúng ta, ông còn cố ý tổ chức một buổi tiệc tối quy mô lớn để tiếp đón cô ấy”.

“Ông kính trọng cô ấy như thế, lại còn bố trí tiệc tiếp đón chu đáo như vậy. Tại sao không mượn tay nhân vật lớn đó, để tiêu diệt cái tên đã đắc tội với ông?”

Câu nói của quản gia dường như đã lập tức thức tỉnh Long Vũ.

Ông ta chợt sững sờ, cuối cùng ánh mắt cũng có chút sắc thái, kích động đến mức nắm lấy tay quản gia nói với giọng run rẩy:

“Ông nói tiếp đi!”

Thấy phản ứng của Long Vũ, quản gia cũng khẽ cười:

“Ông Long, cho dù người này có lai lịch gì nhưng người đến là nhân vật lớn ở Kim Lăng, chắc chắn thân phận không đơn giản. Càng huống hồ buổi tiệc đó, ông còn phải mời những quan chức cấp cao của thành phố Đông An chúng ta, ngay cả vị lãnh đạo cao cấp nhất của thành phố Đông An chúng ta cũng phải đến”.

“Tại sao ông không nhân cơ hội này, chơi chiêu mượn đao giết người chứ? Ông hẹn cái tên đắc tội với ông đến, sau đó chào hỏi với những nhân vật lớn kia, muốn giết chết cậu ta thì hoàn toàn không cần ông phải đích thân ra tay”.

“Với tính cách ngay cả ông cũng dám đắc tội của cậu ta, chắc chắn cũng sẽ đắc tội với những người này. Nếu cậu ta cũng đắc tội với người đến từ Kim Lăng thì có chết cũng chẳng ai điều tra được gì”.

Nghe quản gia nói vậy, Long Vũ hậm hực hai ngày, đột nhiên cất tiếng cười lớn:

“Tôi đúng là tức đến hồ đồ rồi, vậy mà lại không nghĩ ra cách này!”

“Ông Phùng, ông đúng là quân sư của tôi!”

Long Vũ vỗ liên tục lên vai quản gia, rất vui mừng.

“Ông Long quá khen rồi, tôi có thể làm quản gia ở nhà của ông Long, bày mưu tính kế cho ông Long là vinh hạnh của tôi”.

Long Vũ gật đầu, ánh mắt chợt trở nên oán hận:

“Cứ làm như vậy, bây giờ tôi điện thoại cho tên Nhạc Huy kia”.

“Ngày mai người ở Kim Lăng sắp đến rồi, tôi nhất định phải khiến cho thằng ranh Nhạc Huy trả lại gấp trăm lần sự áp bức và lăng nhục mà tôi từng chịu!”



Nhạc Huy nhận được điện thoại của Long Vũ gọi đến.

Anh hơi ngạc nhiên, dẫu sao đã bắt chẹt Long Vũ một tỷ, anh cũng không nghĩ là sau này sẽ có qua lại gì với Long Vũ nữa.

Không ngờ Long Vũ lại chủ động điện thoại cho anh.

“Ông Long, mới hai ngày trôi qua mà nhớ tôi rồi sao?”, Nhạc Huy nghe máy, bật cười ha ha.

Nghe thấy tiếng cười này, Long Vũ kìm nén lửa giận, cười ha ha rồi nói:

“Ông chủ Nhạc, hai ngày nay tôi đã suy nghĩ rất lâu, cậu nói không sai. Mọi người đều là người làm ăn, nên dĩ hòa vi quý, hòa khí mới có thể sinh tài”.

“Trước đây quả thật là tôi đã làm quá nhiều chuyện sai lầm, cũng trách tôi kiêu căng mù quáng, gây ra những hậu quả nghiêm trọng. Nhưng trong lòng tôi, rất khâm phục sự quyết đoán và trí tuệ của ông chủ Nhạc, tôi rất muốn kết bạn với cậu”.

“Một tỷ kia, tôi cũng nghĩ thông rồi, nếu tốn một tỷ, có thể kết bạn với ông chủ Nhạc thì tôi thấy rất đáng. Ngày mai tôi sẽ tổ chức một buổi tiệc tối quy mô lớn ở thành phố Đông An, tôi muốn mời cậu đến tham dự, không biết ông chủ Nhạc có nể mặt không?”

Nghe câu này, Nhạc Huy hơi sững sờ.

Sự thay đổi này của Long Vũ quả thật quá lớn, lớn đến mức anh không phản ứng kịp.

Mấy ngày trước còn coi anh như kẻ thù không đội trời chung, sống chết đến cùng vậy mà hôm nay lại khác thường đến thế, còn muốn mời anh tham dự tiệc tối ư?

“Ông Long nghiêm túc sao? Tôi còn cho rằng ông sẽ oán hận tôi chứ?”

Nhạc Huy bật cười.

“Ông chủ Nhạc nghĩ nhiều rồi, sao tôi có thể hận cậu được”, Long Vũ mỉm cười: “Tôi thua thảm hại trong tay ông chủ Nhạc, tôi thừa nhận, nếu ông chủ Nhạc lo lắng tôi vẫn muốn báo thù thì cậu có thể yên tâm”.

“Cho dù tôi có lá gan đó, cũng không có năng lực đó, lẽ nào Long Vũ tôi, còn lợi hại hơn ông Tần và Tần Lãnh sát thần Ngọc Diện kia sao?”

Không thể không nói, giọng điệu của Long Vũ trong điện thoại vô cùng chân thành, hoàn toàn không nghe ra được bất kỳ âm mưu gì.

Lời mời này, Nhạc Huy cũng không tiện từ chối nên chỉ đành đồng ý:

“Nếu đã như vậy, tôi còn từ chối ý tốt của ông Long thì Nhạc Huy tôi thật không có mắt nhìn rồi”.

“Tôi chấp nhận lời mời của ông Long, tối mai nhất định có mặt đúng giờ”.

Long Vũ nghe vậy rất vui mừng, cười lớn nói:

“Vậy thì tốt quá, ngày mai rất nhiều lãnh đạo cấp cao của thành phố Đông An cũng sẽ đến dự buổi tiệc này”.

“Điều quan trọng nhất là bên phía Kim Lăng có một nhân vật siêu lớn sẽ đến, cậu có nghĩ cũng không nghĩ ra đâu. Ông chủ Nhạc à, đến lúc đó tôi giới thiệu cho cậu làm quen”.

Nghe câu nói phía sau, nụ cười trên gương mặt Nhạc Huy biến mất.

Câu nói phía trước, anh không nghe ra được gì. Nhưng phía sau, Long Vũ diễn lố quá, nếu nói không có âm mưu gì, Nhạc Huy chắc chắn không tin.

“Được, cảm ơn ông Long”.

“Tôi cũng không phải là người từng trải nhiều, đặc biệt là tôi cũng muốn làm quen với nhân vật lớn bên phía Kim Lăng”.

Sau khi cúp điện thoại, Nhạc Huy dựa vào ghế, hai chân vắt lên bàn, khẽ cười nhạt:

“Long Vũ à, ông đúng là tính xấu khó đổi”.

“Nếu ông còn muốn chơi, vậy thì tôi theo ông đến cùng”.

 





Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 451 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status